142 - Tin Tức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Lý Phán Phán biết nhìn ánh mắt người khác, lúc này thấy cô thật sự bị hù dọa, vội vàng nhịn cười bồi tội, đang muốn nói thêm vài câu với cô, thì các bạn khác đã thấy hai người, vẫy tay với các cô: "Hoan Hoan, Phán Phán, các cậu mau đến xem nè, Minh Ngọc bị lên báo rồi!"

Các bạn học đều đã cầm tờ báo trên tay, dáng vẻ thảo luận khí thế ngất trời, có người đã nóng nảy nói: "Không nghĩ đến Minh Ngọc là người như vậy, uổng công trước kia tớ thích anh ta như thế."

Nghe thấy người mình chưa kịp chỉnh mà đã gặp xui xẻo, Ninh Vân Hoan áp chế chuyện trong lòng, nảy sinh vài phần hứng thú, đi đến cầm lấy tờ báo.

Đầu đề trên trang báo giải trí hôm nay dùng chữ màu đen phóng to rất bắt mắt viết: Đêm khuya Minh Ngọc trở về, đã hành hung tài xế!

Bên cạnh đính thêm vài tấm chụp cảnh Bạch Minh Ngọc chật vật, phía sau rõ ràng có thể nhìn thấy chữ của cục cảnh sát, tóc tai Bạch Minh Ngọc tán loạn, khuôn mặt chật vật, tuy cậu ta đã cố gắng đưa tay che mặt, nhưng sao có thể so được với cái mũi còn thính hơn cún của đám phóng viên trước mặt, hoàn toàn không còn chỗ ẩn núp, đèn flash khiến vết thương và thần sắc hung ác nham hiểm trên mặt toàn bộ thể hiện ra hết, quần áo bị xé rách nát, một người đàn ông trung niên bị quấn vải trắng trên đầu đang chỉ vào mũi mình, đoán chừng là góc chụp có vấn đề, có thể nhìn thấy hai cái lỗ mũi to tướng và răng nanh khi gã nói chuyện, chỉ xem ảnh chụp có thể nhìn ra dáng vẻ kích động.

"Trước kia tớ thích anh ấy như vậy, xem anh ta là thần tượng, không ngờ anh ta là người như thế." Một bạn học cất giọng nhẹ nhàng, hừ lạnh nói.

Trên báo viết Bạch Minh Ngọc bí mật về nước, đêm khuya bắt taxi ra khỏi thành phố. Kết quả sau khi đến nơi thì không có tiền trả tiền xe, nên xảy ra tranh chấp với tài xế rồi hai người đánh nhau, tài xế nổi giận gọi điện thoại tố cáo.

Phía dưới là một đoạn phỏng vấn tài xế được ghi bằng chữ nhỏ, đại khái chính là Bạch Minh Ngọc không cho dừng xe, người không biết còn nghĩ cậu ta làm chuyện gì không thể lộ ra ánh sáng, linh tinh lang tang gì đó nữa. Theo lời của các bạn cùng lớp Ninh Vân Hoan có thể nghe ra, có lẽ Bạch Minh Ngọc đã gặp xui xẻo lớn rồi.

Không biết có phải vì bản thân khó chịu nên khi thấy tình cảnh người ta không tốt, Ninh Vân Hoan lập tức cảm thấy trong lòng thoải mái rất nhiều. Bạch Minh Ngọc là người mắt mọc trên đỉnh đầu, cả đời vận khí tốt chưa từng chịu bất cứ suy sụp nào vậy mà cũng có hôm nay, thật sự hả lòng hả dạ quá!

Sau khi vui vẻ thì Ninh Vân Hoan cũng vứt chuyện của bản thân ra sau đầu, cầm tờ báo cười tủm tỉm.

Đi về vị trí của mình ngồi xuống, bên cạnh cũng có người ngồi xuống theo, Ninh Vân Hoan tưởng rằng là Lưu Chân, cũng không để ý, ai ngờ Lý Phán Phán nghiêng đầu: "Hoan Hoan, Minh Ngọc này đắc tội với cậu rồi hả? Nhìn anh ta gặp xui xẻo, khiến cậu cười vui đến vậy?"

