Phiên ngoại 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu thư, tối nay chúng ta đi ngắm hoa đăng ở quảng trường Thời Mộ đi."

Vong Xuyên đặt tách trà lên bàn, hứng khởi nhìn Trần Nghi Phàm đang nằm bò người trên chiếc ghế dài, tập trung xem một đống giấy tờ.

Trần Nghi Phàm: "Không đi."

Vong Xuyên: "Đi với tôi đi tiểu thư, người ngây ngốc nhiều ngày như vậy, tôi thực sự không nỡ nhìn đó."

Trần Nghi Phàm ngồi dậy, ném bản hợp đồng trên tay lên bàn, tầm mắt nhìn xuống tách trà màu lam nhạt đang lấp lánh dưới ánh đèn, có chút thất thần rồi hung dữ trừng Vong Xuyên: "Ngây ngốc cái gì? Ngươi đừng cho là ta không nhìn ra, ngươi muốn đi hẹn hò với tên Thượng Quan Khanh Tâm chứ gì? Nuôi lớn từng này liền không thể tin tưởng."

Vong Xuyên: "..." Quả thật là có một chút như vậy, nhưng mà...

Trần Nghi Phàm: "Một chút cái gì? Quá chín phần là muốn gặp hắn mà." Hồi trước ngại ngùng bao nhiêu, bây giờ lộ rõ bấy nhiêu. Hừ!

Thở dài một hơi, Vong Xuyên thu dọn các loại giấy tờ hỗn đỗn trên bàn, có chút không hiểu nổi tiểu thư nhà hắn. Cô nói thích mở công ty nhưng lại lười quản lý, thuê hẳn một vị tổng tài có tiếng về ném cho công ty, việc cô làm tốn sức nhất là phát lương và thu tiền. Mỗi lần ký hợp đồng hay có công văn quan trọng mà vị tổng kia gửi về đều bị tiểu thư vứt một góc.

Nhưng kể từ khi Hạ Tần Triệt mất tích, tiểu thư lại luôn muốn xem công văn, nằm trườn trên ghế hoặc giường ngủ. Có đôi khi lại thẫn thờ nhìn lên bầu trời và nguy hiểm nhất là thường xuyên muốn đi đánh người!

Đánh thắng thì không sao nhưng đánh thua lại giết luôn người ta, với thực lực hiện tại của cô, đánh thua là điều không thể. Cho nên tiểu thư nhà hắn đã bị đồn thành một đại gian ác nhưng địa điểm tiểu thư chọn đánh người là các gia tộc, ngoài Mộ Dung gia thì chỗ nào cũng muốn đánh, náo loạn cả đất nước.

Rất nhiều người đã đề xuất truy tìm vong hồn của Hạ Tần Triệt nếu hắn đã chết nhưng tiểu thư chỉ mỉm cười và nói: Thử cố gắng phá hủy công sức của ta, ta đánh.

Công sức cái gì? Thật không hiểu nỗi, nếu tiểu thư muốn hắn biến mất thì bộ dạng ngây ngốc kia là muốn lừa ai?

Tiểu thư chỉ muốn uống trà mà Hạ Tần Triệt thích, chỉ thích ăn đồ ăn mà Hạ Tần Triệt thích, luôn có thể dành hàng giờ liền nhìn chằm chằm vào phòng Hạ Tần Triệt, rất nhiều lần muốn vào nhưng lại thôi. Còn yêu cầu hắn mỗi ngày vào phải dọn dẹp sạch sẽ.

Tiểu thư, người thực sự muốn lừa ai? Người thực sự rất để ý đến hắn mà.

Trần Nghi Phàm: "Thử dùng ánh mắt đó nhìn ta thử coi, cấm ngươi tối nay đi chơi." Thật là không thấy quan tài không đổ lệ mà.

"Tiểu thư..." Vong Xuyên chưa kịp phản bác thì chiếc điện thoại trên bàn reo lên hai tiếng rồi phát ra giọng nói thanh thanh, tuy có mấy phần mềm mại nhưng là âm thanh của nam nhân.

