Chap 35: "Hắc Phù Anh..."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Gọi ta một tiếng tiểu thư xem nào?"

"Bà nội của ta... nhẹ... nhẹ tay một chút, ta thấy ngứa ngáy khó chịu khắp cả người." Trần Nghi Phàm trợn trừng, nhe răng nhìn lên trần nhà, không cam lòng gằn mấy tiếng. Cô chỉ là không nghĩ bản thân lại tỉnh nhanh như vậy, một cơn gió nhẹ quét qua người cô truyền lên một trận rùng mình.

"Tỉnh nhanh vậy? Hình như thuốc mê của ta không có tác dụng với ngươi nhưng vẫn còn sức để nói chuyện là được rồi." Mộ Dung Giản khẽ vẫy tay, một cành thực vật gần đó nở ra một bông hoa màu trắng, cô nắm lấy nhét vào miệng Trần Nghi Phàm.

"Sao lại lạnh thế..."

"Tiểu thư..." Vong Xuyên vừa nghe thấy giọng Trần Nghi Phàm, xúc động muốn nhào tới nhưng bị Trần Nghi Phàm người cứng đơ mắng: "Ngươi, ngươi, ngươi... tránh xa ta ra."

Nghĩ đến việc Vong Xuyên chắc chắn sẽ lăn qua mà khóc khiến Trần Nghi Phàm cảm thấy đau đầu, liền kiên quyết đuổi ra một góc. Chưa gì đã bị lạnh nhạt, Vong Xuyên cực kỳ tủi thân, nước mắt rơi đầy mặt từng bước từng bước lếch ra ngoài ban công, chẳng khác gì Mục Đàm Ngôn khi nãy.

Lại thêm một trận rùng mình nữa truyền tới xương sống Trần Nghi Phàm, dù cảm giác đám dây leo, thực vật bao quanh cô khá là nhột nhạt nhưng đa phần là dễ chịu, thoải mái. Cơ mà lâu lâu lại cảm thấy lạnh buốt khắp người, giống như... giống như là...

Đang suy nghĩ một cái gì đó, ánh mắt Trần Nghi Phàm đảo một vòng xung quanh rồi dừng lại chỗ Hạ Tần Triệt, hắn cũng đang chằm chằm nhìn cô, dáng vẻ được cô mấy ngày nuôi tốt tròn trĩnh, trắng treo hẳn ra. Diện mạo thiên tiên non nớt khẽ ửng đỏ càng nhìn càng xinh đẹp, mái tóc dài mà không cho cô chạm vào được buộc nhẹ bằng một dải ruy băng màu hồng nhạt, những lọn tóc chảy dài bên bờ vai nhỏ nhắn nổi bật trên màu trắng của chiếc áo sơ mi. Đôi mắt long lanh tựa bầu trời ẩn hiện nỗi lo sợ khó nói, tâm trạng của Trần Nghi Phàm hiện tại chọc là bùng phát, kể cả Vong Xuyên cũng không tránh được, thế nhưng.

"Ngươi sợ sao?" Giọng Trần Nghi Phàm dịu nhẹ như dỗ trẻ con, hướng Hạ Tần Triệt hỏi.

Hạ Tần Triệt chỉ mới độ gần mười tuổi, vẫn là một đứa trẻ cần bảo vệ, không nên thường xuyên nhìn trực tiếp những cảnh máu tươi, bạo lực như này sẽ hình thành ám ảnh hoặc tâm tính ảnh hưởng đến hắn. Bị ánh mắt lo lắng của Trần Nghi Phàm nhìn đến khó chịu nhưng thực sự trong lòng có chút gì đó mềm mềm, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy Trần Nghi Phàm không phải người quá đáng ghét, chưa kịp nói gì đã thấy Vong Xuyên bên ngoài xông vào, xách hắn lôi ra ngoài.

"Vong Xuyên, ưu tiên trẻ nhỏ, bảo vệ nhi đồng."

"Nhi đồng con mẹ ngươi!"

"Ai cho phép ngươi mắng tiểu thư? Ai cho phép ngươi nói tục?"

"Ta thích mắng đấy, ngươi muốn đánh nhau sao?"

