Chap 5: Hộ sĩ 'hờ'

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiếp nữ phụ....

Ta đã ngộ như thế nào là kiếp nữ phụ a.

Trần Nghi Phàm ngây ngốc ngồi trong chiếc Solar 77 một loại xe hơi chạy bằng năng lượng mặt trời để đến trường học. Nhưng bây giờ cô vẫn chưa hoàng hồn trở về, tay thì ôm lấy bên mặt đỏ hằn 5 ngón tay.

Bị tát rồi... mà không biết lý do tại sao??

Tính cả kiếp trước dù cô có bị thương bao nhiêu lần thì chưa lúc nào cô bị tát như thế này.

------------------------------------------------------
Hồi tưởng của Phàm Phàm.

Cái gia đình này... thật phiền, cứ như nhà của ta trước kia thì tốt nhỉ?

Ta đi vào nhà chính liền nhìn thấy một bàn ăn dài đầy đủ các loại điểm tâm sáng, đúng là quý tộc có khác.

Lão thái bà khó ưa kia đã được Trần Du Liên đỡ tới vị trí chủ tọa, uy nghiêm ngồi xuống. Ông già Trần Liêu Mộ thì ngồi bên cạnh lão thái bà, con trai duy nhất a. Còn Trần phu nhân ngồi đối diện Trần Liêu Mộ, về phần con cháu và vợ kế ngồi phía sau.

Loạn thì cứ loạn nhưng cũng quy củ quá a.

Trần U Miên đã vào bàn, ánh mắt xinh đẹp đó vẫn nhìn về phía ta. Là thâm tình a.

Hử, hình như chiếc ghế bên cạnh Trần U Miên được làm bằng gỗ không phải là ghế nạm bạc như các ghế khác, thức ăn được đặt ở đó cũng kì lạ. Đó là chỗ của ai...

Bỗng nhiên một cái bóng nhỏ bé tiến về phía ta, ta giơ tay ra trước theo bản năng nhưng chưa chạm vào thì người đó đột nhiên bật ra và ngã xuống. Tiếng kêu đau đớn khẽ thốt lên.

Đó là Trần Du Liên?

Ngã dưới đất là Trần Du Liên đầy đáng thương, trên cánh tay trắng nõn trầy một đường đỏ máu, ánh mắt sợ hãi ẩn ẩn tức giận ngước nhìn ta như một con chim nhỏ đang vùng vẫy.

Ngay lập tức Trần Du Liên vội vã nói: "Chị, em xin lỗi nhưng tại sao... không, không em xin lỗi."

Đỗ Hà mau chóng ôm lấy Trần Du Liên như bảo vệ khỏi ta, Trần Liêu Mộ từ từ đứng chắn trước ta và cô ấy.

Ta nhíu mày đi vòng qua Trần Liêu Mộ, ngồi xổm trước mặt Trần Du Liên tiểu cường kia, đôi mắt long lanh như muốn khóc nhưng vẫn cố gắng không để nước mắt trào ra.

"Này, là ta đẩy ngươi hay ngươi tự ngã vậy?"

"Trần Nghi Phàm."

Bốp!

Ta chưa kịp nghe Trần Du Liên trả lời thì đã bị một lực kéo về phía sau và tiếng bốp giòn giã vang bên tai.

Bốp... bốp... bốp...
-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-'-

Rầm!

Phía sau băng ghế vang lên tiếng động lớn làm tài xế giật mình lạc tay lái, bỗng có một bàn tay thon dài nhưng mạnh mẽ nắm lấy vô lăng giữ xe chạy bình thường.

Người tài xế với bộ đồ vest lịch lãm, gương mặt tròn thanh tú cũng xanh mặt vì chuyện vừa rồi, ngẩn đầu đầy oán trách và mừng rỡ "Cậu Pluto, cậu đến rồi."

Trần Nghi Phàm khẽ nhìn. Lúc nãy có đạo ánh sáng lướt qua rồi xuất hiện một thiếu niên mặc đồng phục bên cạnh ghế tài xế. Từ góc nhìn của cô, thiếu niên này có mái tóc màu nâu và đôi mắt màu tím cũng có mấy phần yêu nghiệt.

Thấy Trần Nghi Phàm nhíu mày, tài xế bỗng trở nên sợ hãi: "Tiểu thư, là tôi sơ sót mong cô bỏ qua cho, đừng..."

"Tập trung lái xe đi." Pluto mỉm cười nhẹ với tài xế rồi quay người nhìn Trần Nghi Phàm "Tiểu thư, càng ngày càng ồn ào nhỉ?"

Hờ, vẫn là ánh mắt chán ghét. Pluto là hộ sĩ của Trần Nghi Phàm nhưng chỉ là tạm thời, hắn vẫn chưa đồng ý thiết lập khế ước với cô. Vì gần như trạc tuổi nên hắn được phép cùng tới trường với cô nhưng sau này lại động lòng trước Trần Du Liên nên đã tự thiết lập huyết thề với Trần Du Liên, mãi mãi là hộ sĩ của cô ấy.

Là người của nữ chủ?

Không nên sờ tới. Tốt nhất là tránh xa.

"Hừ, chỉ là chó giữ nhà nên biết thân phận một chút." Trần Nghi Phàm nghiêng người nhìn ra cửa sổ, âm trầm nói.

Pluto và người tài xế đồng loạt rùng mình, là Trần tiểu thư luôn tỏ vẻ thánh thiện sao lại độc miệng như thế này.

Pluto khinh thường trợn mắt nhìn Trần Nghi Phàm, rốt cuộc cô cũng lộ bản chất thật.

-----------------------------------------'------------

Trường Cienega.

Trần Nghi Phàm sau khi dặm lại chút phấn trên mặt, từ từ bước xuống xe.

Trước mắt là một con đường lớn trải dài đến tòa nhà đầy sang trọng và hoa lệ, hai bên đường rực rỡ với những hàng cây hoa anh đào. Trần Nghi Phàm âm thầm đứng đó, mái tóc màu đỏ hung khẽ tung bay trong gió.

"Đã là cóc ghẻ thì mãi mãi không thể trở thành thiên nga." Pluto khó nhìn khuôn mặt Trần Nghi Phàm, rõ ràng là trang điểm rất đậm nhưng hắn lại cảm thấy rất dễ nhìn còn có phần xinh đẹp. Hôm nay hắn làm sao vậy? Bỗng có một âm thanh nhẹ nhàng như phong linh hòa vào cơn gió vương vấn vào sâu tâm hồn hắn.

"Phải thật hoàn hảo trước khi bước lên sân khấu, đó là bản năng của một người diễn viên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net