Chap 34: Làm việc cho ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Được rồi, về thôi.

- Ân.

Vong Xuyên một lần nữa nhìn lại tình trạng của Trần Nghi Phàm, hơi thở yếu ớt đến đáng thương dường như chỉ cần một chấn động mạnh một chút thì cũng sẽ biến mất. Hắn phải làm sao đây? Tại sao chỉ cần là người quan tâm hắn đều nhận kết cục như thế này? Tại sao?

- Khoan, lôi cổ kẻ đang nằm dưới đất về luôn đi.

"Không." Vong Xuyên tâm tình vừa đau lòng liền bị tạt một gáo nước lạnh, hạ giọng từ chối, ánh mắt lạnh thấu xương liếc nhìn Sa Vũ, kẻ này không giết không được.

- Ngươi dám cãi lời ta? Lôi về!

Vong Xuyên không dám từ chối, chỉ hừ một tiếng biểu hiện không đồng ý tiến về phía Sa Vũ. Mục Đàm Ngôn có chút nghi ngờ nhưng chỉ thấy hắn Vong Xuyên thô lỗ dùng chân đá Sa Vũ đang bất tỉnh lên cao và dùng tay đang ôm Trần Nghi Phàm tiêu chuẩn nắm lấy tóc Sa Vũ mà không kinh động đến cô. Cứ như vậy mà một tay lôi sền sệt Sa Vũ, hai tay cẩn thận ôm Trần Nghi Phàm vững chãi, hiên ngang lướt ngang qua Mục Đàm Ngôn.

Mang cả hai người mà còn có thể bước đi, cái sức mạnh này...

"Này, này, ngươi định một thân như này mà bước ra ngoài kia?"

"Hừ, dựa vào bọn chúng?" Vong Xuyên không thèm để ý, vươn chân đạp cửa bước ra dãy hành lang rực rỡ ánh sáng.

Này, cái tính cách gì kia? Sao đứa nhỏ nhu thuận, thích khóc kia lại có cái mặt hung tàn, đáng sợ này? Rõ ràng ta nuôi theo hướng giáo dục cực tốt mà.

Mục Đàm Ngôn tay chân vội vàng giơ một quả cầu trong suốt lên tầm mắt Vong Xuyên, ngăn cản hắn: "Đợi đã, bóp nát cái này." Ngay khi Vong Xuyên nghi hoặc nhìn, hắn nói: "Đây là vật phẩm truyền tống, bóp nát nó và nó sẽ đưa ngươi đến nơi mà ngươi vừa nghĩ trong đầu." Đắt lắm đó!

Câu cuối Mục Đàm Ngôn âm thầm thêm vào, những người như hắn thì vật hỗ trợ ma pháp dĩ nhiên luôn mang theo người.

Vong Xuyên nghĩ nghĩ một chút nhưng ngay khi nghe thấy Trần Nghi Phàm thả một chữ "tin", hắn lập tức há miệng cắn nát quả cầu, nhẹ nhàng nói: "Phòng tiểu thư."

Một lần nữa, Mục Đàm Ngôn cảm thán, người này khẳng định không phải là con người.

-

"Tiểu tạp chủng này, cút!"

"Ngươi đuổi y làm gì, không thấy bẩn tay sao?"

Một thân ảnh nhỏ bé nép vào góc tường để tránh khỏi cơn mưa xối xả bên ngoài nhưng bộ quần áo đơn bạc, mỏng manh không thể chống cự nổi cái lạnh buốt thấu xương từ cơn mưa kia. Đứa nhỏ không để ý đến ánh mắt của người đằng kia dành cho hắn, cứ chuyên tâm đưa hai tay ôm lấy cơ thể gầy yếu chỉ mong ấm áp hơn, trong đầu sớm nghĩ nên đổi chỗ khác thì hơn, nơi này đã khá nhiều người biết mặt hắn.

"Thật làm cho người ta tức chết, y không biết từ đâu đến, mặt mũi dơ bẩn trông cực kì xui xẻo."

"Ngươi thì đã là gì, hôm qua y còn nhìn chăm chăm vào thê tử của Dư phu khiến hắn tức giận, đánh y tưởng đã chết rồi đó chứ "

"Thật xúi quẩy, đuổi đi."