Tuy nhìn thấy Lý Phán Phán ngồi cạnh khiến Ninh Vân Hoan khá bất ngờ, nhưng hai người từng cùng trải qua một việc, ít nhiều vẫn có chút tình nghĩa, Ninh Vân Hoan nghĩ, cũng không giấu diếm cô ta: "Cậu biết tớ mở công ty giải trí phải không?" Thấy Lý Phán Phán gật đầu, Ninh Vân Hoan nói tiếp: "Lần này giúp người giúp tớ quản lý công ty, là một thủ hạ của chồng tớ. Anh ta mời Bạch Minh Ngọc về nước để tham gia tiết mục giải trí, nhưng Bạch Minh Ngọc không đúng hẹn, cho nên bọn họ mời cậu ta trở về."

Xuất thân Lý Phán Phán không thấp, đương nhiên biết chồng Ninh Vân Hoan là ai, sau khi trưởng bối trong nhà họ Lý biết cô ta có quen với Ninh Vân Hoan thì ám chỉ cho cô ta nên qua lại với Ninh Vân Hoan nhiều hơn, trước kia Lý Phán Phán vốn được người nịnh bợ, không ngờ đến bây giờ có ngày bản thân lại bị người nhà ám chỉ đi nịnh bợ người khác, điều này khiến Lý Phán Phán hồn nhiên ngây thơ sau khi trải qua việc bắt cóc và vị hôn phu bắt cá hai tay với bạn tốt càng trở nên bị đả kích hơn.

Lúc này tâm lý đã có chút âm u, hiện tại quan điểm của cô ta và của trước kia đã có thay đổi nghiêng trời lệch đất, trước đây cô ta nghĩ người tốt thành hư hỏng, hư hỏng lại cho là tốt, từ sau khi xảy ra chuyện của Phó Viện cô ta càng không có ác cảm với Ninh Vân Hoan, nhưng có lẽ đề nghị của trưởng bối trong nhà khiến cô ta nảy sinh mâu thuẫn.


Từ sau khi bị bắt cóc, không biết có phải vì cô ta suýt nữa bị Đông Phương Ngạo Thế cho người cưỡng hiếp không, hay khi Ninh Vân Hoan đưa quần áo cho cô ta, khiến trong lòng cô ra rất có thiện cảm với Ninh Vân Hoan, hơn nữa dường như cô ta thấy được sự khác biệt với những gì cô ta được giáo dục trên người Ninh Vân Hoan, nên cô ta muốn làm bạn với Ninh Vân Hoan, nên không phản đối việc này, ngược lại vui vẻ chấp nhận.

Hiện giờ Lý Phán Phán không muốn vào trường, từ khi xảy ra chuyện Phó Viện, cô ta lập tức cảm thấy con người không đơn giản như vậy, nhưng trong trường học lại có một Ninh Vân Hoan mà cô ta muốn kết bạn ở đây, cho nên lúc này mới thường xuyên ghé qua, dù sao chỉ cần dựa vào địa vị nhà họ Lý cô ta vẫn có thể tốt nghiệp.

Hôm nay cô ta có thể cảm giác được hình như Ninh Vân Hoan có chút thay đổi, lúc này mới dám can đảm ngồi xuống, vừa nói với cô chưa được vài câu, Lý Phán Phán nghe ra trong lời Ninh Vân Hoan nói rằng Bạch Minh Ngọc bị bắt về nước, cô ta đã nghe trưởng bối trong nhà nói qua một chút về vị Lan tiên sinh kia, biết được anh là người không thể trêu vào, dám làm ra chuyện bắt cóc thần tượng quốc dân này, cũng chỉ có chồng Ninh Vân Hoan mới làm được.

Bạn cùng lớp đều nghĩ người Ninh Vân Hoan gọi là chồng chỉ là nick name của người yêu mà thôi, đoán rằng trong trường học không nhiều người biết hai người này là vợ chồng hợp pháp, Lý Phán Phán vừa định trêu ghẹo hai câu, thì thoáng thấy phía sau lưng mình có một cô gái tóc đuôi ngựa, dáng người mảnh khảnh, nên sắc mặt nhất thời trầm xuống.

