Chap 8: Cơ duyên nữ chính - xui xẻo nữ phụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần trước lỗi kĩ thuật cho D. xin lỗi mọi người *cúi đầu*
------------------------------------------

Phàm Phàm, nhìn nè."

"Tiểu Liên, mấy cái này không ăn no được."

"Đồ vô tình, đây đâu phải đồ ăn, là tiểu thuyết ngôn tình đó."

"Lại nữa, được được thua cậu rồi, tớ sẵn sàng rồi đây."

"Câu chuyện này kể về hai nữ thần vì mắc phải sai lầm mà chết đi và linh hồn họ đầu thai ở một thế giới khác, thế giới này có ma pháp, đấu khí, ma thú, có cường giả, họ phải trở nên mạnh mẽ để đương đầu với mọi thứ trước mắt. Hai người đều có một tư vị riêng, một thanh khiết, trong suốt như đóa bạch liên, một xinh đẹp, ma mị như đóa mạn châu sa."

"Cậu biết tớ không tin vào những thứ nằm ngoài khoa học mà."

"Hừ, tớ vẫn tin và thực sự tin phép thuật tồn tại. Cậu không nghĩ là thật tuyệt khi chúng ta sẽ tạo ra lửa hoặc điều khiển nước hay sao?"

"Không."

"Hứ. Nè nè trong truyện có một nhân vật tên Trần Du Liên, cô ấy rất giống tớ đó. Cô ấy rất thích đồ ngọt, đặc biệt là bánh kem dâu tây. Tớ có thể tưởng tượng ra cô ấy đáng yêu như thế nào đó."

"Theo tớ thấy, tiểu Liên còn đáng yêu hơn nhiều."

"Ân, Phàm Phàm yêu cậu quá..."

"Này..."
-------------------------------------

Quả thật hai người rất giống nhau.

Trần Nghi Phàm đứng tựa đầu vào gốc cây, mỉm cười nhìn cảnh hai người hòa hợp trước mắt.

Tiểu Liên, nếu cậu biết được tớ đã xuyên vào thế giới cậu mơ ước thì chắc chắn cậu rất ghen tị với tớ nhỉ?

Cả khu khuôn viên trường như lay động trước cơn gió mùa thu hay đã xảy ra biến hóa gì? Với khả năng của Trần Nghi Phàm thì vẫn không thể nhận thấy được gì.

Cơn gió lạnh quét qua vết cắt trên gò má Trần Nghi Phàm, mang mùi máu lan khắp xung quanh. Đồng thời, trong cơn gió cũng trộn lẫn nhiều mùi hương khác nhau. Kiếp trước do nhiều nguyên nhân bắt buộc cô phải ghi nhớ những mùi hương cô từng tiếp xúc qua. Ngoài mùi hương của hai người trước mắt cô còn xuất hiện thêm bốn mùi hương khác nhau ở quanh đây. À không, có một mùi không phải là con người hơn nữa nó còn rất ghê tởm, nó xộc vào mũi cô khiến cô choáng váng. Hình như có vẻ không ổn cho lắm thì phải.

Bỗng Trần Nghi Phàm cảm thấy lạnh, thân nhiệt cô giảm xuống đột ngột khiến bản thân cảm thấy khó thở có cái gì đó gì đó rất lạnh đang bóp nghẹt cô.

"Ọe... ưm..." Mùi vị của cái chết một lần nữa quay trở lại, ký ức của ngày đầu Hắc Phàm bước vào con đường đó bỗng chốc ùa về như một cuốn phim nhanh trong đầu Trần Nghi Phàm.

Lại chết lần nữa sao?

À không, ta chưa bao giờ chạm tới ranh giới của sự sống...

Nhưng ta vẫn muốn SỐNG!!!!!

Khi đầu óc cô gần mất đi ý thức, cánh tay cô bỗng chuyển động như một con búp bê nhanh chóng vươn lên má và thọc vào vết cắt do Pluto gây ra lúc nãy.

Đau đớn khiến cô thức tỉnh.

Trần Nghi Phàm chực mở mắt rồi lao vào bụi cây gần đó ẩn nấp.

