Chap 39: Mưu hèn kế bẩn bất thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một cuộc tìm kiếm quy mô lớn giữa tập thể Duệ Minh và Mục Đàm Ngôn, Chân Lan thì hiện tại tất cả đang tập trung ở cửa chính của tòa lâu đài.

Hộ sĩ 1: "Thật sự không thể tìm ra, Trần tiểu thư hình như không chỉ có hai cái chân đâu?" Sao có thể trốn khỏi một đám người bọn hắn chứ?

Hộ sĩ 2: "Đúng, ta cũng thấy kỳ lạ, cái kĩ năng mù đường đó cũng không phải bình thường, hay Trần tiểu thư là thâm tàng bất khả lộ?"

Hộ sĩ 3: "Nghe các ngươi nói làm như Trần Nghi Phàm đó có ba đầu sáu tay."

Hộ sĩ hóng hớt: "Có khả năng đấy, lúc ta và Trần tiểu thư nhiều chuyện, à không, nói chuyện, Trần tiểu thư hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi công kích của ta, còn hố ta nữa."

Tập thể: "Ồ, thật sao? Ta cũng muốn nói chuyện với Trần tiểu thư."

Chân Lan: "..." Nói chuyện thôi mà, làm gì hứng khởi như vậy? Thật không hiểu mạch thần kinh của đám suốt ngày ăn xong không có việc gì làm.

Nhìn sắc mặt khinh bỉ của Chân Lan, Mục Đàm Ngôn có chút đồng cảm giải thích: "Đám này ngoài hai boss lớn của chúng thì chẳng nể nang ai, bất cứ ai mỗi lần giao tiếp đều bị chúng làm cho tức chết. Cho nên hiếm có người nào miễn dịch với cái tinh thần đó, hứng thú cũng không có gì lạ."

Ding... ding...

Chuông điện thoại?

Mục Đàm Ngôn ngạc nhiên, hắn đâu có mang theo điện thoại di động? Hắn mò mẫm trên bộ đồng phục giáo sư, bất ngờ rút ra một vật đang rung trên thắt lưng. Trên màn hình điện thoại nhấp nháy một dãy số... bỗng dưng hắn nhớ lại đống điện thoại hôm kia thu về vẫn nằm trong góc phòng Trần Nghi Phàm.

Cái này của Trần Nghi Phàm? Cô nhét nó vào người hắn lúc nào? Sao hành vi của người này càng lúc càng đáng sợ là thế nào?

Đến khi cả đám người bị thu hút bởi tiếng chuông điện thoại, tụ lại thành một cục nhìn Mục Đàm Ngôn đờ người thì điện thoại im lặng. Sau khi chuông điện thoại tắt ngấm, chưa kịp phát biểu câu gì thì điện thoại lại rung lên, hiện dòng chữ:

- Giáo sư của ta, ngươi nhìn đủ chưa? Bắt máy!

Trần Nghi Phàm phiền lòng vừa xua đám muỗi trong bụi cây, vừa nhìn Trần Du Liên đang ngơ ngác xem xét một phiến đá to, cao hơn một người bình thường, trên đó chi chít ký tự.

Đáng lẽ là vừa rồi Trần Nghi Phàm còn muốn nhiều chuyện với tiểu hộ sĩ kia, thật sự nếu nói lâu hơn chút nữa thì cô sợ rằng ngay cả việc lão yêu hiệu trưởng và đội trưởng nhà hắn có làm nhau chưa cũng bị hắn đem ra nói mất. Từ hắn có thể khai thác thông tin, tuy chắc chắn hắn sẽ không ngu đến mức đó nhưng những thông tin bên ngoài cũng có thể có lợi cho cô. Ngay lúc đó thì Trần Du Liên hú hí xong với Dị Tồn, từ sân thượng lao xuống với một tốc độ thần thánh khiến Trần Nghi Phàm không kịp trở tay, thiếu một chút nữa là lạc mất nhau.

Dụ tiểu hộ sĩ kia đi, Trần Nghi Phàm vội vàng chạy theo Trần Du Liên thì mém chạm mặt Pluto, hắn và Trần Du Liên có gặp nhau nhưng hình như đã có cãi vã và Trần Du Liên bỏ đi. Đối với việc này Trần Nghi Phàm chỉ có một thái độ dành cho Pluto, đó là thiểu năng!

