14 - Gặp Lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 
Xuống xe, Ninh Vân Hoan liền cảm thấy trong lòng có chút hốt hoảng, cô cau mày bắt đầu nhớ lại cuộc sống mấy ngày nay, quả thực như nằm mơ, cũng không biết kết quả cuối cùng là tốt hay xấu. Nhưng điều duy nhất có thể khẳng định là nếu cô đã cùng với Lan Lăng Yến đến mức này, còn bán thân cho hắn, sau này nữ chính coi trọng hắn, nể tình quan hệ mà hắn cũng sẽ không đối với cô như đời trước đi?

Không biết đây coi là bất hạnh hay may mắn đây!

Đang suy nghĩ mông lung thì Ninh Vân Hoan cảm thấy trước mặt có người đánh tới. Chỉ nghe "Ôi" một tiếng, giọng có chút quen tai, trên người liền đụng phải một đoàn mềm nhũn.
Ninh Vân Hoan rùng mình một cái, vừa mới nghĩ tới mà bây giờ vị nữ chính này đã đặt mông té lăn trên đất, khoé mắt phiếm lệ, miệng hô đau.
Cố Doanh Tích một tay ôm ngực, hai má hơi hồng, mới vừa rồi không cần phải nói Ninh Vân Hoan cũng thấy được, bộ ngực đầy đặn sau lớp quần áo của cô ta.
Ý niệm đầu tiên của Ninh Vân Hoan là quả nhiên miêu tả của tiểu thuyết không gạt người, lông tơ phía sau lập tức dựng lên, lui về mấy bước, hướng Cố Doanh Tích nói: "Học tỷ, chị không sao chứ?"

"Cư nhiên là em." Cố Doanh Tích hai mắt phiếm lệ, sắc mặt tái nhợt có chút khó coi, thỉnh thoảng còn đưa tay ra xoa xoa. Khoé mắt Ninh Vân Hoan khẽ nhìn qua, quả thật rất nhiều thịt, khi Cố Doanh Tích xoa cô còn có thể thấy rõ mông của nữ chính hai bên đều dao động.

Lúc này thật ra đại bộ phận nội dung tiểu thuyết Ninh Vân Hoan đều đã quên, nhưng thấy hành động của Cố Doanh Tích, đầu cô tự nhiên chui ra một đoạn: Ninh Vân Thành bóp nhẹ bầu vú đầy đặn của cô vài cái, ôn hương nhuyễn ngọc* đầy tay khiến hắn giống như Trư Bát Giới được ăn cả mâm quả nhân sinh, lỗ chân lông cả người đều thoải mái. (*: Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp).

"Chị không sao." Trên mặt Cố Doanh Tích loại bỏ vẻ tươi cười đưa tay về phía Ninh Vân Hoan.

Hành động nhỏ bé này nếu đối với cô gái hồn nhiên không biết gì thì thật dễ dàng gây hảo cảm, nhưng đối với người đã nếm qua đau khổ đời trước như Ninh Vân Hoan mà nói thì căn bản không có tác dụng gì. Cô làm như không để ý mà lộ ra bộ dáng lạnh lùng, xem thường nói: "Học tỷ nếu chị không sao thì tôi đi trước."

Tình huống này so với tưởng tượng của Cố Doanh Tích là hoàn toàn khác xa, thấy cô thật sự rời đi, Cố Doanh Tích nhất thời có chút sốt ruột, vội vàng đưa tay đánh loạn ở không trung, làm bộ như sờ sờ tóc mình rồi chạy nhanh theo Ninh Vân Hoan : "Học muội, từ từ đã, gặp lại chính là có duyên, lần trước chị còn chưa biết tên của em nữa, lần này giới thiệu một chút đi. Chị là sinh viên năm ba Cố Doanh Tích, em và chị cùng chung một khoa, về sau nếu em có gì không hiểu có thể tới hỏi chị..."
Cố Doanh Tích là người dịu dàng, rất được các sinh viên nam sinh lòng thương tiếc, bởi vậy trong lớp có nhiều người thấy không vừa mắt luôn ngáng chân cô ta.
Mà Cố Doanh Tích cũng vì lí do này mà bài xích và đề phòng các nữ đồng học. Nhưng không biết thế nào cô ta thấy Ninh Vân Hoan liền có chút thích, nhịn không được muốn gần gũi, nên mới nhiều lần đuổi theo muốn cùng Ninh Vân Hoan làm bạn bè, mà Ninh Vân Hoan lại không quan tâm khiến cô ta có chút tức gận.

"Không cần."
Ninh Vân Hoan lạnh nhạt lùi về phía sau, cô không muốn lặp lại những việc ngu xuẩn trước kia, cùng làm bạn với nữ chính yêu cầu phải có kỹ thuật cao, cô không muốn làm gì cả, chỉ muốn yêu lấy chính bản thân mình mà thôi.

Cố Doanh Tích không ngờ được mình đã nói như vậy mà Ninh Vân Hoan vẫn không để ý tới mình, tuy xuất thân không cao, nhưng thành tích học tập của cô ta có thể nói là không kém ai, lúc trước như có thần phù hộ lấy được điểm thi cao. Hơn nữa vẻ ngoài lại thanh tú, bộ đồ đang mặc làm cho cô ta trông như một ngôi sao xinh đẹp, hào phóng, bởi vậy ở trường đại học Cố Doanh Tích có biệt danh là tiểu mỹ nhân, có nhiều nam sinh yêu thích.
Cô ta còn chưa bao giờ nếm qua tư vị bị người lạnh nhạt, nhất thời trong lòng có chút bi thương, sắc mặt ảm đạm, ai oán nói:
"Học muội, tại sao em không để ý đến chị? Chị làm gì sai khiến em không thích chị sao?"

Đời trước, lúc nào Ninh Vân Hoan cũng đi cùng Cố Doanh Tích, thật tâm đem cô ta trở thành bạn tốt, mỗi lần thấy cô ta khó chịu đều não tàn quay qua an ủi động viên. Bây giờ phát hiện đầu óc Cố Doanh Tích này thật không giống người bình thường. Không để ý tới cô ta nghĩa là cô ta làm gì sai sao? Không nghĩ rằng người ta không muốn làm bạn với mình sao? Hay tự nghĩ mình người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, chỉ cần muốn làm bạn với ai thì người đó phải hô lớn là tạ long ân Thái Hậu, thuận tiện quỳ xuống liếm chân cho cô ta sao?
Ninh Vân Hoan hừ lạnh một tiếng, nhớ lại chính mình đời trước cố gắng nhịn xuống xúc động muốn tát cho bản thân 1 cái: "Cô không làm sai cái gì cả!"

Ninh Vân Hoan nhíu mày, lại lui về sau: "Nếu học tỷ không có việc gì, tôi còn phải vào học, đi trước."

"Từ từ!" Cố Doanh Tích xoa xoa nước mắt, đáng thương đuổi theo: "Em còn chưa nói em tên gì, về sau chị có thể tìm em, trường học này chị rất quen thuộc..."

Có thể quen thuộc bằng người đã ngây người ở đây bốn năm như cô sao! Ninh Vân Hoan lạnh nhạt lắc đầu, Cố Doanh Tích muốn đưa tay đặt trên cổ tay cô, bộ dáng kiên trì lôi kéo quyết làm cho cô nói ra tên chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net