"Ngươi ra đó mà đuổi, đánh đập, mắng chửi, đe dọa cũng đã làm hết rồi, y vẫn ở lì đó. Thật không biết phải làm thế nào."

"Đánh rồi thì ta đánh nữa, để xem y cứng đầu đến đâu."

Nói rồi, một thanh niên nóng nảy dùng chân đạp vào đầu đứa nhỏ, hung hăng đay nghiến một hồi nhưng khi hắn nhấc chân lên, đứa nhỏ kia từ từ ngồi dậy trở về vị trí ban đầu, ánh mắt có hoảng sợ nhưng vẫn chung thủy không có ý định rời đi.

"Ngươi..."

"Các ngươi dừng tay, cả đám người lại đi ăn hiếp một đứa trẻ, còn ra thể thống gì." Một tiếng quát với âm lượng vừa đủ nhưng vang vang có lực bên tai mỗi người, một thân ảnh màu trắng lay động bước tới chắn giữa người đó và đứa nhỏ.

"Là ma pháp sư?

"Sao lại có ma pháp sư ở đây?"

Hạ Tần Triệt chậm rãi ngẩn đầu, cái hắn nhìn thấy đầu tiên là vạt áo màu trắng tinh, một thanh kiếm với vỏ ngoài được chạm khắc tinh xảo được đeo bên hông, một bóng người toàn thân mang ánh trăng sương cao quý, nghiêng người che dù cho hắn, mái tóc dài màu đen mượt đổ bên vai mang mùi hương nhè nhẹ tới gần bên hắn.

"... Sư tôn?" Người đến tìm ta phải không? Người đến đón ta về phải không?

Hắn vừa vươn tay, bóng người kia chỉ cười, nhẹ nhàng lắc đầu rồi từ từ biến mất trong màn mưa.

"Sư tôn, người đừng đi, chỗ này có yêu nữ đáng sợ hay bắt nạt ta, nàng bắt nạt ta." (anh vẫn ăn nhờ ở đậu nhà Phàm tỷ đó nha =)) ăn nói cẩn thận)

Rầm! Hạ Tần Triệt vì chột dạ một ai đó chỉ dám nằm ngoài bìa giường nên vừa giật mình tỉnh giấc liền không cẩn thận lăn xuống đất. Trong mộng, hắn đã mơ về khoảng thời gian đầu tiên hắn gặp sư tôn, người đã không ngại hắn dơ bẩn, không ngại hắn xui xẻo, không ngại hắn tư chất thấp kém mà ôm về. Hắn đã thề cả đời này sẽ mãi mãi ở bên cạnh sư tôn nhưng bây giờ hắn ở đâu? Một nơi hoàn toàn xa lạ, những con người xa lạ luôn muốn bắt ép, giam cầm hắn chỗ này.

Ta phải trở về, buộc phải trở về!

Rầm! Một tiếng động lớn bên ngoài cửa vang lên, chính vì tiếng động này nên Hạ Tần Triệt mới giật mình tỉnh dậy. Hắn lập tức rơi vào trạng thái đề phòng bởi vì cho dù Trần Nghi Phàm và Vong Xuyên có trở về thì họ cũng sẽ không đi cánh cửa đó, hắn cúi đầu, vươn tay vào gầm giường, lôi ra một cành cây khô thẳng tắp. Sau mấy lần náo loạn không thành công, Hạ Tần Triệt cuối cùng cũng chấp nhận rằng hắn đánh không lại Vong Xuyên, cũng không đe dọa nổi Trần Nghi Phàm cho nên đành sống chết muốn giữ một thứ được cho là vũ khí bên người hắn. Trần Nghi Phàm thì đang cố níu kéo một chút kiên nhẫn đối với hắn nên đau đầu mà đồng ý. Hắn đành phải an phận hơn nhưng phạm vi sinh hoạt của hắn chỉ bao gồm căn phòng và lan can, chỉ cần có ý định tiến tới cánh cửa hoặc trèo ra ngoài lan can liền bị cấm cơm. Cơ bản là cũng được đối xử rất tốt, chỉ cần ngoan ngoãn, thế nhưng hắn vừa mơ thấy sư tôn, có nghĩa là sư tôn đang nhớ hắn.