"... Ngươi cảm thấy sao rồi?" Mộ Dung Giản từ chối cho ý kiến về hai người ồn ào kia lôi nhau ra ngoài, dù sao thứ muốn biết đã xác định xong rồi, cô được Chân Lan và Tọa Cúc bên dưới đang chữa trị cho vết cắt lấy thịt dưới chân, gương mặt không có chút biểu hiện đau đớn, chỉ chuyên tâm khâu vá vết thương trên người Trần Nghi Phàm.

Thực vật liệu pháp là ma pháp trị liệu độc quyền của nhà Mộ Dung có thể hàn gắn vết thương một cách hoàn hảo, không để lại sẹo, không gây đau đớn, ngoài ra còn nhiều khả năng lợi hại khác nữa. Đây cũng chính là lý do dù không có gia chủ mười lăm năm trời mà Mộ Dung gia vẫn đứng vững ở vị trí Đệ Nhị.

"Ngứa, lạnh." Trần Nghi Phàm thành thật trả lời.

Ta vẫn có cảm giác kì lạ, hiện tại chỉ là gần mùa hè thôi mà, sao cứ lạnh lạnh thế này.

"Buồn ngủ?" Mộ Dung Giản nhíu mày vung tay, một đóa hoa nở rộ trên dây leo gần đầu Trần Nghi Phàm khẽ run run tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ.

"Không." Trần Nghi Phàm hít mạnh một hơi, cảm thấy mùi hương kia rất dễ chịu, không nhìn ra điểm kì lạ và tiếp tục thành thật đáp.

"Chậc, thuốc mê không có tác dụng. Tọa Cúc, phương pháp thủ công."

Vừa nghe vô tai đã giật mình, Trần Nghi Phàm gấp gáp, cơ hồ muốn ngồi dậy: "Này, phương pháp thủ công là ý gì? Sao thuốc mê..."

Cốp! Chưa kịp nói hết câu, mắt đã thấy thiếu nữ mặc phục trang vô cùng đẹp mắt xông tới, tay cầm cán thanh trường kiếm nhắm thẳng vào đầu Trần Nghi Phàm.

Con mẹ ngươi, lương y các ngươi để đâu, y đức các ngươi để đâu, chó ăn hết rồi à?

Trước khi ngất đi Trần Nghi Phàm còn có thể nhìn thấy nụ cười mãn nguyện của Mộ Dung Giản như thể trả lời rằng: Xin lỗi, cái đó không dùng để ăn!

Và với phương pháp gây mê cực kì thô sơ, Trần Nghi Phàm trực tiếp lâm vào trạng thái hôn mê.

"Làm ra cánh tay mới sẽ mất cả đêm. Chân Lan, ngươi đi báo với Trần Liêu Mộ rằng kể từ hôm nay, ta sẽ đảm nhận Tam tiểu thư, nếu hắn có ý kiến hay muốn đòi lại Đại tiểu thư, kêu hắn ngày mai đến gặp ta. Tọa Cúc, ngươi liên lạc với chi nhánh 11, ngày mai bí mật đưa Trần Nghi Phàm nhập viện, kiểm tra kĩ càng lại một lần nữa." Mộ Dung Giản xưa nay chỉ có hai nữ hầu thân cận, một là hộ sĩ, một là pháp sư trị liệu theo cô từ Mộ Dung gia gả tới Trần gia. Tuy cả hai vẫn còn nhỏ tuổi nhưng về mức độ trung thành và khả năng làm việc luôn khiến Mộ Dung Giản tự hào.

"Tuân lệnh."

-

"Con mẹ ngươi..."

Trần Nghi Phàm vừa mở mắt, vừa mang theo oán giận mà mắng nhưng cô nhận ra trước mắt không phải là trần nhà màu trắng nữa mà là khoảng không tối đen quen thuộc, cô lại rơi vào mộng cảnh. Dù sao cũng ra vào nhiều lần khiến cô không còn sợ như trước mà còn sinh ra cảm giác thích nơi này, theo một cách nào đó.