Ngươi và Thanh Loan kia cũng chả khác gì nhau, ngươi nghĩ ngươi là cái mẹ gì, đem so sánh được với hai đại thiếu gia kia không? Thân phận, ngoại hình, nhan sắc, thực lực có bằng một góc của người ta không mà đòi đi tán nữ chủ? Hiện tại thì hai tên kia vẫn chưa thâm tình mấy, vớt vát, đụng chạm được gì cứ làm đi để rồi sau này một cọng lông của Trần Du Liên cũng đừng mơ nhìn thấy được.

Sau đó dường như Trần Du Liên bị Trần Nghi Phàm ám, cả hai cùng đi thẳng một đường lạc vào rừng Mê Lâm. Trần Du Liên thì bị mấy ấn tượng không hay lúc trước về chỗ này dọa sợ, còn Trần Nghi Phàm không lo lắng gì mấy, vô cùng đường hoàng, nhàn hạ đi theo sau Trần Du Liên. Cho đến khi Trần Du Liên đi tới chỗ phiến đá kia thì Trần Nghi Phàm mới đau lòng cảm thán.

Ta đi lạc thì bị cây rượt, gặp biến thái. Trần Du Liên đi lạc thì gặp kì quan dị bảo!

Thật không công bằng, ta muốn kiện cáo!

Thêm vào đó, hình như trên phiến đá kia chính là cái ngôn ngữ mang sức mạnh bá đạo của Mục Đàm Ngôn. Trần Nghi Phàm tuy nấp không xa, có thể nhìn thấy ký tự được viết trên phiến đá nhưng cô chỉ thấy một đống rồng bay phượng múa, không hiểu gì cả thì Trần Du Liên lại có vẻ quen thuộc, dường như muốn đọc lên thành tiếng.

Một lần nữa ta muốn đi kiện thế giới này! Tại sao cây cầu chó má mà ta vừa tìm được thì nữ chủ cũng muốn tranh giành? Ta nhớ không lầm trong các tài nguyên vô tận của Trần Du Liên đâu có dư ra cái khả năng đọc được ngôn ngữ cổ. Cái này là thiên vị quá đáng nha.

Trong khi Trần Nghi Phàm vừa bấm gọi lại cho Mục Đàm Ngôn thì bên kia Trần Du Liên đã đọc được một câu trọn vẹn trên phiến đá, sau đó thì xuất hiện dị tượng, từng ký tự ngoằn ngoèo trên phiến đá phát ra ánh sáng màu đỏ rất kì lạ. Nhìn cảnh tượng đó, trong lòng Trần Nghi Phàm chửi thầm một câu mẹ nó.

Trần Du Liên thì hoàn toàn không biết tại sao cô lại hiểu được cái dạng ngôn ngữ kì lạ này, câu cô vừa đọc dường như là lời kêu gọi thức tỉnh một cái gì đó rất đáng sợ. Bỗng có một luồng sáng màu đỏ lướt qua cô mang cái lạnh buốt tới thấu xương.

Một giọng nói khàn khàn, âm trầm như phát ra từ nơi địa ngục âm tì vang lên trong không gian: "Ngươi... có phải... là người hữu duyên với... chúng ta không?"

Trần Du Liên: "Cái... A!"

Trần Du Liên chưa kịp trả lời chỉ thấy sau gáy truyền lên cảm giác tê dại, tầm nhìn thấy trước bỗng dưng mờ đi. Trước khi ngất, Trần Du Liên cảm thấy kì lạ, xung quanh cô đâu có ai, mà nếu thực sự có người tới gần, cô cũng sẽ phát hiện ra chứ. Sao lại...

Rầm!

Phiến đá kia đợi người có duyên với nó cũng mấy ngàn năm rồi, cuối cùng mới xuất hiện, chưa kịp trao đổi gì liền bị đánh ngất khiến nó không khỏi tức giận. Ngay lập tức vung luồng linh lực màu đỏ về phía Trần Nghi Phàm.