Mộ Dung Hạ Nhu: "Trần Nghi Phàm, ngươi phá đủ chưa? Nhờ ngươi công suất làm việc bên ta gần như phát nổ rồi đấy, ngươi vui chưa? Mà tối nay có hoa đăng, đi xem không?"

Xem xem con mẹ các ngươi, rủ ta đi để xem bọn ngươi rải cẩu lương à? Đề nghị yêu thương động vật nhé.

Trần Nghi Phàm định trả lời thì Mộ Dung Hạ Nhu tiếp tục nói: "Ngươi không xem cũng được, cơ mà hình như Hạ Tần Triệt rất thích hoa... Tít ~"

Vong Xuyên nhanh nhạy ôm lấy tách trà và ấm trà trước khi chiếc điện thoại cùng chiếc bàn gỗ bị vỡ nát. Hắn thở phào may mắn, kiểu dáng của bộ ấm trà này là tiểu thư thích nhất, có thể làm cô yên tĩnh lại sau khi tức giận, không nên phá, không nên vỡ.

Nhìn sắc mặt đen thui của Trần Nghi Phàm, Vong Xuyên hít một hơi dưỡng khí, đã chuẩn bị tinh thần cùng tiểu thư của hắn phá nhà hoặc đánh người nhưng sau đó rất lâu, chỉ thấy Trần Nghi Phàm thở dài rồi từ từ đi về phía phòng ngủ.

"Tiểu thư cứ ngủ một chút, khi nào thức dậy, tôi sẽ gọi người dọn bữa tối cho người." Vong Xuyên nhanh chóng phóng người tới mở cửa cho Trần Nghi Phàm, thức thời cúi người xuống, không nhìn thẳng cô lúc này.

Tốt nhất nên để tiểu thư ngủ một chút, cô ngủ rất sâu, rất dài như muốn chằng bao giờ tỉnh dậy nữa. Nhưng tình trạng cơ thể của tiểu thư rất tốt, Mộ Dung Hạ Nhu từng nói, tiểu thư còn có thể sống tới mấy chục năm nữa. Hắn không cần lo lắng phải không...?

-

"A~"

"A~"

"A~" Trần Nghi Phàm dụi mặt lên tấm trải giường màu xanh đậm, hai chân quỳ trên đất, chạm vào nền gạch lạnh lẽo, cô khẽ kêu vài tiếng rồi im lặng đợi hết dưỡng khí rồi mới ngẩng đầu lên.

Thật con mẹ nó quá đáng mà, là thiên muốn ngược chết gia ta mà.

Tại sao khi thằng nhóc kia đi rồi, ta lại thành ra thế này?

Rõ ràng là hắn muốn về kia mà, rõ ràng là ta đã thực hiện lời hứa với hắn mà, sao hắn lại dùng ánh mắt đó nhìn ta?

Quả thật là lúc đó hắn có nói là hắn 'không muốn quay về' nhưng hắn ở lại đây làm cái gì? Sư tôn hắn ngày nhớ đêm gọi bên đó, cuộc đời của hắn bên đó, thời đại của hắn bên đó, ở lại đây chiếm đất xưng vương à?

-

Trần Nghi Phàm giữ nguyên tư thế đó mà ngủ đến tối thì giật mình tỉnh giấc, cô càu nhàu khó chịu rồi mới từ từ lết thân lên giường. Trong phòng yên tĩnh mà tối đen như mực.

Mẹ nó, tình trạng này thật muốn tự sát cho xong.

Trong khi Trần Nghi Phàm đang diễn vô số cảnh tượng trong đầu thì bỗng nhiên có một chút ánh sáng yếu ớt hắt vào trong phòng, dù nó có mờ nhạt nhưng trên nền tối đen của căn phòng thì lại trở nên rực rỡ.

À, hội hoa đăng.

Trần Nghi Phàm nhìn nó rất lâu rồi mới nhận ra, cô bước xuống giường, nhìn ra phía ban công, một dải lụa màu rực rỡ được hợp lại bởi rất nhiều chiếc lồng đèn đang dần dần thở trôi tiến về phía cô.

Nếu ta nhớ không lầm thì là viết ước nguyện lên rồi thả đèn phải không?