Sau khi bị Phó Viện phản bội, Lý Phán Phán hận nhất loại người cứ đứng sau lưng mình yên tĩnh mà chờ đợi, ngay từ đầu Phó Viện đã như thế, khiến Lý Phán Phán xem cô nàng như một con sói đói chực chờ phía sau, đợi có cơ hội sẽ cướp đi toàn bộ mọi thứ của cô ta, lúc này không biết bóng người đứng sau lưng cô ta bao lâu, ánh mắt Lý Phán Phán lạnh lùng, đứng lên: "Cậu đứng đây làm gì?"

Ninh Vân Hoan nghe cô ta nói, cũng quay đầu nhìn lại, thì bắt gặp Lưu Chân đang mặc quần bò màu sáng, minh họa đôi chân thẳng tắp tròn trịa, trên người mặc áo T-shirt màu trắng, tay cầm áo khoác dệt màu đen, mái tóc đen dài cột chếch qua bên phải, hồn nhiên sạch sẽ như không dính khói lửa đang đứng phía sau Lý Phán Phán, cô chỉ nói một chút cho Lý Phán Phán nghe rồi không nói nữa, nên người khác sẽ không thể nghe thấy. Tuy Bạch Minh Ngọc cuồng ngạo, nhưng không chịu nổi khi cậu ta có một nhóm fan 'trên trời dưới đất chỉ có ta là tôn quý' như vậy, những người này đa số đều là thanh niên nam nữ từ mười lăm tuổi trở lên đến khoảng hai mươi tuổi, trong đó phái nữ lại chiếm đa số. Những người này đang ở vào độ tuổi ngang ngược coi trời bằng vung, rất nhiều người chạy theo minh tinh đến tẩu hỏa nhập ma, ngay cả cha mẹ họ hàng đều có thể mặc kệ hết.

Nếu chuyện Lan Bưu trói Bạch Minh Ngọc bị truyền ra ngoài cho dù Lan Lăng Yến cường đại thế nào, cũng sẽ gặp phiền toái.

"Lưu Chân?" Ninh Vân Hoan thu lại hết ý cười, nhìn mặt Lưu Chân vẫn còn một chút vết nâu nhạt, cũng đành phải quay đầu đi. Ngũ quan của cô gái này không tệ lắm, ánh mắt thanh thuần trong suốt, đáng tiếc sự thuần khiết bị những vết kia hủy đi sạch sẽ, xem ra khuôn mặt có chút thô ráp, nhìn ra được đây là kết quả sau khi sử dụng quá nhiều kem chống nắng, lúc này mới qua vài ngày, những vết đậu trên mặt đều khỏi rất nhanh, nhưng tuyệt đối sẽ không thể dễ dàng giữ được làn da mềm mại như trước.

"Cậu nghe lén bọn tớ nói chuyện sao?" Lúc này tuy trong lòng Lý Phán Phán đã có chút vặn vẹo, nhưng may mà bản tính cũng không tệ lắm. Tuy đã có chút nóng giận, nhưng không giống nhiều nhị đại khác cả vú lấp miệng em bay đến trách mắng, nhưng cho dù cô ta không lớn giọng, chỉ nhíu mày thôi, vậy mà Lưu Chân đã tựa như bị hoảng sợ, môi run run:

"Lý, Lý tiểu thư, tớ không có." Cô ta nói xong, tựa như có chút không chịu nổi: "Đây là chỗ ngồi của tớ, tớ thấy cậu đang nói chuyện với Hoan Hoan, cho nên không đến..."

Giọng Lưu Chân càng ngày càng nhỏ, lộ ra vẻ mặt không biết làm sao, bạn học xung quanh đều đã thờ ơ lạnh nhạt, không muốn giúp cô ta nói chuyện, cho dù Lý Phán Phán ỷ thế hiếp người, cũng chỉ có thể trách xuất thân người ta quá tốt, về sau bạn cùng lớp đều muốn vào giới giải trí, trong vòng lẩn quẩn đó, nếu không có ánh mắt không biết sống chết nhất định sẽ không sống được bao lâu.