Ầm! Kết giới bên ngoài đang dao động cực mạnh, có người đang cố gắng tiến vào phòng Trần Nghi Phàm khi không có ai ở đây?

Hạ Tần Triệt cẩn thận tiến gần lại cánh cửa gỗ, ánh mắt thăng trầm nhìn lớp kết giới đang lúc ẩn lúc hiện. Kết giới Vong Xuyên dựng lên rất mạnh, hắn cũng đã thử rất nhiều lần nhưng đều vô dụng. Điều này chứng tỏ người bên ngoài là cường giả, nếu đánh tới hắn chắc chắn thua!

"A, rất mạnh nhưng vẫn chưa hoàn thiện." Bên ngoài bỗng vang lên âm thanh cảm thán nho nhỏ, ngay sau đó, kết giới màu lam sáng lên rực rỡ và từ cánh cửa gỗ, kết giới vỡ ra hàng ngàn mảnh vỡ như thủy tinh rồi từ từ biến mất.

Nhìn mảnh vỡ màu lam tan dần trong không khí, lòng Hạ Tần Triệt khẽ lạnh, hắn nép người bên cánh cửa, nhanh chóng thu liễn hơi thở chờ đợi, siết chặt cành cây trong tay, tâm cực kì sợ hãi, không tự chủ sinh ra cảm giác muốn Trần Nghi Phàm và Vong Xuyên mau chóng trở về.

"Thật là, dễ phá mà, không hiểu sao đám Hấp Huyết Quỷ ngày trốn, đêm nháo mãi mà không phá được cái kết giới lỏng lẻo này." Giọng nói vang vang kia mở cửa bước vào, vừa nghe đã nhận ra là nữ nhân, nghe bước chân sát bên tai, Hạ Tần Triệt ngay cả liếc nhìn cũng không dám.

"Ngươi tự đem bản thân đi so sánh với đám không não kia sao?" Tiếp sau đó là một giọng trầm hơn nhưng mềm mỏng, hai nữ nhân và kéo theo một tiếng bánh xe nhỏ lăn đều trên đất.

Hạ Tần Triệt đã từng nghe thấy cái tiếng này rồi, người đến là...

"Theo tình hình các ngươi nói thì là do Vong Xuyên luôn có mặt tại đây, người tới thì đánh, quỷ tới thì giết, kết giới vỡ thì vá. Trường kì kháng chiến, đám nhỏ nhoi đó đánh lại hắn sao?" Mộ Dung Giản tựa lưng vào chiếc xe lăn, từ từ nói, dùng ánh mắt quét xung quanh phòng rồi dừng lại bên kia cánh cửa vừa đi qua.

Cười nhẹ nhàng, Mộ Dung Giản khẽ vươn tay thì người bên cạnh liền rót một tách trà, cung kính đưa tới: "Ẩn thân rất tốt, ngay cả hộ sĩ bên cạnh ta cũng không nhận ra được. Bước ra đây, ta cho bánh."

Người bên vào đầu tiên giật mình, nhanh chóng rút thanh kiếm bên hông ra, cảnh giác nhìn xung quanh: "Là kẻ nào?" Tọa Cúc kì quái rõ ràng là khi cô bước vào đã kiểm tra rất kĩ mà.

Hạ Tần Triệt hít một ngụm khí lạnh, tay cầm cành cây run bần bật, hắn cố gắng giữ lấy bản thân bình tĩnh, từ từ bước ra, ánh mắt nhìn ba người tràn ngập ta không sợ, có chết ta cũng không sợ.

Là một đứa nhỏ, vậy mà ẩn giấu khí tức tốt như này. Tọa Cúc nhìn trái nhìn phải, ngoài cái cành cây và ánh mắt buồn cười kia thì sinh vật nhỏ này hoàn toàn vô hại.

"Này này, ngươi mấy tuổi mà kĩ năng tốt đến vậy? Khoan đã, chẳng lẽ Trần Nghi Phàm có con?"