"Ấy ấy, bình tĩnh đã." Trần Nghi Phàm mỉm cười vô hại, nhanh tay kéo Trần Du Liên đang nằm dưới đất chắn trước cô. Phiến đá nhìn thấy luồng linh lực sắp đánh tới Trần Du Liên, liền hoảng sợ thu lại nhưng nó vẫn chưa dừng tay, hàng loạt cục đá phía sau Trần Nghi Phàm bị gọt nhọn đi, như có mắt phóng về phía cô.

"Nhìn tình trạng như hóa thạch của ngươi chắc đã đợi khá lâu rồi phải không? Một trăm năm? Một ngàn năm? Hay một triệu năm?" Trần Nghi Phàm như chẳng quan tâm đến cảm giác lạnh lẽo phía sau lưng, chỉ chuyên tâm tựa đầu Trần Du Liên lên vai cô, một tay ôm lấy eo Trần Du Liên, tay còn lại đặt khẩu súng bạc chói mắt lên thái dương Trần Du Liên, vui vẻ nói tiếp: "À chắc chưa tới một triệu đâu nhỉ, muốn thử không?"

Quả thật bọn chúng đã đợi gần sáu trăm ngàn năm rồi, đợi người có duyên, đợi người phù hợp để có thể phù hợp với sức mạnh của bọn chúng. Sức mạnh sánh ngang với các vị thần cổ xưa.

"Thật đáng chết." Giọng nói âm trầm rít lên đầy phẫn nộ.

"Ngươi đang mắng ai đáng chết?" Vừa vặn lúc đó, Mục Đàm Ngôn bắt máy, kịp nghe thấy câu gào của phiến đá kia, hắn đen mặt hỏi.

Trần Nghi Phàm ôm Trần Du Liên từ từ lùi ra phía xa, mắt vẫn cảnh giác dán chặt vào phiến đá ẩn ẩn màu đỏ tươi kia nhưng bộ dạng lại thập phần châm chọc, nghiêng đầu nói to xuống chiếc điện thoại bên trong túi áo khoác.

"Ta chửi ai đáng chết thì chính kẻ đó đáng chết." Ngươi đáng chết, cả nhà ngươi đáng chết.

Phiến đá: "..." Là ta mắng ngươi mà? Sao ngươi lại có thể trắng trợn cướp lời của ta hả?

Mục Đàm Ngôn: "..." Lần đầu tiên tiên bị mắng nhưng không biết nên cãi thế nào, bởi vì hắn không biết vì sao bị mắng... Nhưng khi bình tĩnh lại, cơn tức dồn nén cũng được phát tán: "Trần Nghi Phàm ngươi đang làm gì? Ở đâu? Yêu cầu tập hợp gấp!"

Trần Nghi Phàm lùi cho đến khi nhìn thấy mấy cục đá dưới chân có hình dạng bình thường, đoán mò phạm vị tấn công của phiến đá rồi mới ngồi xuống nghỉ mệt nhưng không quên ôm Trần Du Liên, đầu tựa lên vai cô, cả người nằm gọn trong lòng cô, nhìn chả khác gì cặp đôi yêu nhau thực sự. Phiến đá đối diện phía xa xa hận không thể bóp chết Trần Nghi Phàm.

Thì ra ôm nữ chủ có lợi tức như vậy... Trần Du Liên, ngươi có hứng thú chơi les không?

Không hiểu sao giây phút này, tập thể hậu cung bỗng dưng rùng mình, như thể nếu không ngăn cản sẽ có chuyện đáng sợ gì đó xảy ra...

Trần Nghi Phàm: "Giáo sư của ta, nói chuyện một chút đi về cây cầu sắp gãy của ngươi đi."

Giáo sư của ngươi? Ai cho ngươi tùy tiện gọi như vậy, nhưng mà dù sao nghe cũng không tệ. Cơ mà cây cầu sắp gãy là ý gì?

Mục Đàm Ngôn liếc nhìn đám người kia đang cố gắng vểnh tai lên mà nghe coi có chuyện gì, hắn vừa bực mình vừa buồn cười, nói với Chân Lan: "Tạo cho ta cái kết giới cách âm đi."

