Chap 38: Một ngày đi theo nữ chủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đôi mắt này tà nghiệt quá, sao lại không nhuộm được?"

Trần Nghi Phàm trên tay cầm một cái gương nhỏ xem xét đôi con ngươi màu xám tro của cô, ma pháp bình thường lại không nhuộm được nó, cô muốn nó màu đen cơ. Mà dù sao cô cũng nhuộm tóc thành công, mái tóc ngắn màu đen phủ lên vai làm nổi bật chiếc hoa tai có đính viên thạch anh xinh đẹp, phần tua rua màu đỏ lay động nhè nhẹ theo chuyển động của cô.

Mục Đàm Ngôn: "..."

Chân Lan: "..."

Không gian bỗng chốc vô cùng tĩnh lặng, ngoại trừ tiếng động cơ của chiếc xe hơi đang chạy băng băng trên đường. Mục Đàm Ngôn buông bỏ chỉ trích, tập trung làm một tài xế đẹp trai, im lặng.

Chân Lan khẽ day thái dương, một lần nữa nhớ lại câu nói cực kỳ nghiêm túc của Vong Xuyên trước khi đi mà hắn cứ nghĩ là nói chơi: "Chỉ cần bước ra khỏi khu vực phòng ngủ, ngươi phải một tấc không rời tiểu thư nhà ta, còn nếu không được thì cứ lấy dây cột tiểu thư lại."

Sao ngươi không trực tiếp nói luôn là tiểu thư nhà ngươi bị mù đường đi?

Vừa bước ra khỏi phòng ngủ, trên mặt Trần Nghi Phàm đã hiện vẻ mê mang vô định, dường như đây là lần đầu tiên cô đi ngang chỗ này. Chân Lan và Mục Đàm Ngôn chỉ cần lơ là một chút, chớp mắt đã lạc mất Trần Nghi Phàm, cái đáng sợ không phải là tìm kiếm Trần Nghi Phàm mà là căn bản cô không nghĩ mình lạc, đã đi sai đường rồi mà vẫn tiếp tục đi.

Náo loạn trong Trần gia cả buổi mới có thể ra tới ngoài đường.

Trần Nghi Phàm cũng bực mình không kém, cô hoàn toàn không muốn đi ra ngoài mà thiếu Vong Xuyên. Giống như ra đường mà không mặc quần áo vậy, đáng sợ vô cùng, cô đang sống cuộc sống của nữ phụ đó, biết không?

"Ở thư viện của trường có vài cuốn sách có thể giúp ngươi phổ cập ngôn ngữ nhanh nhất, tiện thì đưa ngươi đi xem đống ký tự kia luôn. Từ nay về sau chúng sẽ đi theo ngươi tới chết... Phụt!" Mục Đàm Ngôn vừa nói vừa liếc kính chiếu hậu nhìn ra phía sau, một gương mặt trắng dã đang tiếp tục vẽ mấy đường trên mi mắt. Hắn một chút nữa là lệch tay lái, kinh hãi kêu lên một tiếng.

"Trần Nghi Phàm, ngươi đang làm cái quái gì vậy?"

"Trang điểm, bộ ngươi bị mù à?" Trần Nghi Phàm không quan tâm nhiều, chỉ đáp cho có lệ rồi chuyên tâm vẽ lông mày.

Bây giờ Mục Đàm Ngôn mới nhận ra, đây mới chính là Trần Nghi Phàm hắn gặp ở Sảnh Nguyệt chứ không phải thiếu nữ ăn nói sắc bén, vừa tính kế hắn và Mộ Dung Giản hôm qua. Rõ ràng là gương mặt bình thường của Trần Nghi Phàm đâu quá tệ, sao cô cứ thích bôi đen mình thế này?

Chân Lan bên cạnh đã sớm bị khả năng trang điểm quỷ khóc thần sầu của Trần Nghi Phàm dọa cho ngu người, mất một lúc sau mới lấy lại tinh thần, muốn hỏi một chuyện hắn thắc mắc lâu nay.

"Tam tiểu thư, thằng nhóc kia đâu rồi?"