Nếu cô không nhanh tay thực sự là bị u mê mà mất mạng, Trần Nghi Phàm lau máu trên tay vào chiếc váy đồng phục, mắt tập trung quan sát xung quanh. Dù mơ hồ nhưng cô chắc chắn bản thân cực kỳ khỏe mạnh không thể nào như hiện tượng động kinh, tinh thần bị tổn thương như vừa nãy và không có bất cứ con người bình thường nào có thể làm được. Khả năng duy nhất là... ma pháp?!

Rầm! Một tiếng động rất lớn vang lên cùng lúc đó ánh mặt trời trên đầu Trần Nghi Phàm bị che khuất và thay vào đó là một hình dáng to lớn đạp đổ những gốc cây to lớn.

Mẹ nó, cái gì thế này?

Phía bên kia.

"Aaa.."

"Du Liên, cẩn thận." Pluto vươn tay ôm lấy Trần Du Liên, trên người hắn phát ra đấu khí màu xanh nhanh như tia chớp biến mất, tránh xa cái cây bạch quả to đang đổ xuống và xuất hiện ở bãi sân trống gần đó. Và bên cạnh họ còn xuất hiện thêm hai người, đó chính là Thượng Quan Thành Duật và Dị Tồn.

Pluto liếc nhìn hai kẻ kia, lạnh giọng nói: "Thượng Quan thiếu và Dị thiếu thật có thú vui tao nhã."

"Các ngươi theo dõi bọn ta?'' Trần Du Liên tức giận nói, cô rất không thích tên tóc vàng với nụ cười đáng chết đó.

"Ngươi xem lại bản thân đi, xứng đáng để ta nhìn sao? Với lại chỉ là ta đang đi tìm chỗ tắm nắng vô tình đi ngang qua đây thôi." Thượng Quan Thành Duật nhún vai nói, hắn chính là muốn khinh thường Trần Du Liên.

"Còn tôi thì đi ngắm sao vô tình gặp Thành Duật thôi." Dị Tồn cũng không xấu hổ hướng Trần Du Liên cười làm lành.

Pluto: ...

Trần Du Liên: ...

Tắm nắng? Ngắm sao? Mặt trời đã cao quá tầm mắt của bọn hắn rồi mà đòi tắm nắng, còn vô lý hơn nữa là ngắm sao đấy. Da mặt các ngươi có phải quá dày rồi không.

"Đây là... Nhân Giác?" Trần Du Liên kinh ngạc nhìn thứ to lớn trước mắt cô, ánh mắt có chút phấn khởi. Trước giờ cô chỉ nhìn thấy nó qua sách, chưa bao giờ cô được ở gần một ma thú thật sự như thế này.

"Tiểu thư đáng yêu, cô cũng biết đến ma thú Nhân Giác à?" Dị Tồn khẽ nghiêng người làm động tác chào, nở nụ cười như ánh ban mai.

"À... ưm." Mặt Trần Du Liên đỏ lên. Cô chưa từng gặp ai có nụ cười đẹp đến như vậy trước đây cả.

"Hừ, chẳng qua là chó đớp phải ruồi thôi. Với lại xấu xí như vậy thì tránh xa bọn ta ra kẻo bẩn đồ." Thượng Quan Thành Duật liếc mắt khinh bỉ Trần Du Liên và tiện tay kéo Dị Tồn ra xa cô. (Ầy tới đây bỗng mún có gian tình giữa Duật x Tồn wá >o< *hủ*)

"Ngươi muốn gì hả tên tóc vàng biến thái kia." Trần Du Liên tức giận nắm lấy chiếc cờ vạt của Thượng Quan Thành Duật mà kéo xuống, "Đấy, đồ dơ rồi về nhà mà giặc đi."

"Đồ con gái bạo lực, kiểu người như cô ở đó mà ế tới già đi." Thượng Quan Thành Duật, ngươi phải nhớ thật kĩ câu nói này nha.

Pluto nãy giờ nhìn chằm chằm vào phía bên kia đống cây vừa đổ rạp, hình như hồi nãy hắn có cảm nhận được có ai đó, chẳng lẽ là cô ta? Sao không thấy động tĩnh gì? Hay là chết rồi...

Tốt lắm, chết đi cho ta nhận lương.

