Chap 31: Trò tiêu khiển của Đệ nhất tộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Vâng, mọi việc vẫn ổn, ba không cần lo lắng… À, không sao đâu ạ, chỉ là tranh cãi giữa con và Duật thôi ạ. Không có việc gì quan trọng.”

Dị Tồn cúp máy, ánh mắt vô thức hướng lên màn đêm trên cao nhuộm màu rực rỡ của hàng ngàn hoa đăng đang nhẹ nhàng trôi nổi, hắn thở dài. Việc hắn và Thượng Quan Thành Duật có chút bất hòa đã nhanh chóng truyền đến tai những trưởng bối khác, ba hắn đã vội vàng muốn hắn đi làm lành với Thượng Quan Thành Duật dù hắn không phải người gây sự.

Số 1 rõ ràng là nhỏ hơn số 3 cơ mà!

Tạm gác lại một chút, không thể để Trần Du Liên đợi một mình nhưng Dị Tồn vừa bước vào đã thấy mọi người tập trung vào một chỗ, hình như đã xảy ra chuyện gì đó. Hắn chen qua một đống người thì bất ngờ nhìn thấy Trần Nghi Phàm đay nghiến tát Trần Du Liên một cái còn dám xé nát váy và đẩy Trần Du Liên ngã vào bàn thức ăn. Quả nhiên điều hắn đoán là đúng, Trần Nghi Phàm thật là hiếp người quá đáng, nhưng mà hắn cũng không hiểu được rằng Trần Liêu Mộ cho phép Trần Nghi Phàm lộng hành sao?

“Trần…” Dị Tồn đang nghĩ cách giải quyết nhưng đã có người nhanh chân hơn hắn, Thượng Quan Thành Duật đi tới lướt ngang qua Trần Nghi tiến về phía Trần Du Liên, tình trạng dường như sắp ngất. Đột nhiên Dị Tồn cảm thấy tức giận Thượng Quan Thành Duật vô cùng nhưng tại sao lại tức giận? Đây là đấu tranh giữa các vị tiểu thư Trần gia, có liên quan gì tới hắn, có liên quan gì đến Thượng Quan Thành Duật.

Thượng Quan Thành Duật tiến tới nhẹ nhàng gạt những mảnh thủy tinh, đồ ăn trên mái tóc Trần Du Liên, ánh mắt tràn đầy đau lòng, mặc kệ đôi găng tay màu trắng tinh bị nhiễm bẩn, bị nhuộm máu, hắn bế xốc cô lên rồi cảm nhận thân hình nhỏ bé, cảm nhận hơi thở ấm áp từ Trần Du Liên. Đại thiếu gia Thượng Quan là người cao quý nhất, là người được chào đón nhất đang ôm lấy một người con gái nhếch nhác, dơ bẩn từ từ hiên ngang đi đến khu vực không gian của Sảnh Nguyệt. Khu vực không gian đó là một khoảng không ảo đang xếp thành các phòng sinh hoạt dành cho những dịp đặc biệt.

Hắn đi tới đâu đám đông liền dạt ra đều không ai dám lại gần Thượng Quan Thành Duật lúc này, vừa đi hắn khẽ gọi: “Thanh Loan, chuẩn bị vài thứ cho ta. Sa Vũ… chắc ngươi đang rất háo hức nhỉ?”

Là mạng ta lớn hay là hắn chưa muốn tìm ta tính sổ phải không?

Trần Nghi Phàm hít một hơi sợ hãi, cô thật sự nghĩ là khi hắn đi ngang qua cô sẽ dùng ma pháp bóp chết cô, ngơ ngác một lúc làm biểu hiện mất mát rồi nổi giận gạt hết mọi thứ trên bàn tiệc gần đó. Người đầu tiên dám lại gần Trần Nghi Phàm lúc này là Trần U Miên, cô vội giữ lấy tay Trần Nghi Phàm, khó hiểu hỏi: “Ngươi nổi điên cái gì vậy?”

Nhưng trả lời Trần U Miên là ánh mắt cùng nụ cười giễu cợt nhưng vẫn khiến người khác dao động, Trần Nghi Phàm kéo Trần U Miên tới gần, khẽ nói: “Chị của ta, chẳng lẽ ta vẫn không đủ tốt cho ngươi hay sao mà ngươi lại đi để tâm Dị Tồn kia?”