Mục Đàm Ngôn: "Đúng rồi, bên cạnh ngươi ngoài Vong Xuyên hình như còn một đứa trẻ rất đẹp. Sao hôm qua ta lại không thấy?"

Trần Nghi Phàm điểm mấy cái lên môi, mím lại tạo thành một đường son màu đỏ bắt mắt. Cô lấy tay xoa viên thạch anh trên hoa tai, nghiêng người nhìn ra bên đường, đôi môi đỏ như máu kéo lên một nụ cười mỉa mai: "Không ngoan, đuổi đi rồi."

Ta là đang nuôi thả a. Ta mất 3 năm để khai sánh, để xem ngươi sẽ cố gắng được bao nhiêu.

-

Vừa tới cổng trường Cienega, mùi hoa anh đào rất không khách khí xuyên qua cửa kính đóng kín mít của xe hơi mà xông thẳng vào mũi Trần Nghi Phàm.

Thơm thì có thơm thật nhưng nhiều quá cũng khiến người khác khó chịu, Trần Nghi Phàm ghét bỏ mặc thêm cái áo khoác và kéo mũ của chiếc áo đội lên đầu.

"Hiện tại gần 11 giờ rồi, còn một tiết nữa mới tới giờ nghỉ trưa. Trực tiếp lên thư viện chắc chỉ có đám Duệ Minh nhìn thấy."

Duệ Minh chính là tên gọi hoa mỹ của tập thể hộ sĩ kia, đứng đầu là Lãnh Thanh Lam, nhiệm vụ thì không nhiều lắm chủ yếu là bay nhảy tung tăng bên trong khung viên trường chơi đùa, vất vả nhất là chơi trốn tìm với Đổng Ngạc Y Cấp.

Nuôi một bầy người như này, ngoài cảm giác tốn cơm thì chẳng được mẹ gì.

Trần Nghi Phàm cảm thán một phen, chưa kịp mở cửa xe bước xuống thì bị hai bóng người phía xa dọa cho giật mình.

Đã gần nghỉ trưa luôn rồi mà hai nhân vật chính kia mới hiên ngang, đường hoàng bước vào trường. Đi trễ thật có khí phách!

Thượng Quan Thành Duật đi trước lôi theo Trần Du Liên phía sau, cực kì huênh hoang bước vào cổng chính. Trên cánh tay trắng muốt, nhỏ nhắn của Trần Du Liên hiện lên một vết thương đã được băng bó lại cẩn thận nhưng cũng không ngăn được máu đỏ nhuộm lên một mảng.

Nhìn thái độ của Trần Du Liên vừa ấm ức, vừa xấu hổ, nửa muốn nửa không bị Thượng Quan Thành Duật kéo tiến về phía trước.

Trần Nghi Phàm im lăng móc điện thoại ra hướng nam nữ chủ đang tay trong tay giằng co chụp mấy phát.

"Trường này... có diễn đàn không?" Thúc đẩy tình cảm một chút, mà khoan, này là thúc đẩy hay phá hoại đây?

Mà cơ bản đều là gây rắc rối cho nữ chủ, Trần Nghi Phàm luôn muốn thực hiện trọn vẹn vai trò của nữ phụ độc ác, tìm chết.

"Có." Mục Đàm Ngôn quay đầu nhìn Trần Nghi Phàm, khóe miệng giật giật, đoán được mấy phần ý đồ qua hành động của cô. Hắn không nhịn được hỏi: "Ngươi ghét Trần Du Liên à?"

"Không." Trần Nghi Phàm dĩ nhiên không ghét Trần Du Liên, nhiều phần còn muốn ôm đùi nữ chủ nữa mà.

Mục Đàm Ngôn: "Nhưng tại sao..."

"Bổn phận của ta hoặc có thể là... ta thích." Trần Nghi Phàm bỏ điện thoại vào túi áo khoác, mắt nhìn thấy hai vầng hào quang kia mất hút trong cổng trường cô mới mở cửa xe bước xuống.

"Đợi, đợi nhau, Tam tiểu thư, Trần Nghi Phàm." Hai người trên xe tái mặt, vội vàng bước xuống theo Trần Nghi Phàm. Mẹ nó, cái khuôn viên trường này rộng gấp ba bốn lần dinh thự Trần gia, lỡ cô đi lạc rồi kiếm đến khi nào?