Sực nhớ ra điều gì đó, Trần Nghi Phàm giơ cánh tay phải lên, chăm chú nhìn cử động của từng ngón tay, cô rốt cuộc cũng thở dài. Trước mặt con dân, cô còn cố tỏ vẻ không sao cả nhưng thực sự sau này mất tay rồi sẽ như thế nào? Dù không phải tàn phế hoàn toàn nhưng khả năng chiến đấu, khả năng đi hãm hại nữ chủ, rù quến nam chủ giảm một nửa, bọn chúng có tha cho cô hay chỉ cần đến quát một cái đã trực tiếp xử lí phản diện truyền kiếp? Lần này chơi tổn thất ngoài dự kiến, thậm chí là gần mất mạng, chẳng lẽ cô ôm thân chạy theo cốt truyện là chơi dại sao?

Hay là ta cứ yên phận thế này? Tránh xa nam chủ, ôm chân nữ chủ.

"Ta khuyên ngươi đừng làm như vậy?"

Trong lúc dao động muốn thoát khỏi phận nữ phụ ầm ầm xoay chuyển trong đầu Trần Nghi Phàm, thì một giọng nói vang lên kéo cô trở lại.

"Mông đại thần."

"Chào... chào ngươi, Hắc Phàm." Vừa nghe xong, ánh mắt Trần Nghi Phàm như gặp quỷ. Cái âm vang chết tiệt luôn miệng gào xú nữ này, xú nữ nọ biến đâu mất rồi, sao lại đổi thành âm thanh nhỏ nhẹ như nàng dâu nhỏ gọi mẹ chồng thế này?

Nhìn sắc mặt kinh dị của Trần Nghi Phàm, âm thanh Mông Ninh cũng có chút bất đắc dĩ nhưng hắn lại không nỡ lớn tiếng tranh cãi với Trần Nghi Phàm như lần trước.

"Ta nói ngươi không nên thay đổi vai trò của Trần Nghi Phàm lúc này."

"Tại sao? Ta sống cuộc sống của ta, không trêu vào đám nhân vật chính bọn chúng nữa, chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?" Trần Nghi Phàm bĩu môi, hoàn toàn nghe không lọt lời của Mông Ninh.

"Ta cũng đã nói với ngươi rồi, kiếp này của Tịnh Đế Quân rất được người cấp trên chú ý và bên đó cũng có một chi thần giống ta trợ giúp Trần Du Liên và Lãnh Khuynh Dao hoàn thành hình phạt. Nếu như kẻ khó chịu kia phát hiện ra nhân vật Trần Nghi Phàm có biểu hiện của một người xuyên không thì chắc chắn sẽ không cần xem xét bất cứ cái gì mà gô cổ ngươi đi và cơ hội trở về thế giới bên kia là hoàn toàn không có khả năng. Còn nữa, phát hiện ra ngươi cũng phát hiện ra Hạ Tần Triệt, lúc đó cả ta và ngươi đều trở thành tội đồ mãi mãi không được đầu thai. Ta chỉ mới làm chức vụ này có mấy ngàn năm, ta vẫn chưa tìm được cô nương nào phù hợp, ta vẫn chưa được đi phát cẩu lương cho dân chúng, ta vẫn chưa dụ dỗ được nam nhân... Nói chung, ta vẫn chưa muốn làm cư dân ở Minh giới, ta xin ngươi đó." Từ giải thích tận tình cho đến khóc lóc van xin, âm thanh cứ vang lên thao thao bất tuyệt thành công hù dọa Trần Nghi Phàm. Đây chắc chắn không phải là người từng nói chuyện với cô lúc trước, bá khí đâu, kiêu ngạo, lạnh lùng đâu, đều bị vứt sau đầu mà đi cầu xin cô.

Dù có mấy câu sau Trần Nghi Phàm không hiểu nhưng tạm thời nắm được trọng điểm rằng, bên thế giới thực có kẻ giống Mông Ninh, là thần tiên hẳn hoi và coi bộ rất lợi hại trở thành bàn tay vàng tiếp theo của hai nữ chủ. Nếu vậy có nghĩa là người này sẽ ở xung quanh Trần Du Liên và Lãnh Khuynh Dao, thì quả thật là sẽ cảm thấy kì lạ nếu như Trần Nghi Phàm đột nhiên thay đổi mà theo lời Mông Ninh thì tên này không phải kiểu người sẽ lắng nghe lý lẽ, giải thích.