Lúc này đâu có ai dám đến giúp Lưu Chân, sắc mặt Lưu Chân đỏ bừng, ánh mắt tựa như kinh hãi chớp chớp, mí mắt buông xuống chặn đi suy nghĩ trong mắt.

Lý Phán Phán cười lạnh, còn chưa nói gì, Trình Xảo Mi một bên cầm tạp chí, vẻ mặt trang điểm đậm, dáng người thướt tha ngồi ở bàn nhìn Lưu Chân cười lạnh: "Già mồm cãi láo!"

Một câu nói khiến trán Lưu Chân nổi gân xanh, Lý Phán Phán cũng cười theo: "Bây giờ tớ ngồi đây, còn cậu chuyển đến chỗ tớ ngồi trước kia đi." Lưu Chân vốn không đắc tội gì với cô ta, nhưng trước đây Phó Viện mang dáng vẻ hồn nhiên thiện lương như vậy, như tiểu bạch thỏ, dễ hoảng sợ, vừa nhìn khiến trong lòng Lý Phán Phán trở nên vô cùng bực bội, nhìn cô nàng kia cực kỳ không vừa mắt.


Cô ta vừa nói xong, thì thân thể Lưu Chân run lên, nhìn sang Ninh Vân Hoan, Ninh Vân Hoan cũng sợ run cả người, cô ngồi với ai cũng được mà, nhưng so với các bạn cùng lớp khác, tiếng nói của cô với Lý Phán Phán có trọng lượng hơn một chút, nếu Lý Phán Phán ngồi cạnh thì hai người có thể nói vài câu, nên không lên tiếng.

Ánh mắt Lưu Chân phai nhạt, gật đầu kéo túi sách cúi thấp đầu muốn đi, dáng vẻ này khiến các bạn nam cảm thấy thương tiếc, cô nàng vừa cất bước, bỗng dừng một chút, nhỏ giọng nói với Ninh Vân Hoan:

"Hoan Hoan, cậu cẩn thận một chút, lúc trước mặt tớ, nghe nói do có gì đó dính trên phong thư kia, may mà lúc ấy tớ mở ra xem, nếu không thì cậu sẽ dính phải, sẽ bị thương đó. Nếu vô ý thì thôi, lỡ như người ta có ý xấu, tớ muốn nhắc cậu đề phòng một chút."

Chuyện này có phải ngoài ý muốn không Ninh Vân Hoan đã sớm có tính toán, vì sao Lưu Chân nổi mẫn Ninh Vân Hoan đều biết, ngày đó Lan Lăng Yến tốn sức tra xét như thế, cô có chỗ nào không rõ nữa đâu, nhưng chẳng những Lưu Chân có thể biết, bây giờ còn nói cô nên đề phòng.

Nếu quả thật chỉ nhắc nhở thì thôi, nhưng Ninh Vân Hoan không biết có phải đời trước bị Cố Doanh Tích làm đủ trò, nên đời này cô luôn cảnh giác với mọi người, Lưu Chân nói ra làm cô nghe được hai ý bên trong, một cô ta thật tình nhắc nhở cô cẩn thận một chút, hai là nhắc nhở cô, lần này vì Lưu Chân giúp cô xem thư, mới nhiễm những thứ không sạch sẽ dẫn đến hủy dung, cô ta đang nhắc nhở cô, cô ta có ân trợ giúp với cô.

Không biết vì sao, Ninh Vân Hoan cảm thấy cô ta nhằm vào ý sau, bởi vậy cô vốn có ấn tượng không tệ lắm với Lưu Chân, lúc này thật có chút hoài nghi, gật đầu khẽ cười, nói: "Cảm ơn cậu đã nhắc nhở." Rồi không nói gì nữa, Lưu Chân dừng một chút, ôm áo khoác dệt của mình, đi đến chỗ Lý Phán Phán đã ngồi trước đây.