"Mẹ nó, thật không thể chịu được cái đám Thượng Quan chết tiệt đó. Muốn vào giờ nào thì vào, không có phép tắc gì hết."

"Sáng giờ hắn làm cái gì, ở nhà chơi rắm à? Bây giờ mới lết thân tới trường, hắn nghĩ trường Cienega của chúng ta là cái chỗ nào?"

"Các ngươi có giỏi thì đi xuống tranh chấp với hắn đi rồi đội trưởng Lãnh lột da các ngươi."

"Đội trưởng cũng đâu có sợ tên công tử dưới kia đâu, chẳng qua là do thế lực nhà Thượng Quan..."

Trên những hàng cây hoa anh đào, ẩn sau màu hồng rực rỡ kia là mấy chục bóng trắng khoác áo choàng ngồi xung quanh bàn chuyện. Âm thanh nói chuyện không lớn nhưng đều có thể truyền vào tai hai người phía dưới.

Thượng Quan Thành Duật với không để tâm nhiều đến tập thể hộ sĩ này nhưng cơ bản đều là mắng hắn nên trong lòng cũng không thấy thoải mái, bàn tay siết chặt lấy Trần Du Liên, kéo cô đi nhanh hơn.

"Chậc chậc, coi kìa người ta mới có 16 17 năm đời mà đã có người đẹp bên cạnh rồi kìa."

"Này này, hình như là con rơi con rớt của Trần Liêu Mộ mới đưa về phải không?" Sau câu nói của một hộ sĩ, tập thể bỗng chốc im lặng, Trần Du Liên cũng vì câu nói này mà đứng khựng lại.

Thượng Quan Thành Duật nhìn Trần Du Liên gục đầu tủi thân bên cạnh, lửa giận trong lòng không khỏi dâng cao, hắn quét mắt lên phía tàn cây hoa anh đào, hướng tới chỗ hộ sĩ vừa nói.

Người hộ sĩ kia chưa kịp nhận ra cái gì thì bên góc áo choàng của hắn bỗng dưng bắc lửa, ngọn lửa nhỏ nhanh chóng lan tới cành hoa anh đào bên cạnh.

Trần Nghi Phàm phía xa nhìn một màn bên đó, mắt tốt quan sát thái độ của đám hộ sĩ trên cây kia.

Không biết cô đang ảo giác hay không nhưng sao tên hộ sĩ kia bình tĩnh thế?

Chứng thực cho Trần Nghi Phàm là cô không hề nhìn lầm, hộ sĩ kia nhẹ nhàng cởi chiếc áo choàng ra chụp lên cành cây anh đào đang cháy rực, giọng nói đều đều, không tức giận cũng không sợ hãi, khác hoàn toàn với bộ dạng buôn chuyện vừa nãy: "Đề nghị Thượng Quan thiếu bảo vệ môi trường, yêu thương cây cối."

"Ta nghĩ sắp có màn chị em tương tàn đấy nha, ai mà chẳng biết Tam tiểu thư Trần Nghi Phàm điên cường theo đuổi Thượng Quan thiếu này chứ." Sau khi dập lửa thành công, hộ sĩ kia ngay lập tức lật mặt tiếp tục nói như thể chuyện nãy giờ không có một chút liên quan tới hắn.

"Vậy mới xứng đáng là đại nam thần."

"Nam thần kinh thì có."

Thượng Quan Thành Duật biết, tranh chấp với đám người này hoàn toàn không được cái gì hết, bọn họ ngoài Lãnh Thanh Lam và Đổng Ngạc Y Cấp thì không nể nang bất kỳ ai. Mà hiện tại xung quanh đều có camera theo dõi, nếu ra tay trước, hắn sẽ không chối cãi gì được.

Cho nên Thượng Quan Thành Duật hắn chỉ có thể ôm cục tức kéo Trần Du Liên đi vào trong tòa lâu đài, hắn cũng không hề phát hiện được sắc mặt Trần Du Liên phía sau đang biến hóa không ngừng.