"Ta là dược sư, làm ơn tôn trọng nghề nghiệp của ta chút đi." Chân Lan càu nhàu không hài lòng nhưng vẫn niệm chú tạo một lớp kết giới màu xanh nhạt bên ngoài Mục Đàm Ngôn.

Tập thể: "Mục giáo sư, ngươi chơi vậy không công bằng."

Trần Nghi Phàm bên kia nghe thấy câu đó, lập tức phát cáu: "Công bằng cái mẹ gì? Bọn ta tâm sự thiếu nữ, các ngươi muốn nghe sao? Muốn nghe cũng được nhưng đợi lấy vợ về, lão bà nhà các ngươi sẽ bổ trợ một khóa cho các ngươi ngay. Còn nếu muốn lấy lão công thì biết có ích lợi gì, chỉ chờ bị thao là hiểu thôi. Hừ!"

"..." Cả đám người một thoáng im lặng, sao trước nay bọn họ không nhận ra Trần Nghi Phàm thú vị như vậy.

"Trần Nghi Phàm, ngươi đang gặp chuyện gì?" Tạm bỏ qua cái tâm sự thiếu nữ kia, đợi kết giới được hoàn thành, Mục Đàm Ngôn nghiêm giọng nói chuyện với Trần Nghi Phàm.

Trần Nghi Phàm: "Cũng không có gì đáng ngại, đang chơi đấu mắt với một thứ hóa thạch."

Phiến đá: "Bọn ta không phải hóa thạch." Dù Trần Nghi Phàm ngồi khá xa nhưng phiến hóa thạch kia có vẻ tai tốt nghe thấy, nó phẫn nộ gào lên với âm thanh của rất nhiều người.

Mục Đàm Ngôn có thể nghe thấy cái âm thanh quái dị bên kia, con ngươi hắn mở to, không dám tin hỏi: "Ngươi... ngươi đánh thức được bọn chúng?"

Trần Nghi Phàm mỏi tay đỡ Trần Du Liên nhưng cũng không quên quơ quào khẩu súng bạc trên tay như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bắn nát đầu Trần Du Liên, biểu cảm ghét bỏ nói: "Hừ, bọn chúng có vinh dự được ta kêu dậy sao? Là nữ... Trần Du Liên nghịch phá cái gì đó liền lôi đầu chúng tỉnh."

Trần Du Liên? Là Trần Du Liên mới là người có thiên phú về ngôn ngữ này sao?

Mục Đàm Ngôn: "Trần Nghi Phàm, tránh xa khối đá đó ra. Có nhớ ta nói cái ngôn ngữ đó sỡ hữu một loại sức mạnh rất tà ma không, xưa kia trên thế giới này là nơi các vị thần ngự trị, có thần thì chắc chắn có ma quỷ. Bên trên phiến đá đó, mỗi ký tự, mỗi nét chữ đều bị ám bởi một vị quỷ thần, ma thần. Ở trạng thái ngủ say thì sức mạnh của chúng chỉ được thể hiện qua các ký tự nhưng khi được đánh thức... à xin lỗi, ta cũng không thể đoán ra mục tiêu tiếp theo của chúng là gì."

Liên quan đến ma thần, quỷ thần thì hiển nhiên sẽ về tay các nữ chủ rồi, cũng không lạ gì. Nhưng ta nhớ rõ ràng là trong suốt cốt truyện Trần Du Liên đâu có chơi với cục đá nào đâu?

"À, có muốn ta hỏi dùm không?" Trần Nghi Phàm đáp một câu, cũng không đợi Mục Đàm Ngôn hồi âm gì liền bật chế độ không biết sống chết, hướng phiến đá hỏi: "Này, bây giờ cũng không có gì làm, chúng ta nói chuyện nhân sinh chút đi."

Phiến đá: "Nhân sinh con mẹ ngươi! Bọn ta với ngươi có cái gì để nói." Lần này âm thanh đã trở lại bình thường, một giọng nói.

"Có đấy, rất nhiều là khác, ta cũng vừa có thêm chủ đề cho chúng ta trao đổi. Ví như ngủ lâu như vậy các ngươi có bị đau đầu không? Hay hiện tại các ngươi có hứng thú tiếp nhận nền văn minh mới không? Hoặc... chúng ta hãy nói về 'người hữu duyên' nhỏ bé này nha." Vừa nhắc tới Trần Du Liên, phiến đá ánh lên màu đỏ chói mắt, nụ cười trên môi Trần Nghi Phàm càng ngày sâu.