Thiên a, sao ngươi lại có thể tạo ra đội ngũ làm việc phong phú mà gửi xuống đây hành hạ ta thế này? Bây giờ chẳng lẽ ta phải vừa diễn cho đám nhân vật chính coi lại còn phải đề phòng một kẻ mà ngay cả mặt mũi, giới tính cũng không biết là ai sao?

Ngẫm nghĩ rất lâu, Trần Nghi Phàm mới từ từ lên tiếng: "Nhưng ngươi định sẽ như thế nào? Giấu được một ngày, một tháng, một năm cũng sẽ bị phát hiện, dù sớm hay muộn, ta và ngươi đều phải chết thì..."

Nhận ra nỗi bất an, lo lắng trong giọng nói của Trần Nghi Phàm, Mông Ninh thở dài một hơi, khẽ gọi: "Hắc Phù Anh."

Toàn bộ mạch máu, hơi thở, suy nghĩ của Trần Nghi Phàm đều bị đóng băng, cả người ngẩn ngơ nhìn vào khoảng không màu đen kia.

Cái... gì?

"Nói theo ta." Mông Ninh chưa từng dùng chất giọng nhẹ nhàng như vậy với bất cứ người nào trước đây, hắn chỉ cảm thấy không muốn đả kích hay tổn thương dáng người nhỏ bé đang đứng trước mắt hắn. "Mời ngươi vào nhà."

"Mời... ngươi... vào nhà." Âm thanh phát ra vô thức, đứt quãng, Trần Nghi Phàm cả người vẫn đờ ra, không có một chút thắc mắc, nghi hoặc về yêu cầu lạ lùng của Mông Ninh.

Hắn vừa nói cái gì?

"Hắc Phù Anh."

"Ngươi câm miệng lại, ngươi..."

Âm thanh lại một lần nữa vang lên, vẫn tràn đầy dịu dàng gọi tên ai đó nhưng lần này nghe được, trái tim của Trần Nghi Phàm run lên không ngừng, một cỗ tức giận tràn ngập cơ thể, nước mắt không thể kiểm soát được cứ như vậy tràn ra hốc mắt nóng bừng.

A, tại sao vẫn đau như vậy, vẫn cứ đau như vậy.

Ngay sau đó, Trần Nghi Phàm có thể cảm nhận được trên cơ mặt nóng bỏng nước mắt của cô đang được áp lên một bàn tay mát lạnh, dịu dàng lau đi nước mắt. Từ từ, mờ nhạt cho đến rõ ràng, một dáng dấp cao cao mặc bộ trang phục kì lạ màu xanh rêu đang đứng trước mặt Trần Nghi Phàm, bàn tay thon dài của người kia vẫn giữ yên trên má của cô, khuôn mặt anh tuấn tràn ngập sự bất đắc dĩ, bối rối, không biết phải làm sao.

Đây là... Mông Ninh?

Mông Ninh vừa cảm thấy bàn chân đứng vững trên mặt đất liền kéo Trần Nghi Phàm ôm vào lòng, hắn chưa từng dỗ nữ nhân khóc, cũng là lần đầu tiên chọc khóc nữ nhân, tay chân luống cuống chỉ đành ôm cô vào lòng giải thích. Hắn chỉ là muốn cô bình tĩnh một chút thôi mà, sao lại trở thành thế này.

"Tổ tông của ta ơi, tiểu thư của ta ơi, ta xin lỗi, ta xin lỗi. Vừa nãy tới thăm ngươi thì phát hiện linh hồn ngươi đã rời thân xác Trần Nghi Phàm một nửa, ta bắt buộc phải dùng biện pháp để giữ ngươi ở lại nhưng biện pháp này sẽ cho ta nhìn thấy quá khứ trước kia của ngươi. Ta chỉ là không biết ngươi lại bài xích cái tên đó như vậy, là lỗi của ta, lỗi của ta. Ngươi đừng khóc nữa mà, ta đến đây rồi, sẽ không để ngươi chịu khổ như trước nữa. Hay, hay là ngươi muốn gì, ta đều thực hiện cho ngươi, có được không?"