Dù trang điểm đau mắt người nhìn nhưng Trần Nghi Phàm lại không dùng nước hoa, trên người tự nhiên lại mang cảm giác thanh mát. Giọng nói khẽ thì thầm vang bên tai hơn nữa cự li lại quá gần, bên gò má của Trần U Miên như vừa chạm đến một đóa hoa mềm mại, mát lạnh cho đến khi Trần Nghi Phàm bỏ đi xa, cô vẫn cảm nhận được trái tim thật đã đập rất nhanh.

Cảm giác này là sao? Hình như… hình như rất giống khi tiếp xúc với Dị Tồn, có khi là hơn? Không thể nào, ta điên rồi, ta điên rồi!

Bỏ sau lưng Trần U Miên đang điên cuồng uống rượu để giữ bình tĩnh, Trần Nghi Phàm bước chân nặng nề đi về phía trước, tình trạng của cô lúc này rất tệ. Cảm giác muốn nôn đang cuộn trào ở dạ dày, hít thở cũng khó khăn, sắc mặt nhợt nhạt nhưng vẫn ngẩn cao đầu bước đi, không để tâm những ánh mắt, lời nói xung quanh.

Ngươi đâu rồi? Con mẹ nó, ngươi đi đâu rồi? Lúc không cần thì cứ lởn vởn trước mắt bây giờ thì ta còn sức đâu mà tìm ngươi. Nhưng mà, tập thể các nam nhân cuồng Trần Du Liên lần sau làm ơn nhẹ tay chút được không, thể chất này Trần Nghi Phàm rất yếu, cứ tiếp tục như thế này trước sau gì ta cũng về chung chỗ với Trần Nghi Phàm đó.

“Trần Nghi Phàm.”

Cái giọng này… Thượng Quan Thành…

“Ta tìm ngươi đó, có quà tặng ngươi.” Trong một cái chớp mắt, Trần Nghi đã nằm gọn trong vòng tay Thượng Quan Thành Duật dù hắn cách cô một khoảng rất xa, cô còn chưa kịp chạy đã bị bắt lại vẫn rất phối hợp bám lấy tay hắn nở một nụ cười ngoan ngoãn trả lời:

“Thật sao? Ta biết mà, ngươi luôn quan tâm ta nhất!”

Đáp lại Trần Nghi Phàm, Thượng Quan Thành Duật cũng mỉm cười, nụ cười vô cùng anh tuấn câu dẫn lòng người và hắn kéo cô nhanh chóng đi xuyên qua đám đông. Khung cảnh chẳng khác đôi tình nhân đang muốn trốn khỏi nơi ồn ào này để tìm đến thế giới riêng của họ, chỉ là nụ cười trên môi hắn càng ngày càng đáng sợ và bàn tay cũng vô thức siết lại.

Trái tim của Trần Nghi Phàm gần như đóng băng, không ngừng run rẩy.

- Tiểu thư…?

- Con mẹ nó, cứ như bắt sóng âm thanh vậy, lần sau ngươi phải hướng dẫn ta cách sử dụng.

Từ lúc Trần Nghi Phàm chen vào cuộc vui này thì Vong Xuyên đã bị Thượng Quan Khanh Tâm kéo đi mất, dường như không thể tìm thấy, trong một khoảng khắc khi cô đang gào thầm hai chữ Vong Xuyên thì cảm giác giống như hẫng một cái, cô liền có thể cảm nhận được mùi hương của Vong Xuyên đang lượn lờ xung quanh. Vô thức tới gần và vô thức nghe được giọng nói có chút bất ngờ, mừng rỡ của ai đó.

- Tiểu thư, người có thể nghe thấy tôi?

- Được được, kinh ngạc cứ để sau. Hiện tại, tìm cho ta một nam nhân mặc bộ lễ phục màu trắng…

- Tiểu thư, tôi không có ý gì nhưng người đang miêu tả nam nhân? Rất phong phú.

Trần Nghi Phàm nhìn thấy Thượng Quan Thành Duật sắp kéo cô ra khỏi đám đông, vội nói:

- Vong Xuyên, ngươi nhanh thoát khỏi tên Thượng Quan bên người rồi đến gặp ta… Á!

Trong lúc không để ý, Trần Nghi Phàm vô tình đạp phải tà váy dài đang kéo trên đất, thân thể nghiêng ngã cũng không kịp níu lấy tay Thượng Quan Thành Duật, đau thương không kiềm nổi trong lòng.