"Đồ ngốc." Chân Lan phóng ánh mắt khinh thường nhìn Tọa Cúc, tay thì đang giúp Mộ Dung Giản rời khỏi xe lăn, tìm một chỗ ngồi thoải mái trên hàng ghế salong. "Lần trước tiểu thư nói ta còn không tin, không ngờ Trần Nghi Phàm lại sống tốt đến vậy."

"Ta thực sự nghi ngờ đấy. Còn ngươi." Mộ Dung Giản đang suy nghĩ thì bắt gặp ánh mắt Hạ Tần Triệt, buồn cười nói: "Bọn ta không có ác ý, chỉ là đợi..."

Mộ Dung Giản chưa kịp nói hết câu thì một luồng sáng thì xuất hiện giữa phòng, Tọa Cúc lập tức đóng cửa phòng, rút thanh kiếm đâm xuyên cánh cửa gỗ, nói: "Kết giới phong tỏa, mở."

Rầm! Âm thanh nặng nề vang lên, luồng sáng kia biến mất để lại một đống người hỗn tạp trong màu đỏ. Vong Xuyên lần đầu đi truyền tống, không quen, khi chuẩn bị đáp đất muốn ngã nhưng vì sợ đè lên Trần Nghi Phàm liền nghiêng người bất chấp về phía Mục Đàm Ngôn. Sa Vũ bị nắm đến vật vã cũng cứ như vậy mà nhào lên Mục Đàm Ngôn.

Mộ Dung Giản nhìn trong không khí bên đó tản tản ra màu đỏ, cau mày, nói: "Chu sa biến chất."

Tọa Cúc rút kiếm ra khỏi cánh cửa, từ chỗ đó nở ra một đóa hoa xinh đẹp. Nhanh như chớp tra vào vỏ rồi một lần nữa rút ra vung lên một đạo quang kiếm phóng tới đám người kia quét thủy ngân về phía xa, nhập vào kết giới vừa tạo.

"Mục giáo sư, Mục thiếu gia, há há há, ta chưa bao giờ thấy ngươi tệ hại như thế này." Trái ngược với ánh mắt khi nãy, Tọa Cúc không chú ý hình tượng vừa nhìn thấy Mục Đàm Ngôn chật vật nằm trên đất liền không nhịn được mà ngồi xuống bên canh Hạ Tần Triệt cười.

Thân thủ cực kì lợi hại! Bên cạnh Hạ Tần Triệt ánh mắt lóe lên tia ngưỡng mộ.

Mục Đàm Ngôn liếc mắt nhìn Tọa Cúc rồi mỉm cười dịu dàng về phía Mộ Dung Giản: "Tiểu Giản."

Mộ Dung Giản nhìn Mục Đàm Ngôn, gương mặt nghiêm nghị không đổi nhưng ánh mắt cũng dịu đi vài phần, khẽ nhẽ gật đầu: "A Ngôn."

Mẹ nó, Nhị phu nhân hồng hạnh vượt tường rồi.

Trần Nghi Phàm nằm yên không nhìn thấy nhưng cũng có thể cảm nhận được bên trong mấy tiếng gọi đơn giản đó là cả một bầu trời tương tư, đau đớn không thể nói nên lời. Trước đó, cô còn nghi ngờ tại sao thiếu gia Mục này lại có mùi hương của phu nhân Trần gia chủ này, giờ thì khỏi tốn công điều tra làm gì, hai con người này cũng chẳng muốn giấu.

Cơ mà ta cũng tự hỏi không biết lão già Trần Liêu Mộ có bao nhiêu cái sừng trên đầu rồi? Nếu như người lạnh lùng, băng khiết như Mộ Dung Giản cũng có tình nhân bên ngoài thì chẳng lẽ phương diện kia của hắn có vấn đề... A đại gia, ngươi nhẹ tay một chút, không cử động được nhưng vẫn đau nha.

Vong Xuyên vững vàng đứng dậy, vung chân đá Sa Vũ sang một bên giải thoát cho Mục Đàm Ngôn rồi vội vàng ôm Trần Nghi Phàm tới giường.

Đến lúc này thì mọi người trong phòng mới chú ý đến Trần Nghi Phàm, một thân đỏ máu trộn lẫn chu sa, cánh tay bị gãy mất, máu vẫn không ngừng chảy xuống, đã không còn nhìn ra chiếc váy màu hồng lộng lẫy đau mắt kia nữa, mái tóc dài xơ xác cũng hòa lẫn vào màu đỏ chói mắt đáng sợ.