"... Là ngươi nói đó."

"Đúng, đúng, ta nói... Ơ." Vừa nghe giọng Trần Nghi Phàm cực kỳ tỉnh táo, không có chút liên quan nào đến bộ dạng khi nãy, Mông Ninh vội vàng đẩy cô ra rồi nhận lấy một ánh nhìn lạnh tanh của Trần Nghi Phàm. Bàng hoàng vì đã tình nguyện bị gạt mà không biết nhưng trong lòng cũng nhận ra ánh mắt đó của Trần Nghi Phàm thực sự không phải giả vờ.

Trần Nghi Phàm sau một hồi xúc động thì đang tích cực xóa cụm từ kia trong đầu mà đánh giá Mông Ninh. Trang phục hắn mặc là dạng cổ trang vô cùng thanh nhã nhưng đẹp mắt, bên thắt lưng còn treo một miếng ngọc màu đen nổi bật, ngoại bảo bên ngoài dài tới chân, tay áo thì rộng và dài đung đưa theo mỗi cử động tạo cảm giác phiêu tán, rất lay động. Cô nghiêng nghiêng đầu, nói:

"Ta không nghĩ ngươi lại đẹp đến vậy."

"Vậy là chê ta xấu à, ngươi... Hừ." Vừa định phản bác nhưng nhớ lại bộ dạng kia của Trần Nghi Phàm, Mông Ninh lại có chút thương xót nhàn nhạt, không muốn tranh cãi với cô. Hắn mím môi, tỏ vẻ không chấp ngươi quay mặt đi chỗ khác.

"Thấy có lỗi vì đã nhìn quá khứ của ta? Tốt nhất là ngươi cảm thấy có lỗi chứ đừng cảm thấy thương hại ta."

"Thương hại, ta đâu có..."

Nó hiện rõ ràng trên mặt ngươi kìa, đại gia.

Quá khứ của Hắc Phàm cũng không phải là cái gì đáng xem hay đánh giấu cả, cô còn tưởng Mông Ninh đã biết từ lâu nhưng cũng không ngờ hắn hôm nay đem chuyện này ra nói, cô quá khứ cũng không phải người tốt gì cho nên bị người khác xăm soi thật sự rất khó chịu. Chẳng lẽ hắn muốn thử xem cô có phản ứng ra sao với cái tên này?

Ánh mắt lạnh lùng một lần nữa quét qua Mông Ninh khiến hắn khó khăn nuốt nước bọt, hắn không hiểu tại sao một chi thần dưới một người mà trên cả trăm triệu sinh linh như hắn lại đi sợ ánh mắt của một linh hồn đi lạc. Hắn cũng đã từng xem qua cả ngàn kiếp số, cả ngàn quá khứ của kẻ khác nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy chột dạ.

Ngay khi Mông Ninh muốn khởi dậy dành thế chủ động thì Trần Nghi Phàm đã nói trước: "Vậy ta vẫn phải là Trần Nghi Phàm?"

"Đúng, nhưng chỉ một thời gian thôi. Cho đến khi ta hoàn thành giấy phép cho ngươi và Hạ Tần Triệt thì người đó không thể đụng đến hai ngươi." Mông Ninh lấy trong tay áo một cây quạt xếp, hai bên được nhắc bằng ngọc vô cùng tinh xảo, theo thói quen mở ra, quạt quạt mấy cái để trước ngực.

"Thật sao?" Trần Nghi Phàm nghi hoặc hỏi.

"Dĩ nhiên là thật, chỉ là mong ngươi cố gắng trong thời gian này." Mông Ninh tiến lại gần Trần Nghi Phàm, không tự nhiên đưa tay xoa đầu khích lệ cô. Thế nhưng, qua cảm nhận của Trần Nghi Phàm lại trở thành cử chỉ thương hại, nhiệt độ trong ánh mắt dành cho Mông Ninh ngày càng giảm xuống khiến hắn rét run không nói nên lời.

