113 - Đại Nghĩa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người đều nói đầu óc có bệnh không đáng sợ, chỉ cần kiên trì chữa trị không bỏ cuộc, sẽ có ngày khỏi hẳn, y học hiện đại phát triển như vậy, ngay cả bệnh thần kinh, nếu kiên trì chữa trị thì cũng có thể chữa khỏi, nhưng trước đây nhìn thế nào cũng thấy Ninh Vân Thành là người bình thường đấy chứ, không ngờ Ninh Vân Hoan có thể chứng kiến, sẽ có ngày hắn ta điên cuồng vì yêu như hôm nay!

Trong phòng phẫu thuật, ca phẫu thuật của Cố Nhàn tiến hành vô cùng thuận lợi, Cố Doanh Tích đợi bên ngoài phòng phẫu thuật của bà ta cả ngày, rồi mới tiến vào phòng bệnh của Ninh Vân Thành.

Ninh Vân Thành đã quyên thận được mười mấy tiếng đồng hồ rồi, đã sớm tỉnh lại, lúc này nhìn khuôn mặt hắn có chút xanh xao, nhưng tinh thần vô cùng tốt, Cố Doanh Tích cầm lấy canh ở bên cạnh đút cho hắn, Ninh Vân Thành liền bày ra khuôn mặt vui vẻ hạnh phúc.

"Vân Thành, anh chịu khổ rồi, anh yên tâm, anh đối tốt với em, em đều khắc ghi trong lòng, vĩnh viễn cũng không phụ lòng anh." Lúc này Cố Doanh Tích hận không thể móc cả trái tim cho Ninh Vân Thành, chỉ cảm thấy ông trời mang tới cho ả người đàn ông yêu thương ả sâu đậm như vậy, cho dù ả có chết cũng không hối tiếc.

Được người yêu thổ lộ, sắc mặt vốn có chút xanh xao của Ninh Vân Thành lộ ra sắc màu hạnh phúc, đang định mở miệng nói chuyện, một đoàn bác sĩ đi tuần tra đột nhiên đẩy cửa tiến vào, bị người ta cắt ngang những lời muốn nói, sắc mặt Ninh Vân Thành vô cùng khó coi, Cố Doanh Tích cũng có chút xấu hổ, ngại ngùng bưng bát canh đứng lên.

Biểu tình của mấy bác sĩ vô cùng khó coi, người dẫn đầu là một bác sĩ trung niên khoảng 40 tuổi, vẻ mặt nghiêm khắc nói: "Đánh rắm hay chưa?"

Cố Doanh Tích cứng đờ, chỉ cảm thấy nói chuyện đến những vấn đề này vô cùng ngại ngùng, nhưng bác sĩ lại cứ đợi ả ta trả lời, ả thực sự không biết Ninh Vân Thành đã đánh rắm hay chưa, ả vừa mới từ phòng bệnh của Cố Nhàn tới đây không lâu mà, cho nên ả nhìn Ninh Vân Thành một cái, Ninh Vân Thành không nỡ để người yêu mất mặt, biểu tình có chút khó coi: "Chưa, sao vậy?"

"Nếu chưa đánh rắm, cậu vừa làm qua phẫu thuật, lẽ nào không ai nói với cậu, tốt nhất không nên ăn bất cứ thứ gì hay sao?" Y tá ở phía sau căm hận liếc nhìn Cố Doanh Tích, tức giận nói: "Trước đây tôi đã dặn cô rồi Cố tiểu thư." Bác sĩ điều trị chính vô cùng khó chịu, bà ta phụ trách phòng bệnh của Ninh Vân Thành, tuần ta một lượt là có thể tan ca, nhưng không ngờ Ninh Vân Thành bên này lại xảy ra chuyện.

"Tôi, tôi..." Vành mắt của Cố Doanh Tích đã đỏ ửng lên, lúc trước ả chỉ quan tâm ca phẫu thuật của Cố Nhàn có thành công hay không thôi, ai thèm nghĩ tới Ninh Vân Thành cơ chứ, cô y tá này hình như thực sự có dặn qua ả ta, nhưng ả ta quên béng mất, lúc này bị người ta chỉ trích, Cố Doanh Tích đáng thương khóc lóc, "Đều là lỗi của em, Vân Thành, Vân Thành, anh không sao chứ?"

Giọng nói của ả có chút thê lương, mấy vị bác sĩ y tá vẻ mặt khó coi, mắt lạnh nhìn Cố Doanh Tích khóc lóc đáng thương đang sờ đầu Ninh Vân Thành, giống như muốn xem hắn có bị sốt hay không, sau đó ả lại sờ chân tay của hắn, mấy người đứng bên cạn lời chẳng biết nói gì bây giờ.