Tọa Cúc vốn là hộ sĩ, chiến đấu bị thương là chuyện thường tình nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng nhuốm máu kinh dị như này, Chân Lan cũng gặp Trần Nghi Phàm một vài lần, không chắc chắn lên tiếng: "Đây là... Trần Nghi Phàm?"

"Nghiêm trọng hơn ta tưởng." Mộ Dung Giản đánh giá tình trạng của Trần Nghi Phàm, trước giờ đám Thượng Quan thường chơi có chừng mực, sao hôm nay lại nặng tay thế này, đồng thời, liếc về phía Sa Vũ đang nằm lăn dưới đất, cũng mất đi một cánh tay, gương mặt thì dường như bị dọa rất khổ sở. Ánh mắt Mộ Dung Giản lóe lên tia sáng khó thấy.

Chẳng lẽ là Trần Nghi Phàm có chơi có trả? Ha, quả nhiên ta càng ngày càng thích Trần Nghi Phàm.

Hạ Tần Triệt nhìn chăm chăm về phía Trần Nghi Phàm, nửa muốn nửa không muốn từ từ tiến lại gần. Chỉ vừa chiều nay cô còn ngồi bên kia trêu chọc hắn mà hiện tại ngoại trừ hơi thở yếu ớt kia thì Trần Nghi Phàm chẳng khác gì cái xác không hồn. Nhìn bên kia cánh tay phải chỉ còn một chút phần vai đang nhuộm đỏ tấm trải giường màu trắng, Hạ Tần Triệt có chút thương xót, sư tôn hắn từng nói cánh tay của con người rất có ý nghĩa, có thể cầm lấy đồ bản thân yêu thích, có thể nắm lấy tay người mình yêu thương. Trầm ngâm một hồi, trong đầu hắn đột nhiên nhớ lại một ánh mắt, một câu nói đáng sợ: Ngươi là đứa trẻ bị nguyền rủa, là đứa trẻ của tai tinh, người bên cạnh ngươi sẽ từ từ không còn một ai sống sót.

Bỗng nhiên một bàn tay nắm lấy áo Hạ Tần Triệt kéo về sau, Tọa Cúc đưa tay che miệng nói: "Ngươi tránh xa một chút đi, ta biết ngươi lo lắng cho mẹ ngươi nhưng hiện tại trên người Trần Nghi Phàm vẫn còn thủy ngân, hít vào thì mệt lắm. Ta không muốn tiểu thiên tài tập võ như ngươi chết yểu đâu."

Mẹ... mẹ ta? Trần Nghi Phàm là mẫu thân ta? Ta phun, hừ.

Đột nhiên Vong Xuyên một chân quỳ xuống, hướng Mộ Dung Giản dập đầu một cái thật mạnh, nói: "Cầu xin Nhị phu nhân cứu tiểu thư của ta."

"Ồ, tại sao ta lại phải cứu Trần Nghi Phàm?" Mộ Dung Giản ngạc nhiên, hoàn toàn không giống như những gì đã dự tính, thế nhưng lại vô cùng hứng thú hỏi ngược lại Vong Xuyên.

Mục Đàm Ngôn bên cạnh đang được Chân Lan quét hết chu sa và thủy ngân ra khỏi lễ phục, nhìn về phía Mộ Dung Giản lắc đầu có chút bất đắc dĩ. Rõ ràng là đã tới tận đây rồi mà vẫn tỏ không liên quan.

"Cứu ta, nếu không ngày mà tiểu điệt nhi của ngươi đảm nhiệm chức gia chủ, cả đất nước Anh Quốc này sẽ biết rằng Mộ Dung Hạ Nhu là nam giả nữ." Vong Xuyên siết chặt tay Trần Nghi Phàm, ấn ký cứ như vậy mà tỏa sáng chói mắt, đem từng lời từng chữ của Trần Nghi Phàm nói ra.

Cả đám người ngoại trừ Hạ Tần Triệt nhất thời bất ngờ, trợn mắt nhìn Trần Nghi Phàm, ngay cả Mộ Dung Giản cả đời cũng chưa từng có biểu cảm này.