Hôm nay làm sao thế này, nhất định là sáng sớm ta thức dậy không đúng cách hoặc ra khỏi cửa Trần Gia không hợp thời gian mà.

“Trần tiểu thư, bước đi cẩn thận.” Bỗng một bàn tay to lớn nắm lấy bả vai của Trần Nghi Phàm kéo lại, nụ cười giễu cợt, thích thú khi nhìn thấy ai đó gặp nạn nhưng đồng thời cũng khiến Trần Nghi Phàm biết ơn muốn chết.

Cuối cùng cũng tìm được ngươi, Mục Đàm Ngôn.

Trần Nghi Phàm vội kéo Mục Đàm Ngôn tới gần nhưng chưa kịp làm gì thì hắn bàn tay to lớn, rắn chắc đó đã đưa lên che nửa khuôn mặt cô, chỉ có đôi mắt màu sương mở to đầy ngạc nhiên.

Mục Đàm Ngôn mím môi nhìn ngắm rồi cười thật nhẹ: “Chúc may mắn.” Và chỉ một cái đẩy nhẹ nhàng Trần Nghi Phàm liền có cảm giác bị một lực kéo mạnh về phía sau, ánh đèn sáng chói rực rỡ ngay lập tức chỉ còn ở phía xa và biến mất.

“Ai da, nghe nói Thượng Quan gia có một đám người rất máu mặt, không biết Trần tiểu thư… ha ha.” Mục Đàm Ngôn vui vẻ xoa xoa chiếc mặt nạ trên tay, quay người hòa vào đám đông.

Rầm! Lưng Trần Nghi Phàm đập thật mạnh vào tường, bụng lại quặn lên cơn đau nghiến, mùi máu lại một lần nữa trào ngược trong cổ họng. Bên tai là tiếng rơi của những phụ kiện nhỏ trên đầu cô hòa cùng với tiếng cười nhạt, chưa kịp hồi phục tinh thần liền nhìn thấy một màu đỏ đang từ từ lan tỏa trong tầm mắt, tựa như một tấm lụa mỏng đỏ thẳm, óng ánh khác thường.

Đây là chu sa…?

Ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu, toàn thân Trần Nghi Phàm đột ngột co rút, nhanh chóng rơi vào trạng thái phòng bị cực căng thẳng.

Đây là cảm giác sợ hãi? Nhưng tại sao ta lại sợ?

“Trần tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Giữa màn đỏ xuất hiện một nam nhân cũng vận bộ lễ phục màu đỏ của chu sa khiến hắn anh tuấn, mỹ lệ khác thường, ánh mắt nhìn Trần Nghi Phàm cũng mười phần quen thuộc.

Mẹ nó, lại gặp người quen?

Sa Vũ mỉm cười thân thiện bước tới gần Trần Nghi Phàm, mỗi bước đi của hắn tựa như mỗi hồi trống đánh vào tim Trần Nghi Phàm, bàn tay gần như lạnh lẽo, co rút. Phải mất một lúc cô mới nhận ra đây là phản ứng của bản năng, Trần Nghi Phàm cực kì sợ hãi người này. Nhận ra ánh mắt khó hiểu của Trần Nghi Phàm, Sa Vũ cười xòa một tiếng, nói: “À phải rồi, là lỗi của ta, làm sao tiểu thư nhớ được cơ chứ.”

“Nhớ cái gì…?”

Bốp! Không đợi Trần Nghi Phàm nói hết câu, Sa Vũ liền xoay người đá vào mặt cô rồi lại quay đầu hướng về một bức tường than thở: “Đại thiếu, người xem, là lỗi của người đó. Sau mỗi lần vui vẻ lại bắt ta lấy mất kí ức của Trần tiểu thư hại ta phải dạy dỗ tiểu thư nhiều lần như vậy.”

“Ngươi đừng nhiều lời muốn làm gì thì mang ra xa một chút, tốt nhất lần này đừng để thứ chết tiệt kia trong tầm mắt ta một lần nữa.” Bức tường màu đỏ dần tan biến thông tới một căn phòng đầy ắp ánh sáng, Thượng Quan Thành Duật tựa người vào chiếc ghế lông xa hoa, tâm tư thư thái khẽ lắc ly rượu trên tay nhưng ánh mắt vẫn chăm chú quan sát thân hình nhỏ bé đang nhắm nghiền mắt bên kia.