"May mà cô chỉ cho hắn uống chút canh, chưa đánh rắm chưa được ăn đồ ăn, tránh bị dính ruột, đạo lí này Cố tiểu thư không biết hay sao?" Vị bác sĩ này nhìn mà chướng mắt, nhịn không được nói thêm một câu. Họ biết Cố Doanh Tích hiếu thuận với mẹ, sự hiếu thuận của Cố Doanh Tích nổi tiếng trong bệnh viện này, nhưng ả có hiếu thuận tới đâu cũng không được tự tiện làm loạn, vốn Ninh Vân Thành hiến thận làm phẫu thuật, sức khỏe sau này sẽ kém đi, lúc này phải điều dưỡng thân thể cho tốt, tránh xảy ra chuyện.

Bác sĩ vốn muốn tốt cho Ninh Vân Thành nên mới nói câu này, nhưng ông vừa nói xong, Ninh Vân Thành thấy người yêu bị khiển trách, cho nên có chút bất mãn, lạnh lùng dương cằm lên, ánh mắt lạnh lẽo:

"Những chuyện này tôi đều biết, không cần ông nhiều lời." Giọng nói lạnh lùng của hắn làm cho người ta chẳng biết nên nói lại như thế nào, bác sĩ kia tự tìm mất mặt, cũng lười chẳng muốn quản hắn nữa, cho người kiểm tra nhiệt độ cơ thể hắn, lại kiểm tra miệng vết thương, mấy người bác sĩ thảo luận mấy câu, cũng không nhìn hai người này nữa, nối đuôi nhau đi ra ngoài.

Mặc dù Ninh Vân Thành thiếu mất một quả thận, nhưng lại có được tình yêu của Cố Doanh Tích, vui vẻ giống như có được cả thế giới.

Lúc Ninh Vân Hoan biết được tin tức này, thực cạn lời chẳng biết nói Ninh Vân Thành như thế nào nữa, cô không biết có nên nói chuyện này cho ba Ninh mẹ Ninh biết hay không, gần đây mẹ Ninh đang phục hồi sức khỏe, tình trạng mới tốt lên một chút, nếu như bà biết đứa con trai bà cực khổ khó khắn nuôi hắn lớn khôn, bây giờ lại quyên một quả thận đi hiếu kính mẹ vợ, không biết sẽ tức giận như thế nào nữa.

Băn khoăn về chuyện sức khỏe của mẹ Ninh, cho nên biết chuyện Ninh Vân Thành quyên thận, Ninh Vân Hoan cũng không nói cho ba Ninh mẹ Ninh biết, nhưng Ninh Vân Thành lại chẳng bận tâm nhiều như vậy.

Gần đây người Mộ gia tâm ngoan thủ lạt ép Cố Doanh Tích trả nợ, mười mấy vạn còn lại cũng đem đi làm phẫu thuật cho Cố Nhàn, Cố gia làm gì có tiền nữa, Cố Doanh Tích bị ép tới mức khóc suốt ngày, Ninh Vân Thành nhìn thấy vậy, trong lòng đau đớn, nên không thèm để tâm tới chuyện hắn vừa mới làm phẫu thuật, lại trở về Ninh gia để đòi tiền.

Lần trước tới Ninh gia, là trước khi hắn chưa hiến thận, nhưng lúc đó ba Ninh đã không cho hắn vào biệt thự rồi, hiện nay Ninh Vân Thành vừa làm phẫu thuật xong, thân thể không tốt đương nhiên không thể xông vào được, nên hắn đợi ngoài cổng tiểu khu, hắn tin rằng hắn đợi ở đây suốt ngày, sẽ có một ngày có thể tóm được ba Ninh.

Cũng không biết vì nguyên nhân thân thể Ninh Vân Thành gầy yếu hay vì sắc mặt trắng bệch của hắn, bảo vệ Tiểu Trương lúc trước có cứu qua ba Ninh nhìn thấy hắn như vậy thì có chút đồng tình, sau khi hắn ngồi đó được hai ngày, rốt cuộc không nhịn được, liền trực tiếp gọi điện thoại tới Ninh gia.

Bởi vì Tiểu Trương này đã từng cứu ba Ninh từ trong tay Cố Thiếu Đào, ba Ninh muốn bày tỏ sự cảm ơn, đã đưa số điện thoại của mình cho cậu ta, lúc này nhìn thấy Tiểu Trương gọi điện tới, ba Ninh cảm thấy vô cùng kinh ngạc, ngày đó mặc dù Tiểu Trương này giúp ông một lần, nhưng ba Ninh không phải người thích nợ nhân tình của người khác, tất nhiên là cảm ơn cậu ta rồi, không nói tới cái khác, chính là chưa từng qua loa về chuyện tiền bạc, Tiểu Trương này cũng hiểu chuyện, cho dù hiện nay vẫn làm bảo vệ của tiểu khu, nhưng chưa từng chủ động tìm ông, lúc này đột nhiên gọi điện tới, ba Ninh có chút nghi ngờ nhận điện thoại.

"Tiểu Trương, có chuyện gì sao?" Ba Ninh nói chuyện còn mang theo ý cười, ai ngờ bảo vệ vừa mở miệng, sắc mặt ông liền trở nên khó coi, "Cậu nói cái gì?"

