12 - Thói Quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn người con gái như con mèo nhỏ nhu thuận nằm trong lòng, khi bị hắn ôm càng lộ ra vẻ đáng thương, Lan Lăng Yến trời sinh trong lòng có chút lạnh lẽo cũng bắt đầu dần sinh ra một loại cảm xúc trìu mến, loại cảm giác này thật xa lạ, nhưng hắn cũng không bài xích nó, cho dù biết trong lòng cô tồn tại một loại bản năng sợ hãi với hắn, hắn cũng không để ý, dù sao một ngày nào đó, cô sẽ biết hắn không tổn thương tới cô, sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn.
Ánh mắt Lan Lăng Yến từ lạnh thấu xương trở nên nhu hoà, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Tính cảnh giác của hắn cực cao, còn có thói quen ngủ một mình nên khi Ninh Vân Hoan đang say ngủ, đột nhiên một lực mạnh đánh úp tới. "Đùng" một tiếng, có người đem cô đá xuống giường!
Cả người đau đớn, người vừa đá cô xuống lúc này đang toả ra hơi thở nguy hiểm, ánh mắt sương mù ngồi bên giường, dáng người cao lớn gầy yếu chỉ khi tiếp xúc mới thấy rắn chắc, mái tóc hỗn độn, hiển nhiên còn chưa tỉnh hẳn.
Lúc này cho dù là Phật Tổ cũng không nhẫn nhịn được!
Tuy Ninh Vân Hoan sợ hắn, nhưng hai lần cùng hắn xảy ra quan hệ, hai lần ngủ bên người hắn, chưa kịp bị ác mộng làm tỉnh thì đã bị người ta đá tỉnh, thật sự không thể nhẫn nại!

Môi giật giật, vừa muốn mở miệng...
"..." Người vừa mới một cước đá cô xuống giường lúc này vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt, lại đem cô ấn xuống giường, một lần nữa ôm cô ngủ. Cô không muốn bị đá xuống lần nữa : "Tôi không ngủ, tôi muốn đứng lên."
Lan Lăng Yến trầm mặc một lát, ngay khi Ninh Vân Hoan lo sợ nghĩ hắn tức giận thì hắn lại nhẹ nhàng nói: "Tôi đã có tiến bộ, hôm trước đem em đá xuống giường tới năm thước, hôm nay chỉ có ba thước."

"..."

Khoé miệng Ninh Vân Hoan co rút, cái trán "Phách" một tiếng, thầm hô một hơi, trong đầu cô như có vạn con ngựa chạy qua như điên, trên mặt vẫn lộ ra một tia cười run rẩy:

"Tôi cũng không mệt mỏi vậy, không bằng tôi đi trước." Vừa lấy tư thế đi ra ngoài cô lại cảm thấy lạnh lẽo, sàn nhà đều làm từ gỗ, khi bị té cũng không bị đau, chỉ là có chút choáng váng hoa mắt mà thôi nhưng Lan Lăng Yến đoán địa phương đó ít nhất cũng đã xanh tím một đoàn! Ninh Vân Hoan có cảm giác lúc này bắp đùi đau đến chết lặng. Cô vừa định nhẹ nhàng đi thì Lan Lăng Yến đã nhận ra hành động của cô, đem chân cô nâng lên, một bên xoa nhẹ.
Hành động này làm Ninh Vân Hoan lắp bắp kinh hãi, thật sự là quá mực thụ sủng nhược kinh*, đau đớn trên đùi cô đều giảm nhẹ vài phần, đem toàn lực chú ý tập trung đến lòng bàn tay Lan Lăng Yến ở trên đùi.

(*Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ; Được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo)

Trong lúc nhất thời, hai người đều trầm mặc không nói gì, đợi một lúc đứng lên Ninh Vân Hoan thấy dưới chân nhẹ nhàng hẵn ra.

Nhân buổi chiều không có tiết học, cả thời khoá biểu đều bị Lan Cửu lấy, đại gia hắn không có ban ân cho cô rời đi, Ninh Vân Hoan đành mang theo kinh hãi cùng hắn lên xe.