Gọi Trần Nghi Phàm là tiểu thư còn gọi cô là đứa con riêng? Rõ ràng là cô cũng là con gái của Trần Liêu mộ mà, chỉ là... mẹ cô vẫn chưa có danh phận...

Trần Du Liên âm trầm quay đầu trừng lên mấy cây anh đào một cái.

Hộ sĩ gần đó bị trừng: "Mẹ nó, hết hắn trừng rồi đến ngươi trừng. Ngươi trừng cái gì, ta đây cũng biết trừng, trừng cả nhà ngươi."

Trần Nghi Phàm bị Chân Lan giữ chặt lấy vạt áo đang từ từ đi vào, nghe thấy câu đó liền cảm thán.

Ta sai rồi, đám Duệ Minh này có độc, hoàn toàn không tốn cơm.

"Này mấy đứa." Mục Đàm Ngôn đi trước, vẫy vẫy tay gọi đám hộ sĩ.

"Mục giáo sư, hôm nay ngươi không có tiết mà?"

"Ngươi mang theo ai đây? Vị tiểu thư này là... mẹ ơi!"

"Trần Nghi Phàm? Ngươi là Trần Nghi Phàm phải không?"

"Quào, ngươi vẫn dọa người như trước."

"Thượng Quan thiếu đằng trước, có muốn đuổi theo không?"

Khác với Thượng Quan Thành Duật, Mục Đàm Ngôn có vẻ được chào đón hơn rất nhiều. Hắn vừa kêu một cái thì một đám người nhiều chuyện lập tức xuất hiện, bọn hắn chưa kịp cảm thán vẻ đẹp thành thục của Chân Lan liền bị Trần Nghi Phàm dọa giật bắn người. Nhưng ngay sau đó cả tập thể lại vây xung quanh Trần Nghi Phàm như người nổi tiếng, có người thiếu điều muốn lôi cô tới Thượng Quan Thành Duật gây chuyện.

"Hừ, tìm hắn giờ này làm gì? Nói chuyện yêu đương phải đợi ban đêm." Trần Nghi Phàm hất mặt, lời nói hiển nhiên đến mức đám người xung quanh tưởng như cô và Thượng Quan Thành Duật yêu nhau thật sự.

Tập thể hóng chuyện: "..."

"Này, chẳng lẽ ngươi không biết ngươi là cái tên nổi tiếng nhất trong mấy ngày qua hay sao?"

"Nổi tiếng? Ta?" Bản mặt này...?

Mục Đàm Ngôn: "Được rồi, đi đi đi. Hai người kia có ở đây không?" Câu trước là nói với Trần Nghi Phàm, vừa đẩy cô ra đằng trước, ngăn chặn một đám người nhiều chuyện tụ họp rồi quay đầu lại hỏi một hộ sĩ.

Hắn vẫn chưa quên rằng Trần Nghi Phàm và lão hiệu trưởng có bắt tay với nhau. Mục tiêu của Mộ Dung Giản tuy không đến mức đối đầu với Đổng Ngạc Y Cấp nhưng cũng coi như phải gây sự với hắn vài lần, cho nên cẩn thận vẫn tốt hơn.

"Đội trưởng Lãnh tới ngân hàng kiểm kê cái gì đó..."Một hộ sĩ vừa nói, ánh mắt vừa tà tà nhìn tới Trần Nghi Phàm. Đội trưởng của bọn hắn thực sự bán nửa Cienega!!!

"Còn Đổng Ngạc tiên sinh thì có lẽ cũng vừa rời khỏi khuôn viên trường, bọn ta không thể cảm nhận được ngài ấy nữa."

"Được rồi, nếu bọn hắn về thì cứ nói là ta đã đưa được Trần Nghi Phàm tới trường rồi, còn nữa, bảo đội trưởng nhà các ngươi tăng lương cho ta."

Nhìn theo bóng cả ba người phía xa, tập thể hộ sĩ chuẩn bị trở về vị trí thì một hộ sĩ đột nhiên nhận ra, có chút không chắc chắn nói: "Trang phục của vị tiểu thư bên cạnh Trần Nghi Phàm hình như là của Mộ Dung gia phải không..."