Tiến ra ngoài ban công, Trần Nghi Phàm ngồi lên thành lan can, đưa tay hướng về phía ánh sáng rực rỡ kia viết ra ba chữ. Ba kí tự mang tên một người nhuộm lấy màu vàng lấp lánh rồi tựa như một chiếc đèn, dựa theo cơn gió, bồng bềnh trôi nổi trên bầu trời tối tăm kia. Nhìn mấy chữ này, Trần Nghi Phàm cười rộ có chút tự giễu.

"Ngươi vẫn tốt phải không..." Thực sư là muốn vẽ ra ngươi nhưng sực nhớ lại ta vẽ xấu lắm, vẽ xong ta sợ mình bị bóng ma tâm lý.

Thịch...

Hử? Cái gì đó?

Tự nhiên tâm trí Trần Nghi Phàm run lên một cái, cô ngẩn ngơ, mất một lúc mới nhận ra vừa nãy là cảm giác của linh khí truyền âm. Có ai đó đang gọi Trần Nghi Phàm hoặc đến gần cô.

Linh khí truyền âm? Ta đâu có giữ cái nào của Mộ Dung Hạ Nhu hay Lăng Minh trên người, còn Mục Đàm Ngôn thì dùng điện thoại gọi thẳng tới. Mà giờ này có khi đi coi đèn hết rồi, tới nhà ta làm gì? Muốn đốt nhà à?

Trần Nghi Phàm kiểm tra trên người một lần, tay cô không tự chủ sờ lên bên tai trái, chiếc hoa tai linh khí truyền âm mà Chân Lan tặng cô từ rất lâu rồi, cô không nỡ vứt đi vì muốn lưu giữ lại món đồ này.

Linh khí truyền âm thường đi thành một đôi, một cô vẫn đeo trên tai, còn một... nằm bên trong cơ thể Hạ Tần Triệt!

Nghĩ đến đây Trần Nghi Phàm bỗng lạnh người nhiều hơn là vui sướng.

Hạ Tần Triệt? Hắn sao quay lại đây được? Mông Ninh đại thần làm việc không có uy tín vậy sao? Hay là bị người ta hại rồi ném sang đây lần nữa.

Trần Nghi Phàm lâu lắm rồi mới có lại cảm giác hoảng sợ như vậy, cô nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, kiểm tra khắp nơi xem có mùi hương lạ lẫm nào xuất hiện không rồi mới cẩn thận lui vào bên trong phòng. Sau khóa cửa ban công lại, cô mới giật mình cảm thán.

Sao ta lại hành động như sợ bị cắn trả thế này? Cơ mà dù sao cái ánh mắt trước khi rơi xuống đó cũng không hẳn là căm giận lắm, chắc vẫn có thể nói chuyện được mà phải không?

Trần Nghi Phàm không muốn gọi Vong Xuyên về, vì hiện tại chắc hắn đang vui vẻ ở bên Thượng Quan Khanh Tâm, thường ngày cô cấm hắn không được phép qua lại với người trong lòng, chắc đã nhịn đến sắp hỏng. Mà việc này cũng không nguy hiểm mấy, nếu thực sự là Hạ Tần Triệt thì cùng lắm là cùng đánh một trận thôi, cô không tin không đánh lại thằng nhóc đó.

Mở cửa đi ra bên ngoài phòng khách, tuy có đèn nhưng lại yên tĩnh đến lạ thường, không có bóng dáng hay tiếng động của người hầu, chắc cũng đi coi đèn hết rồi chẳng?

A? Mùi hương của Hạ Tần Triệt thật này!

Một thanh mùi hương cực kì dễ chịu lượn lờ trong căn phòng này khiến trái tim Trần Nghi Phàm một lần nữa run lên không ngừng. Cô nhạy cảm với mùi hương, trước nay vẫn chưa đặc biệt chú ý đến mùi hương nào nhưng từ khi Hạ Tần Triệt trưởng thành bất thường, lại mang trên cơ thể một loại mùi hương cực kì kích thích cô.