Ừm, nói theo thực tế, một đám sức mạnh từ thời xa xưa bị ngủ tới giờ này thì khi tỉnh lại chỉ có một mục đích duy nhất, đó là đi trả thù thằng đã phong ấn mình. Một đám khơi khơi là thần là quỷ đột nhiên bị nhốt chung một chỗ, hẳn là đã nhịn đến hỏng mất rồi.

Thế nhưng, cái vấn đề quan trọng nhất của bọn chúng chính là cần một thân xác để tồn tại. Bọn chúng nếu thoát ra khỏi cái cục đá này thì chỉ là một đám tàn hồn có thể biến mất khỏi thế gian này ngay tức khắc.

Mà thân xác ở đâu? Chính là thân xác của người hữu duyên có thể đánh thức bọn chúng.

Người đó rất trùng hợp lại chính là nữ chủ Trần Du Liên và Trần Du Liên lại vô cùng trùng hợp đang nằm ngay dưới nòng súng của Trần Nghi Phàm.

Chỉ có điều Trần Nghi Phàm không hiểu là, chẳng lẽ tất cả bọn chúng đều muốn chui vô cơ thể của Trần Du Liên? Muốn chơi tập thể à?

Trần Nghi Phàm nghiêng đầu dựa lên Trần Du Liên, nghĩ nghĩ một chút, mở miệng hỏi phiến đá và cả Mục Đàm Ngôn: "Nếu như các ngươi thành công chui vào cái thân xác mềm mại này rồi Trần Du Liên sẽ như thế nào?"

Phiến đá: "Dĩ nhiên bọn ta sẽ giết chết cái ý thức yếu ớt đó rồi, cái cơ thể đó là của bọn ta, của bọn ta... CỦA BỌN TA." Mấy chữ sau đều vang lên với âm sắc của hàng trăm người, tất cả đều gào lên với sự căm giận, uất hận sâu sắc.

"Biết rồi, gào lớn như vậy làm gì, dọa ai hả?" Trần Nghi Phàm bị uy áp của phiến đá đánh tới, hung dữ trừng mắt.

Mục Đàm Ngôn: "Hoặc là Trần Du Liên có thể áp chế được bọn chúng, khiến chúng trở thành sức mạnh của bản thân.

Giọng nói đều đều nhưng vẫn có chút kích động của Mục Đàm Ngôn vang lên từ túi áo khoác, một tia sáng lạnh lẽo hiện lên đáy mắt Trần Nghi Phàm.

Khỏi cần bàn cãi cái gì, chắc chắn Trần Du Liên sẽ làm gỏi bọn ma quỷ vô danh này.

"Nếu ta đập nát cái thứ hóa thạch đó, sức mạnh bên trong ngôn ngữ ngươi sử dụng có còn tồn tại không?" Trần Nghi Phàm đè thấp âm thanh nói với Mục Đàm Ngôn.

Mục Đàm Ngôn có chút ngẩn người, cái vị tiểu thư phế vật kia đang định làm cái gì đấy?

"Trần Nghi Phàm, ngươi đừng có chơi dại. Mau chóng xách theo Trần Du Liên tránh xa phiến đá ra, ta sẽ tới chỗ ngươi ngay lập tức."

Trần Nghi Phàm: "Trả lời vấn đề của ta, có ảnh hưởng tới cây cầu của ngươi không?" Nói nhiều như vậy làm gì? Còn mang theo Trần Du Liên?

"... Tuy không chắc chắn nhưng ta có thể cảm nhận được sức mạnh của ngôn ngữ bị cái gì đó phóng đại, nên từ đó có thể suy ra rằng bọn chúng đã tồn tại trước khi trở thành vật dẫn phong ấn đám quỷ thần kia. Nhưng dù sao đám tàn hồn đó vẫn là thần từ thời thượng cổ, ra tay với bọn chúng sẽ bị cắn trả, ngươi yếu ớt như vậy thì muốn chết à?" Mục Đàm Ngôn có chút không biết phải làm như thế nào, nếu hắn dễ dàng phá hủy được cái đống đá chết tiệt đó thì đợi cô làm gì?