"Này, sao đưa ta tới trường ngươi lại được đòi thêm lương? Ta đáng giá vậy sao?" Trần Nghi Phàm được trái phải kèm chặt từ từ tiến về phía trước.

Đây là lần đầu tiên Trần Nghi Phàm bước chân vào tòa lâu đài này, bên trong là kiểu kiến trúc Châu Âu, màu sắc trang nhã, sang trọng. Thông với cửa chính là đại sảnh rộng lớn, phía trên rũ xuống một chiếc đèn chùm với rất nhiều màu sắc khác nhau, lấp lánh hiện rõ hai chữ: dư tiền!

Dù có rất nhiều người chưa tốt nghiệp nhưng vẫn được phép ra ngoài kiếm tiền hoặc thừa kế tài sản của gia tộc, vẫn trở thành người có ảnh hưởng nhất định trong xã hội. Cho nên mỗi năm khi trở về tham dự khai giảng thì đều không quên mang cả đống tiền quyên góp cho trường Cienega vừa có thể khoe khoang, vừa có cơ hội chiếm được cảm tình của nhà trường để được suy xét tốt nghiệp.

"Này, nếu ta muốn đốt cái trường này, có khả năng không?"

Chưa kịp trả lời câu trước thì đã bị câu hỏi sau của Trần Nghi Phàm dọa giật mình. Cái người này, trong đầu đang nghĩ gì đấy?

Nhưng bình tĩnh nghĩ lại thì hoàn toàn không có khả năng nên Mục Đàm Ngôn chỉ chuyên tâm làm việc của mình, hắn kéo Trần Nghi Phàm và Chân Lan lên một trong hai chiếc cầu thang nằm hai bên hông đại sảnh.

"Từ cái hôm Sảnh Nguyệt, ngươi và Trần Du Liên đã trở thành hai nhân vật được bàn tán nhiều nhất cái trường này."

Dĩ nhiên rồi, ngày đó ta biểu hiện rực rỡ như vậy, không nổi tiếng cũng thật uổng phí còn về phần Trần Du Liên thì chắc chắn rồi khỏi bàn cãi. Nhưng mà người kia...

"Có ai tên Vũ Tầm Ương mời Trần Du Liên khiêu vũ không?"

"Vũ Tầm Ương? Sao ngươi biết hắn? Ta nhớ rất rõ là chính tay ta đã đẩy ngươi ra khỏi Sảnh Nguyệt trước khi tên thằng nhóc kia xuất hiện mà." Mục Đàm Ngôn nghi hoặc nhìn Trần Nghi Phàm, hắn tiếp tục kéo Trần Nghi Phàm và Chân Lan tiến vào một dãy hành lang dài đi xuyên qua các phòng học. Trần Nghi Phàm còn có thể nhìn thấy mấy đôi mắt nhỏ xíu hiếu kỳ đang lén lút nhìn trộm ra bên ngoài.

Trường này có nhận trẻ em? Vậy thì làm sao phân biệt được đâu là lão hiệu trưởng với học sinh?

Đối với vấn đề Mục Đàm Ngôn hỏi Trần Nghi Phàm bảo trì không trả lời nên hắn chỉ có thể nói tiếp: "Vũ Tầm Ương là học sinh mới, vừa nhập học sau bữa tiệc Sảnh Nguyệt. Hắn phải nói là rất đặc biệt, điểm cảm nhận nguyên căn là 999+, lúc đo thì đã làm vỡ nát mấy quả cầu thủy tinh. Nếu chỉ dựa vào cái đó thôi thì Vũ Tầm Ương này là chính thiên tài trong thiên tài nhưng... nguyên căn của hắn là thất nguyên căn."

Chân Lan: "Vậy thì chính là phế vật trong phế vật."

Trần Nghi Phàm: "Thất nguyên căn? Có tận bảy nguyên căn sao lại là phế vật?" Nghe có vẻ trâu bò lắm mà.

"Mấy năm qua ngươi đã ở đâu vậy, tam tiểu thư?" Chân Lan ghét bỏ liếc Trần Nghi Phàm một cái, kiến thức cơ bản như này còn không biết thì làm cái gì để sống?