"Buổi tối em thích gì để tôi đưa lại đây."
Lan Lăng Yến thay cô gạt mấy sợi tóc dính trên mặt, bộ dáng nhẹ nhàng khoan khoái rất được lòng hắn, mái tóc dài tới thắt lưng không có kết cấu cột thành tóc đuôi ngựa lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn. Cái miệng phấn phấn nộn nộn như nước quả đào mật, mang theo màu hồng nhạt trơn bóng, hắn nhớ tới cảm giác lần đầu tiên thân cận, liền dùng tay giữ sau cổ cô, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa, lúc này mới kéo cô lại gần, môi mỏng bá đạo hôn xuống.
Ninh Vân Hoan vất vả mới chờ được hắn buông ra, đỏ mặt nghiêm nghị, ý đồ giảng đạo lý cùng hắn: "Lan tiên sinh, anh là nam tử hán đại trượng phu, hôm trước chúng ta đã nói không gặp lại, hơn nữa cũng không cần làm như thế này."

Lan Lăng Yến thản nhiên nhìn cô chằm chằm, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, đôi mắt xếch hơi nheo lại mang lại cảm giác nguy hiểm. Ninh Vân Hoan mới nói hai câu, nhìn thấy ánh mắt này của hắn, giọng nói liền dần dần nhỏ xuống, không tự chủ được run nhẹ một cái.

"Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ." Bây giờ là lần đầu tiên hắn gặp được đồ yêu thích của mình, hơn nữa còn rất thích làm chuyện đó với cô, hắn chưa tính thay đổi người khác nên ước định đầu tiên dĩ nhiên trở thành không còn hiệu lực.

"Huống chi trước đây tôi đã khi nào đáp ứng một lần là để em đi?" Lan Lăng Yến nói đến điều này, ánh mắt có chút lãnh khốc. Bị ánh mắt lợi hại nhìn, Ninh Vân Hoan không tự chủ từ có chút lo lắng chuyển sang chột dạ.

Thấy cô gấp đến độ cả mặt đều có chút đỏ lên, cũng không nói ra tiếng, Lan Lăng Yến lúc này mới vừa lòng, vươn tay xoa xoa đầu cô, cảm thụ được sự mềm mại của những sợi tóc, không nói tiếng nào.

Ban ngày vận động một lần, buổi chiều Lan Lăng Yến đưa cô đến công ty Lan gia ngây người! Lan gia vốn có tiếng tăm hắc đạo trong và ngoài nước, khoảng hơn hai mươi năm nay mới bắt đầu dần dần tẩy trắng, nắm giữ số tài sản khổng lồ, cơ hồ có thể đứng đầu cả quốc gia. Trong đó đều bao gồm ăn, mặc, ở, đi lại, mỗi ngành sản xuất đều đứng đầu.

Mấy năm nay Lan Lăng Yến có khả năng còn bỏ sót vài người thừa kế, đều không phải là người lớn tuổi có thể nắm trong tay nên hắn không thể nhàn hạ được. Toàn bộ thời gian buổi chiều Ninh Vân Hoan bị hắn nhốt tại văn phòng nhìn hắn xử lý công việc, mà cô một bên ôm một cái máy tính bảng lên mạng, thỉnh thoảng còn có người đưa cho cô chút đồ ăn vặt hoa quả, giống như hầu hạ hoàng thái hậu.

Theo lý mà nói, cuộc sống như vậy hẳn là cứ nhàn nhã không sai, nhưng bởi vì khí tràng (ta không biết cái này nghĩa gì hết) của Lan Lăng Yến quá cường đại, chỉ cần hắn ngồi bên cạnh không nói một lời cũng mang đến cho Ninh Vân Hoan áp lực tâm lý rất lớn. Cô rất sợ Lan Lăng Yến, nhất là khi cô tự cho rằng đã cùng hắn đàm phán thoả thuận điều kiện, chính mình đã được an toàn, nhưng kỳ thật chỉ là cô nằm mơ mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net