Trần Nghi Phàm thở dài, rốt cuộc cũng phải dùng tới con át chủ bài này. Thông tin này là do cô được Tiểu Liên, bạn cô kể trước đây, cũng không nhớ chính xác Tiểu Liên có kể hay không nhưng trong đầu vốn đã biết sẵn. Trước cô định dùng thông tin này để có thể áp chế được Mộ Dung Giản nhưng hiện tại cô thở còn khó khăn thế này thì đành phải mang ra thôi.

Nói ra thì chuyện nam giả nữ hay nữ giả nam đầu năm nay nhiều như nấm mọc, cũng không phải là chuyện gì to tát nhưng rơi vào hoàn cảnh Mộ Dung gia thì hoàn toàn khác, gia tộc duy nhất cho đến nay vẫn giữ những phong tục truyền thống, cổ hủ mà thờ lên thành thần. Cơ bản là gia chủ của Mộ Dung bắt buộc phải là nữ giới đồng trinh, phải mang dòng máu thuần khiết của Mộ Dung, từ khi mới lọt lòng thì tôn thành thánh nữ, ăn thì ăn sương, uống thì uống hoa, ăn mặc trang phục truyền thống, tuân thủ những quy định truyền thống, hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài. Cả ngày không học chương trình giáo dục thì cũng đi luyện tập nghệ thuật, vô cùng gắt gao cho đến lễ thành niên sẽ tiếp nhận trọng trách gánh vác cả gia tộc. Đây chính là điểm đặc trưng và tự hào của Mộ Dung gia khi đem so sánh với các gia tộc khác.

Thời điểm trong cuốn sách kia, thì mười mấy năm về trước, Mộ Dung gia chủ kết hôn với em trai ruột của mình để đảm bảo sự thuần khiết của huyết thống. Sau khi đứa đầu tiên ra đời liền bệnh tật chết đi, gia chủ kia cũng vì thương tâm tự sát chết theo để lại cả một gia tộc Mộ Dung như rắn mất đầu, như đem con bỏ chợ, đó là khoảng thời gian Thượng Quan vượt lên trở thành Đệ nhất. Chiếc ghế gia chủ hiển nhiên và chắc chắn là đứa nhỏ kia, thế nhưng đây là một nam hài, ngày đó nghe nói các vị cố vấn của Mộ Dung gia một ngất, hai nháo đòi tận mắt nhìn cái kia của đứa nhỏ để khẳng định. Sau nhiều lần tranh luận vì sợ tổ tiên trách phạt nên đã kiên quyết nuôi đứa nhỏ Hạ Nhu kia thành nữ nhân. Trong truyện thì nhân vật này được coi là tiếp máu nhân đạo cho các nam chủ, nữ chủ, hôm nay Trần Du Liên đi rèn luyện ma pháp bị Trần Nghi Phàm hãm hại sắp chết thì chỉ cần tới Mộ Dung Hạ Nhu tiếp mấy giọt máu liền có thể vui vẻ, chạy nhảy với các nam chủ hoặc hôm kia Lãnh Khuynh Dao tu luyện bị phản phệ cũng chỉ cần liếm hai ba giọt liền có thể lưu loát, suông sẻ đạt đến kĩ năng ma pháp cao hơn. Nói chung, Mộ Dung Hạ Nhu là người mà ai cũng muốn mang về nhà vì năng lực vô cùng tiện lợi của gia tộc.

Có chi tiết Mộ Dung Hạ Nhu có thể nối lại cái chân bị gãy lìa của Dị Tồn, tay chân cũng khá giống nhau, người Mộ Dung dù gia chủ tương lai hay tiểu thư cũng khá giống, cũng có thể làm được như nhau.

Trần Nghi Phàm cắn răng đặt cược, nếu như Mộ Dung Giản quan tâm đứa cháu đó, nếu như Mộ Dung Giản cũng có khả năng y thuật cao minh đó thì...

Cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, Mộ Dung Giản từ từ nâng tách trà lên môi, không mặn không nhạt nói: "Ngươi có bằng chứng?"