Thực sự chính là từ kích thích, một loại mùi hương khiến cô luôn muốn nhào tới ăn sạch hắn...

Mẹ ơi, nồng quá! Hắn về thật rồi sao?

Trần Nghi Phàm mơ màng bước tới cửa phòng Hạ Tần Triệt, từ khi hắn đi, cô đã đặt một ký tự có thể bảo quản không khí bên trong căn phòng hắn, để phòng trường hợp bị lên cơn thèm mùi thì có chỗ để hít. Bình thường nó chỉ tản ra mùi hương rất nhạt thôi nhưng hôm nay lại nồng bất thường như vậy...

Đẩy nhẹ cánh cửa vào, một cơn gió nhẹ mang mùi vị ngọt ngào kia đập thẳng vào mặt Trần Nghi Phàm, cô đen mặt nhớ tới lúc trước, nếu không phải ngại hắn là trẻ nhỏ và là người xuyên không, chắc cô đã đè hắn ra ăn mất rồi.

Nhíu mày khó chịu, Trần Nghi Phàm che mũi tiến vào phòng, bên trong vẫn được Vong Xuyên thường xuyên dọn dẹp nên chắc chắn gọn gàng, ngăn nắp. Quét mắt khắp phòng cũng không nhìn ra có gì bất thường, Trần Nghi Phàm quay đầu định đi ra.

Chẳng lẽ là ta nhớ quá phát điên rồi? Xuyên không mà, đâu phải đi chợ đâu mà cứ muốn đi là đi.

Bản thân ta đây còn phải chờ mấy năm nữa mới được về mà.

Mí mắt đang hạ xuống của Trần Nghi Phàm bỗng dưng nâng lên, con ngươi màu xám mở to chạm phải một đôi mắt xinh đẹp câu hồn, màu xanh trong đó tựa như màu sắc của bầu trời mà mỗi lần cô ngẩng đầu đều nhìn thấy.

Đối lập với ánh sáng đang hắt vào từ phòng khách, dáng người cao lớn kia đứng dựa vào bức tường bên cạnh cánh cửa chìm vào trong bóng tối nhưng dường như có thể phát ra ánh sáng lấp lánh vô hạn. Ánh sáng đó còn chói mắt hơn khi người kia mỉm cười, một nụ cười lãnh diễm.

Hô hấp của Trần Nghi Phàm dường như ngưng trệ, hai chân có chút không vững, nhìn vào gương mặt kia, mùi hương ngọt ngào lại tăng thêm một đoạn. Cô chỉ có thể cười gượng, tay vẫn che mũi nên giọng nói có chút nghẹn ngào.

"A thiếu niên, ngươi đẹp như vậy, ra đường có bị ai đè chưa?"

Hạ Tần Triệt đáng yêu nhỏ nhắn đâu rồi, sao lại phát triển thành cao lớn thế kia, ngươi về bên kia uống sữa voi rồi quay lại đây trả thù ta sao? Và cái cần chú ý đó là cái nhan sắc hại người kia trưởng thành thật sự rồi!

Thật đó, nhìn hắn mà chỉ muốn sờ thôi. Dù hắn không thích cũng phải sờ được một cái mới chết nhắm mắt.

Khác với tinh thần muốn sờ người của Trần Nghi Phàm, bên kia Hạ Tần Triệt cũng không ngờ câu đầu tiên mà cô nói với hắn là như vậy nên có chút tức giận. Đôi mắt xinh đẹp kia bỗng lạnh hơn một phần, hắn lên tiếng nói, âm thanh trầm ấm xuyên thẳng tới Trần Nghi Phàm: "Tiểu thư, ta về rồi."

Trần Nghi Phàm: "Ừ."

Hạ Tần Triệt: "Ta về rồi."

Trần Nghi Phàm: "Ừ." Hình như mùi càng ngày càng nồng.

Hạ Tần Triệt: "Trần Nghi Phàm! Ta! Về! Rồi!"

Trần Nghi Phàm: "Biết rồi, gào cái gì mà gào."

Trần Nghi Phàm sau khi gào xong liền nhận ra cái ánh mắt lạnh tanh như muốn giết người của Hạ Tần Triệt, cô giật thót trong lòng, không hiểu có chút chột dạ.