"Cậu mua nhà họ Phó để mở công ty giải trí. Vị kia nhà cậu thật hào phóng, đã mời đến Bạch Minh Ngọc rồi ư?" Lý Phán Phán đợi Lưu Chân đi khỏi, lúc này mới hâm mộ nói: "Đối xử tốt với cậu ghê, làm tớ thật ghen tị."

Ninh Vân Hoan nói đùa: "Cậu có ghen cũng không thể được đâu, dù tớ cam tâm tặng cho cậu, cậu cũng không kéo đi được nha." Cô vừa dứt lời, chẳng những Lý Phán Phán ngây người mà ngay cả bản thân cô cũng ngẩn ngơ.

Lý Phán Phán cảm thấy có chút thương cảm vì giọng nói tự tin của Ninh Vân Hoan, còn Ninh Vân Hoan lại nhớ đến hai năm qua Lan Lăng Yến luôn giữ mình trong sạch, nên trong lòng có chút chua xót.

Dựa vào thân phận địa vị của Lan Lăng Yến, đừng nói Hoa Hạ có nhà họ Lâm làm hậu thuẫn cho anh, cho dù không có, nhưng dựa vào tiền tài và thế lực nhà họ Lan, cũng có không ít mỹ nữ người trước ngã xuống, người sau tiến lên, thân phận anh như thế cho dù trái ôm phải ấp cũng rất bình thường, nhìn tuổi tác của anh rất giống thiếu gia phú nhị đại, ít người không gần nữ sắc, nhưng anh lại rất ham mê nữ sắc mà. Nhưng hình như toàn bộ sắc đều phóng lên người cô rồi. Cô chưa từng yêu cầu Lan Lăng Yến thủ thân như ngọc, thậm chí từ đầu chẳng qua do bản thân tâm không cam tình không nguyện thôi, lúc nào cũng suy nghĩ muốn an toàn rời đi.

Tuy nhiên anh lại không muốn cô rời khỏi, trước kia Ninh Vân Hoan cảm thấy cô ở cùng Lan Lăng Yến khá bình thường, đã quen với việc được người chiếu cố đến từng chi tiết nhỏ. Ban đầu thì cực kỳ sợ hãi, hoặc chỉ cảm thấy đây là ác ma bẩm sinh có thể khiến người buông lỏng cảnh giác của bản năng, nhưng không ngờ ngoại trừ ở công ty ra, nếu có thời gian rảnh rỗi, hầu như anh đều dành cho cô, trước kia chỉ cảm thấy anh không muốn đi tìm hoa vấn liễu, nhưng lúc này nói chuyện với Lý Phán Phán lại khẳng định anh sẽ không ra ngoài trái ôm phải ấp, khiến ruột gan Ninh Vân Hoan nhanh chóng chuyển động.

"Vậy ư, đa số đàn ông đều thế, chỉ cần có người ngoắc ngón tay, sẽ không quan tâm có thối không thì đã đến gần phía trước rồi." Lý Phán Phán nói đến đây, hận đến nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên đang nghĩ đến Phó Viện và Tần Dật, nước mắt muốn chảy ra: "Tớ có điểm nào không bằng Phó Viện, phụ nữ tự mình đưa đến cửa nhiều như vậy, anh ta lại cứ muốn ở với người đàn bà kia."

Tuy đã tha thứ cho Tần Dật, nhưng lúc này khi nói ra Lý Phán Phán vẫn khó chịu. Đúng ra không nên nhúng tay vào chuyện tình cảm của người khác, nhưng Ninh Vân Hoan không nhịn được, giật mình nói: "Vì sao cậu không nghĩ đến nên rời khỏi Tần Dật? Anh ta tốt chỗ nào, không bằng nửa đầu ngón tay của Lan Cửu." Tuy trong lòng sợ Lan Lăng Yến, nhưng Ninh Vân Hoan không thể không thừa nhận so sánh với loại tra nam như Tần Dật này mà nói, Lan Cửu vẫn giỏi hơn nhiều, ít nhất anh luôn giữ mình trong sạch, đời trước do bản thân chết trước, dù Cố Doanh Tích có thổ lộ với anh bao nhiêu lần, suy nghĩ không ít phương pháp muốn ở cùng với anh, nhưng nam thần này vẫn không bị Cố Doanh Tích bắt được, bằng vào điểm ấy, dù Ninh Vân Hoan vẫn sợ Lan Cửu, nhưng anh vẫn có thể bỏ xa Tần Dật đến 800 con đường rồi.