Trần Nghi Phàm: "Ồ." Còn có cắn trả nữa sao? "Hết việc của ngươi rồi, cúp máy đây."

Nghe câu biểu cảm tràn đầy ẩn ý của Trần Nghi Phàm, Mục Đàm Ngôn gấp muốn chết: "Ngươi ngươi ngươi, cấm ngươi làm bậy, chẳng phải ngươi đã nhận ta làm thầy của ngươi rồi sao? Nghe lời thầy của mình một chút thì chết à?"

Trần Nghi Phàm: "Hừ, ngươi đừng làm như quan tâm ta lắm. Vừa nãy muốn ta xách theo Trần Du Liên làm gì? Có phải thấy Trần Du Liên có thiên phú tốt liền tiếc rẻ nhân tài? Muốn lật mặt với ta à?"

Đối với nam nhân có tài có sắc đều có thể bị mê hoặc bởi nữ chủ bằng bất kì hình thức nào. Nếu như Mục Đàm Ngôn thực sự để mắt tới Trần Du Liên thì không nên tiếp xúc với hắn nữa, để quanh người rồi có lúc sẽ trở thành trái bom hẹn giờ thì mệt mỏi lắm.

Mục Đàm Ngôn: "..." Không hiểu sao hắn lại cảm thấy có một sự địch ý nồng đậm từ lời nói của Trần Nghi Phàm. "Đúng thật là ta có chút tò mò vì sao Trần Du Liên lại có thể đọc được cái ngôn ngữ này nhưng ngươi là người Tiểu Giản nhà ta tin tưởng, vì Tiểu Giản, ta nguyện ý chọn ngươi."

Còn nữa, cái cách ngươi gọi giáo sư, dù có chút châm chọc nhưng lại có cảm giác thoải mái vô cùng.

Mẹ nó, cũng là vì Tiểu Giản nhà ngươi.

Trần Nghi Phàm đen mặt, thẳng tay tắt máy nhưng dù sao thì vấn đề trong lòng cô cũng đã được gỡ bỏ. Cô bắt đầu đứng dậy, kéo Trần Du Liên tiếp tục lùi ra một khoảng khá xa nữa rồi ném Trần Du Liên ra đất.

Có một việc, ta cần xác minh.

Trần Nghi Phàm đứng từ phía trên hạ khẩu súng xuống, nhắm thẳng vào giữa trán Trần Du Liên.

Bụp! Tiếng đạn bắn ra vô cùng nhỏ, lao tới vị trí đã nhắm trước và Trần Nghi Phàm nhìn vô cùng rõ ràng, viên đạn chưa kịp tới gần Trần Du Liên thì đã bị bật ra bởi một lực cản nào đó.

Trần Nghi Phàm: "..." Cái quái gì đang diễn ra thế này?

Dù đã dự đoán từ trước là nhân vật chính sẽ không bị giết một cách lãng xẹt như vậy nhưng này là rất phản khoa học nhé.

Phiến đá từ nhìn thấy ý định của Trần Nghi Phàm, lòng như lửa đốt nhưng luồng linh lực vẫn không thể đánh tới cô được, quá xa. Phải nhớ rằng nó đang bị phong ấn, phạm vi tấn công chỉ có thể cách phiến đá một khoảng nhất định mà thôi.

Trần Nghi Phàm nhìn phiến đá, chỉ lặng lẽ phun ra mấy chữ thiểu năng rồi tiếp tục ra tay bắn Trần Du Liên thêm mấy phát nữa. Lần nào bắn cũng là nhắm tới những vị trí chí mạng, chỉ cần trúng một viên liền có thể giết chết Trần Du Liên nhưng tất thảy đều bị bật ra một cách vô lí. Nghĩ một chút, Trần Nghi Phàm nhắm xuống đất bên cạnh Trần Du Liên, viên đạn lao ra cắt một đường đỏ tươi trên cánh tay trắng mịn đó.