"Lấy ví dụ như tam tiểu thư là dị nguyên căn, phong, thì trong lúc tu luyện chỉ cần ngươi hấp thụ đầy phong linh nguyên tố thì có thể thăng cấp tu vi, lần sau thi triển loại ma pháp cường đại hơn mà không sợ mất sức hoặc tốn thời gian. Còn những người có hai nguyên căn như tứ tiểu thư Trần Du Liên thì phải đồng thời hấp thu cả hai nguyên tố hỏa và thủy mới có thể thăng cấp thành công. Cho nên người có đến bảy nguyên căn được coi là tư chất tệ nhất, còn tệ hơn cả ngươi."

... Ta sẽ coi như ngươi đang khen ta nhé, đại tỷ.

Nghề nghiệp ma pháp sư được chia thành ba cấp: Ma pháp sư, Thánh ma pháp sư và Thần ma pháp sư. Mỗi cấp độ được chia thành mười bậc nhỏ, phổ biến nhất trên thị trường là ma pháp sư bậc bốn rồi giảm dần cho đến bậc mười, chỉ có duy nhất một Thánh ma pháp sư đã đột phá đến bậc sáu và không muốn thăng cấp nữa của đất nước là lão yêu Đổng Ngạc Y Cấp. Về phía nước ngoài thì không biết như thế nào nhưng theo thông tin Trần Nghi Phàm nhận được thì chưa một ai thăng cấp lên tới Thần ma pháp sư cả, phải nói tu luyện lên một bậc là cực kỳ khó khăn, tư chất tốt nhất cũng phải mất ít nhất bốn đến sáu năm mới có thể đột phá.

Nhưng quy luật này, nó không hề có nửa điểm quan hệ với tập thể nhân vật chính. Toàn bộ các nam chủ nữ chủ, kể cả trong dàn hậu cung đều có khả năng tu luyện nghịch thiên, người đời ghen ghét.

Và Thần ma pháp sư đầu tiên trong lịch sử chính là vị có nguyên căn phế vật kia, Vũ Tầm Ương, hay nói đúng hơn chính là Lãnh Khuynh Dao.

Sức mạnh có thể nói là tuyệt đối, cộng thêm cái bảo vật của gia tộc thứ mười hai kia thì Lãnh Khuynh Dao hoàn toàn có thể thay máu nhân loại này chỉ bằng một cái nhấc tay.

Trần Nghi Phàm âm thầm thắp nén nhang cho toàn bộ nhân loại này...

Trần Nghi Phàm: "Cho ta hỏi, cái ngôn ngữ mang sức mạnh bá đạo của ngươi từ đâu ra vậy? Sách cổ? Tài liệu cổ? Hay hóa thạch..."

Mục Đàm Ngôn: "Trên một phiến đá..." Lời đang nói của hắn bỗng dưng bị nuốt nghẹn sau chữ hóa thạch của Trần Nghi Phàm. Ngôn ngữ mang sức mạnh bá đạo bị ngươi khinh thành cái gì rồi?

Ngôn ngữ mang sức mạnh bá đạo: ... Sao ngươi không nói tiếp, bọn ta thực sự là hóa thạch??

Trong không khí nhanh chóng tràn ngập mùi trang giấy, vừa hoài cổ, vừa tươi mới cộng thêm mùi hoa anh đào nhè nhẹ hòa quyện khiến bất cứ ai khi đi qua đây đều phải yên tĩnh cảm nhận. Trần Nghi Phàm có chút ngẩn ngơ, cô cũng từng sống trong một khoảng không gian tràn ngập mùi sách, những cuốn sách dày, mỏng chất thành đống chiếm gần hết cả không gian nhưng cô không hề ghét nó một chút nào.

Ay da, có nên mua sách về trang trí nhà không nhỉ?

Bước tới cửa thư viện, Trần Nghi Phàm cảm nhận rõ ràng lẫn bên trong mùi sách là một mùi hương quen thuộc.