Nghe nói thời gian giữa các thế giới không giống nhau, một ngày của thế giới này có thể bằng mấy năm ở thế giới kia. Nếu chuyện này là sự thật thì Hạ Tần Triệt trước mắt đã không còn là tiểu bạch thỏ ngây thơ, đơn thuần của cô như ngày trước. Nhìn cái sắc mặt đó, thái độ đó đã là của người mà kinh qua hàng trăm sóng gió, khó khăn, sẽ không chịu sự quản giáo của cô như lúc trước. Có lẽ hắn thực sự muốn trả thù?

Nghĩ tới đây Trần Nghi Phàm không tự chủ rùng mình, dưới áp lực của đôi mắt kia cùng với mùi hương như muốn điều khiển cô, Trần Nghi Phàm trực tiếp vứt liêm sỉ, dứt khoát quay người mở cửa sổ, nhảy xuống.

"Vong Xuyên, cứu ta..."

"Ha, ngươi còn muốn chạy nữa sao?"

Bên ngoài là khu dân cư yên tĩnh, cơ chế ngày lễ giống lễ Sảnh Nguyệt nên ngoài đường hạn chế ánh sáng, chỉ còn trong nhà là chiếu ra một ít ánh sáng yếu ớt, nếu không thì chìm hẳn trong bóng đêm. Trần Nghi Phàm chạy trong bóng tối, dựa theo mùi hương mà tránh vật phía trước nhưng khướu giác của cô luôn tập trung hướng tới mùi vị phía sau, chỉ bất cẩn một chút, Trần Nghi Phàm liền đâm đầu vào thân cây, ngã về phía sau.

Một bàn tay lạnh ngắt đón lấy lưng Trần Nghi Phàm, chỉ trong một khoảng khắc cô đã nghĩ sẽ có màn giao mắt tình cảm thì Hạ Tần Triệt rất không nương tay bẻ quật một cánh tay của cô, đè Trần Nghi Phàm nằm sấp dưới đất.

Trần Nghi Phàm: "Thiếu niên, cho ta ngôn tình một chút có được không? Tốt xấu gì ta cũng đã nuôi ngươi đó, đối xử với mẹ ngươi như thế à?"

"Mẹ ta? Ha, một kẻ xấu như ngươi mà đòi làm mẫu thân của ta?" Giọng nói trầm thấp mang tính rù quến vang lên bên tai Trần Nghi Phàm, mùi hương và độ ấm áp từ cơ thể Hạ Tần Triệt rất không khách khí tấn công Trần Nghi Phàm. Cả tâm trí cô dường như muốn trầm mê theo cái mùi hương kia, cô khó khăn trả lời, cố gắng giữ bản thân tỉnh táo.

Đại gia, ta sai rồi. Ngươi thả ta ra đi, ta sẽ đem ngươi lên thờ luôn mà.

"Đề nghị ngươi không được sỉ nhục nhan sắc của người khác, ta là độc nhất vô nhị đấy, đốt đèn cũng không tìm được đâu."

"Phải." Hạ Tần Triệt đáp một tiếng thật nhỏ, giống như tiếng chuồn chuồn đập cánh vậy, nếu Trần Nghi Phàm không ở sát hắn thì sẽ không nghe được. Cô còn tưởng bản thân nghe lầm, nhíu mày hỏi lại.

"Gì?"

Hạ Tần Triệt: "Ta đã tìm ngươi qua ba ngàn thế giới..."

Tim Trần Nghi Phàm một lần nữa ngưng đập, khi cảm nhận một cảm giác nóng hổi trên hõm vai, Hạ Tần Triệt vùi đầu lên sau gáy cô, cả thân thể cũng run lên không ngừng.

"Mỗi thế giới, ta trải qua một đời một kiếp, nhưng một đời một kiếp đó không có ngươi, Trần Nghi Phàm. Ta không biết phải làm sao cả, chỉ có cách đó ta mới có thể đi qua nhiều thế giới nhưng vẫn không tìm được thế giới này, thế giới có ngươi."