Tại sao mỗi lần gặp mặt là hắn đều sẽ nhìn thấy Trần Du Liên bị tổn thương, đôi mắt kiên cường đó luôn khiến hắn muốn bảo vệ, muốn chăm sóc, yêu thương.

“Thiếu gia, tôi xin phép.” Ngoài cừa vang lên giọng nói nhỏ, một nam nhân vận bộ lễ phục màu xanh bước vào, trên tay là một bộ váy màu trắng tinh, lánh lấp đá quý lộng lẫy mang ánh sáng chói qua mắt Trần Nghi Phàm.

Được rồi, ta đã hiểu tình hình, này là dằn mặt ta phải không? Là đãi ngộ giữa nữ chủ và nữ phụ nhưng vẫn có điều gì đó không đúng ở đây. Tại sao bọn chúng lại lấy kí ức của ta? Sau mỗi lần? Chẳng lẽ chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần?

Quá nhiều câu hỏi trong đầu, Trần Nghi Phàm đờ người nhìn chằm chằm Thượng Quan Thành Duật lại khiến ai đó khó chịu, Sa Vũ vung tay tán cô một lần nữa, hung hăng nắm lấy đầu cô giật ra hết các phụ kiện, hắn lại thích thú dày xé mái tóc màu đỏ đó như hận không dứt nó khỏi da đầu của Trần Nghi Phàm. Nhưng lần này lại khiến hắn bất ngờ, Trần Nghi Phàm trước nay luôn sợ hãi dưới tay hắn nay lại dám cắn hắn.

Sa Vũ hét lên một tiếng khi hắn kịp dùng linh lực phản kháng thì Trần Nghi Phàm đã nghiến mạnh một phát cắn dứt một mảnh da trên tay hắn, linh lực đánh vào đầu cô gần như muốn chẻ đôi đầu cô ra, trước mắt nhanh chóng phủ một lớp máu tươi.

“Ngươi… ngươi… cái thứ đáng chết này dám cắn ta!” Chu sa từ trên tay Sa Vũ kết lại thành một thanh kiếm sắc bén, tức giận lao vào Trần Nghi Phàm.

Trong lòng Trần Nghi Phàm nhảy dựng.

Chơi ngu rồi, chơi ngu rồi.

“Duật, Thượng Quan Thành Duật, ngươi vẫn còn nhớ cô bé ở gốc tử đằng năm đó chứ?”

Xin lỗi ngươi, Trần Nghi Phàm! Đây là chấp niệm của ngươi dù ngươi từng nói chỉ là một hồi ức không đáng nhớ tới, ta chẳng là vô tình nhìn qua mà bây giờ nó chính là đường sống duy nhất của ta. Vong Xuyên sẽ không tới kịp, ta sẽ bị tên gia hỏa kia xiên chết. Ngươi chắc cũng không muốn cơ thể mình bị xiên vài lỗ đúng không.

“Chẳng lẽ… ngươi… là ngươi?” Thượng Quan Thành Duật giật mình, giọng nói rõ ràng là mang theo sự gấp gáp chứng tỏ hắn có quan tâm đến. Trần Nghi Phàm chắc chắn đã vớt được phao cứu mạng vội vàng nói:

“Phải, phải, là ta. Ta chính là cô bé đó, ta đã luôn nhớ đến ngươi từ lúc đó, ta rất thích ngươi, thậm chí là ngươi. Ta là làm vậy, chỉ là muốn ở bên cạnh ngươi thôi. Ngươi lúc đó có thể bỏ ta lại chỗ đó một mình nhưng ngươi đã quay lại vì ta, ta luôn muốn nói cảm…”

“Quay lại vì ngươi? Trần Nghi Phàm, ngươi nghĩ bản thân mình cao quý lắm sao?” Sa Vũ ở bên cạnh cười tàn khốc.

“Ngươi muốn biết vì sao ta quay lại không?” Thượng Quan Thành Duật mỉm cười điên dại, trên tay hắn là vô số quả bóng tròn nho nhỏ phát ra ánh sáng dịu nhẹ, hắn khẽ buông tay những quả bóng đó ngay lập tức tìm về với chủ nhân, nhập vào thái dương Trần Nghi Phàm cùng với giọng nói như khắc sâu vào trái tim của cô.