Mẹ nó, Trần Du Liên ngươi không học sao? Đã đi trễ rồi còn cúp học, ngươi thực sự muốn lên trời à?

Và điều quan trọng hơn, mùi hương bên cạnh Trần Du Liên không phải là của Thượng Quan Thành Duật!

Duật a, bạch liên hoa muốn trèo tường, dù là nam hay nữ nhưng ngươi đang bị cắm sừng đó, nam chủ đại nhân.

Mặc kệ Mục Đàm Ngôn đi trước và Chân Lan đang hứng thú vì một số loại sách y học, Trần Nghi Phàm quay đầu đi vào giữa hai kệ sách rất lớn, rút hai ba quyển sách nhìn sang phía bên kia của kệ sách.

Trần Du Liên đang bị áp sát bởi một thanh niên tuấn tú, góc nghiêng hoàn hảo trên gương mặt kia nổi bật con ngươi vốn vô hồn nay lại ẩn ẩn ngọn lửa khó kiềm nén, màu tóc xanh ngọc xõa bên vai càng làm hắn có vẻ đẹp dịu dàng đến kì lạ giữa những kệ sách cũ kĩ kia.

Chà, hậu cung của nữ chủ, dĩ nhiên nhan sách không thể chạm đất được.

Thanh Loan: "Trần tiểu thư đang đe dọa ta?" Hắn cúi thấp xuống, tay miết chặt cằm của Trần Du Liên, ánh mắt như bị hút vào đôi con ngươi to, tròn, quật cường kia.

Nữ nhân này dám chống lại thiếu gia, dám đối đầu với hắn? Đối đầu với Thượng Quan gia? Cơ thể nhỏ nhắn này lại có lá gan không hề nhỏ chút nào.

"Là ngươi và Thượng Quan Thành Duật quá đáng trước, các ngươi là cái thá gì mà đòi giám sát ta, đòi điều tra ta?" Trần Du Liên không hề chịu thất thế, ưỡn ngực lên có tầm vóc, trợn mắt nhìn lại Thanh Loan.

So với không khí căng thẳng bên trong thì Trần Nghi Phàm lại có vẻ phấn khích hơn nhiều. Cô hết cúi đầu rồi nghiêng người, tích cực thu thập góc hình đẹp cho bộ ảnh.

Tư thế này, chính là tư thế này! Tiếp tục, tiếp tục. Trần Du Liên nhón cao lên chút nữa, anh bạn tóc dài cúi thấp một chút...

Thanh Loan, một nam thứ trong dàn hậu cung của Trần Du Liên, khả năng là thú hóa, vâng, chính là biến thành một con cầm thú màu xanh. Nói cho sang là vậy chứ thực chất chỉ có thể biến thành một con chim đưa tin thôi và khả năng đánh nhau gần như là không, cũng biết sử dụng ma pháp nhưng chưa lên nổi bậc hai.

Bỗng nhiên trong đầu Trần Nghi Phàm hiện lên cảnh tượng người và chim... không biết Trần Du Liên có đè nát con chim không nhỉ?

Cảnh tượng kết thúc cùng với một tiếng kêu sợ hãi của Chân Lan: "Tam tiểu thư đâu rồi?"

Mục Đàm Ngôn: "Con mẹ nó, Trần Nghi Phàm!"

Bên kia người và chim... khụ khụ, hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ thì cũng giật mình vì nghĩ giờ này thư viện không có người. Trần Du Liên nhân cơ hội trốn khỏi vòng tay của Thanh Loan và chạy ra một cửa khác của thư viện. Trần Nghi Phàm mắt đảo một vòng, không biết nghĩ gì liền cất điện thoại, vọt theo Trần Du Liên.

Cho nên khi Mục Đàm Ngôn và Chân Lan tìm tới chỉ nắm được Thanh Loan đang có chút thất thần, vì trò chuyện với hắn nên hai người bỏ qua cơ hội đuổi kịp Trần Nghi Phàm.

Đi theo Trần Du Liên quả thật khiến cho Trần Nghi Phàm mở rộng tầm mắt, khả năng vừa hút nam nhân trong hậu cung, vừa hút rắc rối của nữ chủ này phải nói là thượng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net