"Hắc Phàm, ta thực sự xin lỗi vì không được sự cho phép của ngươi mà đã xem qua quá khứ của ngươi. Quả thật, ta hiện tại đối với ngươi là thương xót nhưng ta hứa sẽ không để ngươi chịu khổ như lúc trước, chỉ là bên đó không phải địa bàn của ta, ta chỉ có thể giúp đỡ ngươi thông qua chỗ này. Ngươi giúp ta bảo hộ Hạ Tần Triệt, ta giúp quay trở về thế giới của ngươi. Chúng ta hiện tại không thể đối đầu nhau như thế này." Mông Ninh từ từ cúi đầu, hai tay nắm chặt cây quạt, dùng hết khả năng diễn đạt mấy ngàn năm học tập từ những quyển trục sinh kiếp mà hắn đọc được, bộ dạng hối lỗi, ngoan ngoãn thành công chọc tới điểm yếu của Trần Nghi Phàm.

Mẹ ơi, thật mất mặt, bao nhiêu năm đi huênh hoang với kẻ khác, ngay cả đối với cấp trên hắn cũng chưa từng bày ra cái gương mặt này.

Trần Nghi Phàm phiền muộn đem hình ảnh trước mắt ra so sánh với Vong Xuyên bên kia, thật là con mẹ nó giống nhau, cô hoàn toàn không có miễn dịch với các phần tử đáng yêu, nhu thuận. Cho dù Mông Ninh bình thường không dính dáng gì đến hai cụm từ đó nhưng hiện tại bộ dáng đáng thương này trực tiếp làm Trần Nghi Phàm mềm lòng. Không trả lời vấn đề của Mông Ninh, cô chuyển sang hỏi: "Lúc nãy nói mời ngươi vào nhà là sao?"

Nhưng trên thực tế, hắn là thần cơ mà, thân phận này của hắn lại đi quan tâm đến một sinh mệnh nho nhỏ này thì nói chỉ là thương hại có quá khập khiễng hay không?

Nhận thấy không bị nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng nữa, tâm trạng của Mông Ninh cứ theo đó mà bay lên trời cao, vui vẻ hẳn ra, cây quạt trong tay thoải mái đung đưa quạt.

"Đó là một loại nghi thức tâm linh, ta dù có là thần nhưng không có thân xác thì cũng tính chung là linh hồn. Lần trước ngươi không thấy được ta là bởi vì ta và ngươi đang đứng ở hai bên bức tường ranh giới, vừa nãy ngươi mời ta vào nhà đồng nghĩa với việc mời ta vào thế giới của ngươi, vào nhà của ngươi. Cho nên về sau nếu có kẻ nào gọi tên ngươi hoặc ra dấu hiệu với ngươi thì ngươi tuyệt đối không được đáp lại nếu không sẽ bị những vong linh, quỷ hồn kéo theo." (đây thực sự là quan niệm dân gian, ta không chế đâu =))

Nghe quả thật là lạnh người, Trần Nghi Phàm thành thật gật đầu mấy cái. Giữa chốn tối đen này mà vang lên vài tiếng gọi thì thực sự áp lực lớn đấy.

"Được rồi, ta không để bụng đâu, chỉ là đừng nhắc tới nữa." Dưới ánh mắt kì vọng cầu được an ủi kia buộc Trần Nghi Phàm phiền não bỏ qua cho Mông Ninh, dù sao cô cũng không thể tính toán với hắn. Khi cô cảm thấy mình nên trở về thì trong đầu nhanh chóng xoay chuyển khiến cô nhớ tới một người.

"Ta có một vấn đề, sau trận đánh nhau kia, ta có mang về một chiến lợi phẩm nhưng kẻ này vừa nhìn đã biết khó trị. Nếu như dùng biện pháp tra tấn thì sau cũng phải tốn công chữa trị cho hắn, ngươi có cách nào khiến hắn nghe lời không?"

Mông Ninh trầm ngâm một chút, tiến về phía trước, phất nhẹ tay một cái. Trần Nghi Phàm chỉ nhìn thấy dưới tay áo lay động nhẹ nhàng liền xuất hiện Thượng Quan Sa Vũ đang nằm vật dưới đất, cánh tay bị đứt đã được băng bó cẩn thận. Bởi vì hắn đã được 'mời' tới mộng cảnh thế giới của Trần Nghi Phàm, cho nên với cái chức vụ hắn đang đảm nhiệm thì nắm được linh hồn của một kẻ gần đó tới đây là hoàn toàn có khả năng. Hắn quay đầu nhìn Trần Nghi Phàm cười nhẹ, nói: "Là kẻ này?"