Đối với chuyện Tần Dật và Phó Viện khuấy đảo một chỗ quả thật khiến Lý Phán Phán cảm thấy vô cùng kích động, nhưng khi nghe Ninh Vân Hoan đề nghị, vẫn khiến cô ta ngẩn người: "Bỏ anh ấy?"

Ninh Vân Hoan gật đầu, cầm tờ báo lật đi lật lại, phát hiện không có chuyện gì đáng xem thì trả tờ báo lại cho bạn học cô đã mượn, cười với Lý Phán Phán: "Đương nhiên, Tần Dật không phải thứ gì tốt, ném đi sẽ không có gì đáng tiếc, sao cậu lại không nỡ?" Lý Phán Phán có bị người đụng chạm không, không ai rõ hơn Ninh Vân Hoan người bị trói cùng cô ta, trước đó nghe Lan Lăng Yến nói hình như nhà họ Tần cho rằng thân thể Lý Phán Phán ô uế, dường như có ý cô ta không xứng với Tần Dật, đặc biệt là mẹ của Tần Dật, Chu Tố Tố, cứ nói với người ngoài con dâu tốt khó tìm, tuyên bố không cho Lý Phán Phán thể diện.

Chu Tố Tố lại không ngẫm xem con trai mình là mặt hàng gì, còn có mặt mũi đi ghét bỏ người khác, chỉ sợ cửa hôn sự này kết thành không phải hôn nhân, mà chính là cừu hận đấy. Người sai không phải Lý Phán Phán, cho dù hôm ấy ở đảo Long Minh vì cứu Cố Doanh Tích mà cô ta bị người cưỡng bức, không phải cô ta sai, mà vì Tần Dật chính là đồ vô dụng không có biện pháp để bảo vệ được vị hôn thê của mình! Nhà họ Tần vẫn không biết xấu hổ ghét bỏ cô ta, nếu Lý Phán Phán bị gả đi, về sau chỉ sợ cô ta sẽ rơi vào kết cục giống đời trước, bị Tần Dật vứt bỏ, nhà họ Lý bị Tần Dật thu vào túi, sau cùng đưa cho Cố Doanh Tích.

"Tớ muốn suy nghĩ một chút." Không như trước đây tìm rất nhiều lý do lừa gạt bản thân, Lý Phán Phán cuống quít nói xong, thì xoay đầu đi, Ninh Vân Hoan cũng không muốn đi làm chị gái tri âm gì đó, có một số việc không phải cô liều sống liều chết thuyết phục thì sẽ có tác dụng, Lý Phán Phán không tự mình nghĩ thông, cô có mài rách miệng cũng không hiệu quả.

Bên này chuyện Bạch Minh Ngọc đã truyền khắp Hoa Hạ, trước kia thanh danh Bạch Minh Ngọc có bao nhiêu vang dội, hiện tại ô danh càng thêm vang xa. Nhưng ngoài một số chỉ trích Bạch Minh Ngọc ngồi xe không trả tiền rồi động tay đánh người ra, thì đám cát bụi xung quanh Bạch Minh Ngọc cũng bắt đầu hành động, trong nhà người tài xế đó nhanh chóng bị một đám fan vây quanh, những fan hành người rất có tổ chức kỷ luật, sau khi tài xế kia về nhà thì đã bị bao vây, rất nhiều người bắt đầu ném rác vào nhà tài xế xe taxi ấy, chuyện này trở nên càng náo nhiệt hơn vì đám fan không có lý trí kia, đương nhiên càng diễn càng cháy to.

Lúc này vai nam chính của câu chuyện đang âm u ngồi ở nhà họ Đường, vì sự việc vô cùng náo nhiệt, khiến hiện giờ hầu hết người nhà họ Đường ở Hoa Hạ đều đã trở về nhà.