Lúc này ba Ninh đang ở trong bệnh viện chăm sóc mẹ Ninh, thời gian gần đây, việc phục hồi của mẹ Ninh rất có hiệu quả, lúc bà nói chuyện không còn khó khăn như trước nữa, bây giờ bưng cốc nước cũng không run rẩy nữa, Ninh Vân Hoan ngồi ở bên cạnh giúp bà bưng nước lấy khăn lông, thấy mẹ Ninh nhận lấy nước để uống, liền lấy khăn lông lau trán cho bà, vừa thuận tiện cùng mẹ Ninh nghe ngóng chuyện bên này.

"Sức khỏe Vân Thành không tốt?" Lời nói của ba Ninh làm cho mẹ Ninh có chút phức tạp, mặc dù bà thất vọng về Ninh Vân Thành, nhưng khi nghe thấy sức khỏe con trai không tốt, bà nhịn không được quay đầu lại, vội vàng hoa tay múa chân muốn nói gì đó, chỉ là vừa mới bị trúng gió, nói chuyện không nhanh nhẹn như trước đây nữa, mặc dù thời gian gần đây có hồi phục, nhưng lúc gấp gáp thì một chữ cũng không nói nên lời.

Ninh Vân Hoan vội vỗ lưng cho bà, lại nhận lấy ly nước đặt lên bàn, lúc này mới an ủi mẹ Ninh: "Mẹ, mẹ đừng vội, từ từ nghe ba nói chuyện đã."

"Hắn ôm thắt lưng?" Ba Ninh nghe thấy vậy, cũng không biết con trai xảy ra chuyện gì, mặc dù chuyện Ninh Vân Thành lừa hai vợ chồng ông chỉ vì Cố Doanh Tích làm ông vô cùng thất vọng, nhưng dù sao cũng là con trai của mình, nếu như hắn thực sự xảy ra chuyện, ba Ninh cũng không thể trơ mắt nhìn, nếu thực sự mắc bệnh gì, vẫn là lấy tiền đi chữa trị cho hắn.

Nghĩ như vậy, ba Ninh có chút đứng ngồi không yên, nói vài câu rồi cúp điện thoại, đứng lên nói: "Hoan Hoan, con ở lại với mẹ con, ba trở về xem thế nào, anh trai con, Tiểu Trương nói hình như nó bị làm sao rồi, đợi mấy ngày rồi."

Trong thời gian mẹ Ninh nằm viện, ba Ninh gần như đều ở bệnh viện chăm sóc bà, trong nhà chỉ có bảo mẫu, cho nên không biết chuyện Ninh Vân Thành đứng ngoài tiểu khu đợi mấy ngày rồi, lúc này ba Ninh đoán liệu có phải Ninh Vân Thành nợ tiền cờ bạc, người ta tìm hắn đánh đập, nghĩ tới chuyện hắn có thể bị đánh, ba Ninh liền gấp đến độ xoay quanh.

"Tôi, cũng muốn đi." Mẹ Ninh nghe thấy lời nói của ba Ninh, vội vàng giơ tay chỉ chỉ vào mình, khó khăn mở miệng nói ra hai chữ, ba Ninh cũng biết bà lo lắng cho con trai, cũng không nói nhiều, trực tiếp gật đầu.

Bởi vì còn phải quay lại bệnh viện, cho nên Ninh Vân Hoan không thu dọn đồ gì, nhìn thấy hai vợ chồng ông đều muốn đi, cô liền mang đi một chai nước, lúc gần đi nghĩ thế nào lại mang thêm thuốc giảm huyết áp đi theo, cô e rằng chuyện Ninh Vân Thành hiến thận cho Cố Nhàn không thể giấu được nữa, tình trạng của mẹ Ninh mới tốt hơn một chút, sức khỏe của ba Ninh cũng không tốt lắm, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cô cũng phải chuẩn bị tốt.

Nghĩ như vậy, Ninh Vân Hoan lại lấy lí do sức khỏe mẹ Ninh không ổn định, tìm một bác sĩ đi cùng, xe liền chạy về Ninh gia.

Mẹ Ninh ngồi trong xe ôm ngực thở dốc, ban đầu ba Ninh nghe sức khỏe của Ninh Vân Thành không tốt liền lo lắng, nhưng bây giờ ngồi trên xe rồi lại bình tĩnh hơn nhiều, nhớ tới lần trước con gái nói có cho người theo dõi Ninh Vân Thành, vội vàng mở miệng hỏi:

"Hoan Hoan, lần trước con có nói cho người đi theo anh trai con, anh trai con gần đây có xảy ra chuyện gì không?"

Lúc này ba Ninh không kích động như vừa rồi, trong lòng bắt đầu nghi ngờ, sức khỏe của con trai ông như thế nào, trong lòng ông biết rõ, hẳn là không mắc bệnh gì nghiêm trọng mới đúng, hơn nữa Ninh Vân Hoan cho người theo dõi nó, nếu như Ninh Vân Thành mắc bệnh gì, con gái khẳng định sẽ nói với ông, lúc này Ninh Vân Hoan không nói gì, ba Ninh liền có dự cảm không tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net