“Ta quay lại là muốn xem lại lần nữa khuôn mặt của nữ hài tử không biết xấu hổ lên giường với chính người sinh ra mình, ta muốn xem đồ chơi của Trần Liêu Mộ cử động ra sao, có phát ra những tiếng kêu ghê tởm đó không.”

Nụ cười ngây thơ của một thiếu niên liền bóp méo trở thành nụ cười khinh miệt không phù hợp với một đứa trẻ, đứa trẻ đó lại mang theo một người tiến lên bức hại Trần Nghi Phạm ngay tại đó, vết thương máu chảy liền bị ném vào một cái hố tràn ngập chu sa đỏ thắm đến đáng sợ và ngay sau đó Trần Nghi Phàm lại quên mất, lại muốn tiếp cận Thượng Quan Thành Duật, lại trở thành một trò tiêu khiển cho Thượng Quan Sa Vũ. Trong những lần chơi đùa đó, Thượng Quan Thành Duật luôn quan sát, luôn muốn nhìn thấy Trần Nghi Phàm kêu la, khóc lóc cho đến ngất lịm, không còn sức để mở miệng rồi lại khiến Trần Nghi Phàm quên mất. Hắn luôn mang theo kí ức của Trần Nghi Phàm như một thứ chiến lợi phẩm.

“Chẳng là ta muốn xem ngươi có cái gì để khiến đàn ông hứng thú đến vậy…”

Không nghe thấy âm thanh gì nữa, bên tai Trần Nghi Phàm yên tĩnh đến kỳ lạ.

Thật may nhỉ, Trần Nghi Phàm đi rồi, đứa trẻ tội nghiệp kia đi rồi, sẽ không nhìn thấy những thứ này nữa, cũng sẽ không nhận lấy nỗi đau này. Thật may nhỉ, may… vậy tại sao ta lại đau đớn thế này? Hồi ức kia là do Trần Nghi Phàm trải qua mà, tại sao ta lại cảm thấy căm giận như thế này?

“Này, này… Đại thiếu, sao người lại trở lại kí ức, ta còn chưa chơi mà. Bây giờ đã biến thành cái đồ ngu này thì còn gì vui vẻ nữa.” Sa Vũ giơ chân đạp đạp vào đầu Trần Nghi Phàm không nhìn thấy sự phản hồi liền cảm thấy chán ghét, than phiền với Thượng Quan Thành Duật.

“Hết vui rồi thì giải quyết đi, Trần Liêu Mộ cũng không cần con cờ ghê tởm này nữa đâu.” Thượng Quan Thành Duật đưa tay xoa xoa má của Trần Du Liên, cảm giác thoải mái từ bàn tay khiến tâm tình hắn tốt hơn, hắn phất tay quyết định lấy mạng Trần Nghi Phàm.

“Thiếu gia, dạo này Trần tiểu thư có qua lại với Đổng Ngạc Y Cấp, có nên thông qua hắn hay không?”

“Ngươi lại lo lắng quá đáng rồi, Thanh Loan. Đổng Ngạc Y Cấp cũng đối với ai mà chẳng vậy, chắc hắn lại nghĩ phế vật này sỡ hữu Sinh tử hoa mà hắn lại không nghĩ bảo vật cao quí kia lại đi chọn thứ này để phát triển.” Sa Vũ trề môi, tay đang chuẩn bị một loại chất lỏng màu đỏ bơm vào ống tiêm.

“Sa Vũ nói đúng. Thanh Loan, ngươi mau chuẩn bị đi, ta sẽ đánh thức nữ nhân này.”

“Vâng, thưa thiếu gia.”

Thanh Loan bình tĩnh vung tay bức tường dần hiện ra, hắn ngay cả Trần Nghi Phàm hay Sa Vũ cũng lười nhìn một cái rồi quay đầu chuẩn bị bộ váy cho Trần Du Liên.

“Được rồi, bây giờ chỉ còn ta vào ngươi. Coi nào, kêu la, khóc lóc đi chứ, ngươi cứ như khúc gỗ như này thì chán lắm.”