Sau khi nhận được cái gật đầu xác nhận của Trần Nghi Phàm, Mông Ninh lại hỏi tiếp: "Hắn là người đã đánh gãy tay ngươi?"

Trần Nghi Phàm chỉ tiếp tục im lặng mà gật đầu sau khi nhìn thấy đôi giày mềm màu trắng thêu hoa văn bằng chỉ vàng tinh xảo đang giẫm lên cánh tay bị đứt của Sa Vũ. Mông Ninh mỉm cười xinh đẹp như trăng non với Trần Nghi Phàm, một hình ảnh thuần khiết đem so với ánh trăng kết hợp với cảnh tượng bạo lực, không nương tình thì ra lại hòa hợp đến cực điểm vậy.

"Ta từng gọi thân thương cái đó là 'đánh thức nhân phẩm'."

-

Chân Lan: "Tim ngừng mười mấy phút rồi đập trở lại, lần đầu tiên ta mới gặp trường hợp này."

Vong Xuyên: "Lần trước tiểu thư ta tắt thở gần một giờ đồng hồ mới tỉnh lại, cái này thì đã là gì."

Chân Lan :"Ngươi nói trông tự hào quá nhỉ?"

Hạ Tần Triệt: "Lần trước các ngươi bỏ ta chỗ này, bây giờ nhìn lại Trần Nghi Phàm bị quả báo, cảm giác thật thoải mái."

Vong Xuyên: "Con mẹ ngươi, đánh mấy ngày nay vẫn chưa đủ?"

Chân Lan: "Các ngươi đủ chưa? Hiện tại đang ở bệnh viện, cấm ồn ào."

Hạ Tần Triệt: "Bệnh viện thì sao? Bệnh viện là cái quái gì?"

Chân Lan: "Ngày hôm qua các ngươi một đánh nát đài phun nước, một dọa khóc bệnh nhi, tại sao ta phải là người đi theo dọn dẹp cho các ngươi? Muốn đánh ra đường mà đánh."

Vong Xuyên: "Đánh thì đánh, ta không nể ngươi là nhi đồng nữa."

Điều đầu tiên Trần Nghi Phàm cảm nhận là mùi bạc hà dễ chịu tràn ngập trong phổi, nhưng ngay sau đó một trận ồn ào truyền tới bên tai và ngày càng không có điểm dừng. Tại sao thằng nhóc Vong Xuyên chỉ mới mấy ngày đã biến thành kẻ chửi một cãi mười, đứa nhỏ nhu thuận của ta đâu mất rồi? Còn Hạ Tần Triệt sao chỉ ngoan được mấy ngày liền trở về cái bộ dạng không nháo không ăn cơm, chẳng lẽ hắn thật sự cậy nhỏ nghĩ Vong Xuyên không dám bóp chết hắn? Và điều quan trọng nhất là kể từ khi nào bên cạnh hai ôn thần kia lại có thêm một giọng nói góp vui?

Mẹ nó, các ngươi thật sự là đi chăm bệnh?

Trần Nghi Phàm từ từ mở mắt ra, vẫn là trần nhà màu trắng nhưng mùi hương bạc hà đặc biệt chỉ có ở Mộ Dung viện khiến cô có thể đoán được mấy phần, thương tích cũng đâu thể nhanh chóng hồi phục, trực tiếp nhét vô bệnh viện mới là chính sách.

"Vong Xuyên, ưu tiên nhi đồng. Hạ Tần Triệt, nhịn đói ba ngày."

Vong Xuyên: "..."

Hạ Tần Triệt: "..."

Chỉ mấy câu nhàn nhạt trực tiếp gây đứng hình cho hai kẻ sắp nhào tới sống chết với nhau một lần nữa, Chân Lan nhìn thấy Trần Nghi Phàm đã tỉnh vội kiểm tra tình trạng của cô, sau khi đã chắc chắn không có tổn hại về tinh thần, nói: "Tam tiểu thư, mời cử động

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net