Ồ, hiểu cách chơi rồi. Chỉ cần không có ý định lấy mạng nữ chủ thì muốn chơi như thế nào cũng được.

Trong lúc Trần Nghi Phàm đang vẽ ra nhiều viễn cảnh thú vị trong đầu thì Trần Du Liên khẽ cử động tay, chắc vì bị đau nên tỉnh dậy. Thêm nữa phía xa có một loại mùi hương đang tới gần.

Tới rồi, tới rồi, nam chủ Thượng Quan Thành Duật chuẩn bị lên sàn tỏa sáng đi.

Trần Nghi Phàm hưng phấn đến lạ, cô nhanh chóng bế xốc Trần Du Liên đang mơ mơ màng màng, lao thẳng tới phiến đá với cái khí thế 'ta và ngươi cùng sống chết bên nhau đi' đã thành công dọa sợ phiến đá. Nó không kịp suy xét chỉ nhìn thấy Trần Nghi Phàm đang tìm đường chết, lập tức muốn thành toàn cho cô cộng thêm trút giận vì nãy giờ bị cô đùa giỡn.

Luồng linh lực biến ra màu đỏ đậm, tạo hình rất sắc bén phóng tới dường như muốn xiên chết Trần Nghi Phàm, tới khi phiến đá nhớ ra trên tay cô là Trần Du Liên thì đã muộn. Ngay khoảng khắc đó, Trần Nghi Phàm khựng lại, mạnh tay ném Trần Du Liên về phía phiến đá, còn bản thân thì làm như đã bị đánh trúng, văng ra phía sau một cách hoa lệ.

Phiến đá: "..." Ngươi lăn khoa trương như thế làm gì? Có đánh trúng ngươi đâu?

Nhìn Trần Du Liên bị ném tới, phiến đá chỉ có làm lệch lực tấn công một chút rồi nhanh chóng dùng linh lực màu đỏ bao lấy Trần Du Liên. Tưởng như đã có thể vui mừng vì bắt được Trần Du Liên thì lại bị tên nào đó nhảy lên cướp mất, Thượng Quan Thành Duật cắt linh lực màu đỏ đó bằng tay không rồi thuận tay ném ngọn lửa lên phiến đá.

"Ha ha, ngọn lửa rách nát này có thể làm gì bọn ta. Ngươi có biết bọn ta là ai không..." Phiến đá nhìn ngọn lửa lập lòe bên góc đá của nó thì cười rộ lên khinh thường.

Ta không cần biết các ngươi là ai nhưng đứng trước các ngươi là nam chủ đại nhân đó, là con cưng ngời ngời của tác giả đó, là nam nhân người gặp người nở hoa, hoa gặp hoa phát sáng đó. Nhắm chơi lại không?

Trần Nghi Phàm giả chết nằm sấp trên mặt đất, âm thầm thắp một nén nhang cho đống hóa thạch đó.

Quả nhiên, tiếng cười ngạo nghễ nhanh chóng bị thay bằng tiếng rít gào đau đớn. Cả đám linh hồn trợn to mắt nhìn ngọn lửa lập lòe trông có vẻ yếu ớt, nhỏ bé kia đang dần dần ăn mòn linh lực màu đỏ cùng với một phần phiến đá. Lúc đó bọn chúng mới kêu lên, âm thanh có chút hoảng sợ:

"Ngươi... ngươi có hỏa thể?"

Vâng, các ngươi cũng có mắt nhìn hàng đấy nha. Trước mắt các ngươi là kẻ được mệnh danh là đứa con của lửa, hắn là người chỉ cần vẩy một chút lông ra thôi cũng cháy. Bây giờ thì cũng dập được như lửa bình thường thôi nhưng một là sau nay, hai là lúc Trần Du Liên gặp nguy hiểm liền trở thành ngọn lửa bất tử. Chỉ cần một đốm lửa nhỏ bén lên người thôi thì việc cần làm duy nhất là trơ mắt nhìn nó thiêu chết mình.

"Ngươi là truyền nhân của hắn?" Trộn lẫn trong những tiếng kêu rít chói tai là những giọng nói vừa chất vấn, vừa sợ hãi, vừa nổi giận.

Thượng Quan Thành Duật không để tâm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net