Trên tay hắn hiện ra một sợi dây xích màu tím, Sa Vũ xem xét một chút rồi vung mạnh vào Trần Nghi Phàm. Dây xích được tẩm một loại dược chạm vào da thịt lập tức kích ứng gây bỏng có thể ăn mòn đến xương vô cùng đau đớn nhưng dù hắn có đánh bao nhiêu lần, dù Trần Nghi Phàm bây giờ còn không nhìn ra đâu là da đâu là thịt cũng không có một tiếng kêu dường như đã bị trực tiếp đánh chết.

“A, chán quá.” Cuối cùng hắn cũng không chịu được nữa, đành phải tiêm vào cổ Trần nghi Phàm thứ mà hắn vừa chuẩn bị, tiếc nuối nói: “Nói cho ngươi biết, đây được gọi là tình dược, cực kì hiếm mà ta lẫn Thanh Loan khó khăn lắm mới có được nay lại dùng cho ngươi. Nhưng mà ngươi yên tâm đi, ta sẽ cho ngươi sung sướng cho tới khi gặp diêm vương.”

Từ trong chu sa rơi ra hai cục thịt đỏ tươi, nhớp nháp, từ từ bò tới bên chân Sa Vũ, hắn mỉm cười nhẹ nhàng vỗ vỗ hai cục thịt đó. “Giới thiệu với ngươi, sủng vật của ta, bọn chúng rất ngoan ngoãn, hơi chậm chạp một chút nhưng bọn chúng sẽ rất vui khi được ngươi chăm sóc, à là bọn chúng chăm sóc ngươi mới đúng.”

Hai cục thịt đỏ trên đát nhận lệnh từ từ hóa thành người nhưng đúng như hắn nói, tốc độ biến thân vô cùng chậm rãi.

Hiện tại máu đã che mất tầm mắt Trần Nghi Phàm, tai một bên không thể nghe thấy gì, thật sự đã đánh mất ý thức cũng không thể bị đau đớn xác thịt mà đánh thức, chỉ là trạng thái nửa sống nửa chết. Bỗng nhiên cả cơ thể rạo rực không ngừng, từng tế bào đang bị kích thích dữ dội càng khiến vết thương thêm phần dày vò, ấy mà mang về được ý thức của Trần Nghi Phàm.

“Aaaa!”

Tay phải và chân phải đã không thể cử động, con mẹ nó, thật sự bị đánh cho tàn phế rồi.

“Ô ô, lên tiếng rồi. Ngươi bị đánh tới ngu luôn rồi phải không? Kêu nữa đi, kêu nữa đi chứ.” Sa Vũ phấn khích lại gần giật giật tóc Trần Nghi Phàm, tâm tư không đề phòng đột nhiên bị ôm lấy, Trần Nghi sống chết bám lấy hắn, chỉ còn một cánh tay trái mà lại ôm chặt không buông dù hắn có làm cách nào đi chăng nữa.

“Đồ dở người này, mau buông ta ra. Ngươi… ngươi cái đồ dơ bẩn này.” Sa Vũ cảm thấy một trận kinh tởm khắp người, vội vã kéo Trần Nghi Phàm ra nhưng không được liền liên tục đánh vào đầu Trần Nghi Phàm. Cuối cùng Sa Vũ gồng người phát ra linh lực đánh Trần Nghi Phàm ra xa, hắn liều mạng dùng linh lực mạnh đến mức đã đánh nát tay phải của Trần Nghi Phàm.

Một cảm giác nhẹ hẫng bên phải.

Cũng may là mất cảm giác rồi nên bị cắt đi cũng không đau đớn gì lắm.

“Ha ha, là tự ngươi chuốc lấy. Nhìn xem, ta có nên cắt nốt tay còn lại của ngươi không nhỉ? Ha ha….” Đang cảm thụ thành phẩn, Sa Vũ bỗng nhiên nhận ra Trần Nghi Phàm đang cùng cười với hắn?

“Ngươi cười cái gì… Khục.” Từ cổ họng Sa Vũ ho ra một ngụm máu, đồng thời hắn có thể nghe một giọng nói nhỏ, khàn đục nhưng vô cùng đáng sợ đang phát ra từ một thứ da thịt lẫn lộn như một quái thai bò lên từ địa ngục:

“Ngươi… có biết chu sa tiếp xúc với nhiệt sẽ như thế nào không?"

----------------- D --------------

Xin lỗi, ta lại nghỉ hưu hơi lâu (´ ∀ ' *)
Khúc gần cuối ta vẫn chưa thấy vừa ý lắm (ノ_<。) nên mong mọi người cmt góp ý nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net