Ba ngàn thế giới... Cái tên ngốc này!

"Hắn nói, nếu ta hoàn thành một kiếp bên đó thì ta sẽ khôi phục lại thiên chức, sẽ có thể đi du hành giữa các thế giới nhưng ta biết khi ta trở về trên kia ta sẽ không được phép tìm ngươi nữa, cũng không được phép nhớ ngươi nữa..." Hạ Tần Triệt ôm ghì lấy Trần Nghi Phàm, sợ cô biến mất tựa như một giấc mơ mà hắn từng mơ không biết bao nhiêu lần, bỗng dưng thấy người phía dưới rất im lặng, không hiểu sao hắn lại cảm thấy tức giận. Giận vì sợ cô là giấc mơ, giận vì sợ cô chối bỏ hắn.

Hạ Tần Triệt lật Trần Nghi Phàm lên, trấn áp cô giữa lòng ngực hắn, tham lam muốn giữ cô dính sát cơ thể hắn, nhìn thật sâu đôi mắt màu xám tro mà hắn gặp hàng vạn lần trong mơ đó, hắn bỗng dưng hạ quyết tâm. Không cần Trần Nghi Phàm chấp nhận hắn, dù cô có từ chối thì mãi mãi sau này, linh hồn của cô cũng sẽ thuộc về một mình hắn.

"Ta không cho phép ngươi rời xa ta một lần nào nữa."

Một tia sát ý không nhanh không chậm lóe lên dưới đất mắt Hạ Tần Triệt và ngày càng tăng lên khiến Trần Nghi Phàm choàng tỉnh, cô chớp chớp mắt, đưa tay kéo Hạ Tần Triệt cúi thấp xuống. Bờ môi lạnh ngắt đó ngẩn ra một chút rồi điên cuồng hôn xuống, cả cơ thể ép chặt lấy Trần Nghi Phàm.

Dù Trần Nghi Phàm có chút kiềm nén nhưng mùi hương ngọt ngào cùng với sự mãnh liệt của người bên trên, cô cũng bắt đầu đáp trả, cô tham lam tận hưởng cái cảm giác quyến rũ, nóng bỏng này.

Cho đến khi hơi thở của cả hai bắt đầu hỗn loạn, dưỡng khí của Trần Nghi Phàm dường như sắp hết thì Hạ Tần Triệt mới ngừng lại rời khỏi môi cô. Trần Nghi Phàm có chút luyến tiếc, đầu lưỡi khẽ quẹt lên làn môi mềm mại kia.

Nhìn hành động của Trần Nghi Phàm, trong lòng Hạ Tần Triệt thật sự rất vui mừng: "Ngươi..." Nhưng chưa nói hết câu, trên lưng hắn bỗng nặng thêm một phần, không trùng hợp xuất hiện một trận pháp vẽ bằng máu, con ngươi hắn mở to.

"Sao ngươi lại biết trận pháp này?"

Trần Nghi Phàm: "Tiểu Triệt a, Tiểu Triệt của ta, ngươi phải về đi thôi!" Ta thật sự không chứa nổi ngươi.

Dứt lời của Trần Nghi Phàm, phía trên đầu hai người xuất hiện một cánh cổng màu đen, không nói không rằng lao xuống bao lấy cả hai. Cho đến khi biến mất, chỉ còn lại Trần Nghi Phàm nằm lại trên đất, ánh mắt hướng lên trời dõi theo hàng ngàn chiếc hoa đăng đang trôi lơ lửng, từ từ cảm nhận hơi ấm và mùi hương của hắn hòa tan trong không gian.

Mẹ ơi, trễ một chút nữa là xảy ra chuyện không hay rồi.

Chắc ta phải giấu cái thế giới này đi trước khi hắn tìm tới một lần nữa.

Lần này loạn luân thật rồi.

------------------- D ----------------

Phần này ta viết khá vội nên có sai sót thì mong bị ném đá.

Thời điểm này khi Trần Nghi Phàm và Mông Ninh giao dịch thành công, đẩy Hạ Tần Triệt về thế giới của mình, cách sự kiện đó mấy tháng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net