"Thôi nào Thành Duật, mau dọn dẹp đi. Nhân Giác có kích thước rất lớn sẽ nhanh chóng cho chúng ta thay trường mới đó." Dị Tồn nhìn thấy hai người họ có vẻ căng thẳng nên đành lên tiếng, hắn cũng hơi bất ngờ, đây là lần đầu tiên Thành Duật có hứng thú với một cô gái như vậy.

"Được được, xong chuyện sẽ lên đòi bánh vậy." Ánh mắt Thượng Quan Thành Duật bỗng trở nên nghiêm túc, hắn từ từ đi tới trước mặt con vật to lớn đó, cơ thể hắn bỗng phực cháy.

"Này...''

"Tiểu thư đừng lo lắng." Dị Tồn nhẹ cười nói với Trần Du Liên.

"Ai lo lắng cho hắn chứ."

"Thượng Quan Thành Duật sinh ra đã mang dị hỏa thể đặc biệt, lửa có thể sinh ra từ mạch máu, từ lời nói kể cả tóc của hắn. Ngọn lửa đó có thể thiêu cháy ma thú và linh hồn con người. Một thiên tài thực sự." Pluto híp mắt nhìn Thượng Quan Thành Duật, thông tin rất chính xác.

Thiêu cháy cả linh hồn?? Trần Du Liên run rẩy.

Nhân Giác kia ngoài việc đứng yên thì nó cũng không biết con người đang tiếp cận hay
đúng hơn là không quan tâm.

Ngay thời điểm bàn tay rực lửa của Thượng Quan Thành Duật sắp chạm vào Nhân thì đôi mắt của Nhân Giác khẽ động, nó nhìn Trần Du Liên cùng với một giọng nói vang lên trong đầu cô "Tôi đang tìm một người rất quan trọng."

Vụt.

"Này..."

"Du..."

Bóng người nhỏ bé nhanh như cắt lướt đi khiến cả Pluto và Dị Tồn không kịp trở tay thì bóng người đó đã xuất hiện bên cạnh Thượng Quan Thành Duật.

Trần Du Liên mạnh mẽ ôm lấy tay Thượng Quan Thành Duật mặc kệ ngọn lửa nóng đến tâm can đó, cô hét lên "Ngươi không được giết nó."

"Đồ ngốc này, cô đang làm gì vậy, tránh ra mau lên." Thượng Quan Thành Duật cũng luống cuống không biết làm thế nào.

"Không không không, đừng giết nó mà." Ngọn lửa bao trùm lấy cả người Trần Du Liên, nước mắt cô trào ra nhưng cô vẫn không muốn buông tay.

"Này..." Thượng Quan Thành Duật đờ người ra, hắn từ từ hạ tay xuống rồi mạnh bạo giật tay của Trần Du Liên và áp môi của hắn lên môi cô.

Đàn áp cưỡng hôn!!!

Trần Du Liên muốn chống cự nhưng sức lực hầu như không có còn nóng và rất đau đớn làm cô ngất đi.

Ngọn lửa trên người cô như có linh tính nhanh chóng từ nụ hôn mà trở về cơ thể của Thượng
Quan Thành Duật nhưng hắn vẫn chưa muốn buông ra, hương vị của cô đến nghiện đối với hắn.

"Cái con gì đây?"

Và phía bên kia Nhân Giác, Trần Nghi Phàm đơ người nhìn nó và tưởng tượng ra mấy cái con titan bốn chân mà cô đọc trong truyện ngày trước, không ngờ tiểu Liên nói thật nhỉ?

Nhưng cái con này giống...

"Một con sư tử cài hoa à?"

"Ta đẹp không?" Vừa dứt lời Trần Nghi Phàm bỗng có tiếng nói vang lên.

"Ta vừa cảm thấy con chó nhà ta bỗng có tư sắc hơn ngươi nhiều." Trần Nghi Phàm theo bản năng trả lời.

Ấy ai vừa nói ấy nhỉ?

Rầm! Rầm! Rầm! Một cái cây to lớn theo hướng cô mà nhầm tới.

Á ta nói sai cái gì à? Ngươi xấu thật mà.
------------------ D ------------------
Các bạn có thấy đi quá chậm r ko ==¿

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net