"Ta không có bằng chứng nhưng ta chỉ cần chuyện này trở thành một loại tin đồn, đồn rằng Mộ Dung gia giả nhân giả nghĩa, suốt ngày cứ đi ca ngợi thánh nữ của bọn chúng là thuần khiết, là đồng trinh vậy mà bây giờ lại cư nhiên đưa một tên nam nhân hô gọi là thánh nữ đem lên thờ phụng. Cứ như là đang tát vào mặt tổ tiên bọn chúng mấy phát." Vong Xuyên vừa nói vừa giật giật khóe môi, tiểu thư thật là biết chọc tức người khác. Nhưng nhìn xung quanh biểu cảm, hắn có cảm giác thật thú vị.

Mục Đàm Ngôn đen mặt, không biết nói gì ngoài việc vừa quan sát Mộ Dung Giản vừa thay đổi suy nghĩ về Trần Nghi Phàm, cách nói có chút thẳng thắn nhưng lại hợp lí vô cùng.

Hạ Tần Triệt tuy không hiểu mấy nhưng cũng nhận ra tính đả kích nặng nề trong lời nói của Trần Nghi Phàm.

Chân Lan vốn cũng tức giận nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống nhưng Tọa Cúc thì không thể chịu nổi, thiếu điều muốn nhào tới sống chết với Trần Nghi Phàm: "Này, ai cho ngươi xúc phạm.."

"Tọa Cúc." Mộ Dung Giản nhẹ nhàng nhắc nhở khiến ba người bên cạnh bất ngờ.

Mộ Dung Giản vậy mà chẳng những không tức giận mà còn hứng thú, nụ cười phấn khích treo trên khuôn mặt nghiêm khắc kia khiến cho những người gần gũi cảm thấy chói mắt.

"Ta thích ngươi, Trần Nghi Phàm."

Rầm! Sét đánh trời quang vang dội giữa căn phòng, gây sốc tập thể, ngay cả Hạ Tần Triệt không hiểu gì cũng bị dọa sợ.

Đù má, kịch bản hình như không đúng phải không? Đáng lẽ ngươi phải tức giận vì ta đã xúc phạm cả họ nhà ngươi mới đúng chứ, sao lại trở thành tỏ tình đáng sợ thế này?

Mục Đàm Ngôn có chút lộp bộp trong lòng, vừa định mở lời thì bắt gặp ánh mắt dò xét vui vẻ của Mộ Dung Giản liền đỏ mặt, bị trêu chọc rồi.

"Ta dĩ nhiên có khả năng cứu được ngươi, còn có thể tặng ngươi một cánh tay khác." Mộ Dung Giản nháy mắt ra hiệu cho Mục Đàm Ngôn, hắn liền hiểu ý mà bước tới ôm lên đặt Mộ Dung Giản lên chiếc xe lăn, từ từ đẩy tới gần Trần Nghi Phàm. "Nhưng việc này ta phải trả giá bằng tuổi thọ của ta mấy năm, ngươi không định đáp trả ta thế nào sao?"

Dĩ nhiên là vậy rồi, dù sao đối phương cũng không phải là người hiền lành mà đi ban phước cho chúng sinh.

Trần Nghi Phàm hạ quyết tâm, nói: "Ta làm việc cho ngươi nhưng chỉ trong khả năng, nếu có thiệt hại, không làm."

"Cứu."

Vong Xuyên rốt cuộc cũng có thể thở ra, bên kia Hạ Tần Triệt cảm giác như trút được tảng đá trong lòng, nhưng ngay sau đó hắn sửa lại, chỉ là viên sỏi thôi.

"Được rồi, bắt đầu..."

"À, ta còn một điều nữa." Trần Nghi Phàm trong giọng Vong Xuyên có chút ngập ngừng.

"Ngươi quá đáng." Chân Lan không nhịn nổi liền bị Mộ Dung Giản liếc mắt nhắc nhở.

"Nếu được thì cứu luôn thứ bên kia đi, hắn là Thượng Quan đó, để chết thì phí lắm. Không cần cho hắn tay, giữ mạng hắn là được."

"Không cần ngươi nói ta cũng không để hắn chết nhanh như vậy. Xong rồi thì yên lặng đi, thời gian của ngươi còn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net