Đường Tu Viễn cũng bị ông nội Đường Quân gọi trở về, sau khi anh ta nhìn thấy người anh em tốt của mình thì chỉ cười khẽ, hoàn toàn không để chuyện này trong lòng, trực tiếp nói:

"Ba, chút trò cười thôi, chỉ cần đánh sụp mấy cái tòa soạn báo, chuyện này ngày nào đó có thể ép xuống, sao cứ phải làm lớn chuyện như vậy?" Trước kia Đường Tu Viễn ở đế đô vì ông nội Đường Quân nên quen biết được nhiều nhân vật lớn, thậm chí ngay cả hiệu trưởng đại học đế đô Tô Thắng anh ta cũng có thể nói được vài câu, lần này theo ý anh ta chẳng qua chuyện Bạch Minh Ngọc chỉ là nổi lên một ít xung đột với tài xế thôi, không nghiêm trọng lắm, nên không để chuyện này trong lòng, ngược lại nhìn người anh em tốt kia trở nên trầm lặng, thật có chút đồng tình với cậu ta.

"Mày câm miệng cho ông!" Năm nay Đương Quân đã sáu mươi tuổi, mặc quần áo thuần một màu trắng bằng vải bông có thêu chữ phúc, dáng vẻ uy nghiêm và nghiêm túc, mở lời khiến Đường Tu Viễn không dám nhiều lời nữa, chỉ nhìn ba Đường Thiên Hào bên cạnh liếc mắt ra hiệu.

"Ba, con nghĩ chuyện này còn có chút nội tình, không bằng hỏi rõ rồi nói tiếp, tính tình Minh Ngọc được con nuôi từ nhỏ, nên con hiểu rõ nhất, chắc hẳn thằng bé không phải người ngồi xe rồi không trả tiền đâu." Đường Thiên Hào nhìn thoáng qua con trai chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn Bạch Minh Ngọc đang chật vật, giọng nói trở nên nhẹ hơn: "Minh Ngọc, con trở về khi nào, sao không gọi cho người trong nhà biết? Lần này trở về, vừa lúc vừa qua tiết Đoan Ngọ, vẫn chưa chào thím của con đó..."

Bạch Minh Ngọc có chút buồn bực đẩy tóc, nhưng tốt xấu gì cậu ta vẫn còn lý trí, biết lúc này không thể phát hỏa, nên cố nén khó chịu trong lòng, cào tóc nói:

"Chú Đường, bỏ qua chuyện người tài xế kia đi, thật sự con có một việc." Cậu ta nói xong, rồi nói ra chuyện mình bị trói về cho nhà họ Đường nghe, bỏ qua chuyện cậu ta đến Hawaii nghỉ ngơi, biến thành cậu ta ra nước ngoài quay phim, trước đó Đường Thiên Hào có gọi cho Hoắc Hi vài cuộc, hi vọng anh em bọn họ có thể về nước vào tiết Đoan Ngọ, nhưng lúc đó cậu ta ghét phiền chán, viện cớ đẩy đi, vốn cho rằng sang năm bản thân sẽ về, không ngờ bây giờ xuất hiện vấn đề ngoài ý muốn như vậy, khiến cậu ta không thể không trở về nhà họ Đường nghĩ cách.

Vừa nghe Bạch Minh Ngọc bị bắt cóc, sắc mặt đám người Đường Quân đều trở nên nghiêm túc: "Người trói con là ai? Có thù với con sao?"

Bạch Minh Ngọc có chút không kiên nhẫn, bây giờ cậu ta còn có một hợp đồng chưa giải quyết, người nhà họ Đường lại chỉ biết hỏi đông hỏi tây, vài năm nay thân phận cậu ta nước lên thì thuyền lên, đâu còn trong thời kỳ cậu ta phải nịnh bợ lấy lòng ai, ngay cả công ty cao cấp nhìn thấy cậu ta còn muốn nịnh bợ cái cây rụng tiền này, hiện tại người nhà họ Đường truy hỏi, Bạch Minh Ngọc vọt lên một sự phẫn nộ, đây là lý do mà cậu ta không thích trở về nhà họ Đường nhất.

Dường như nhà họ Đường ỷ vào việc nuôi nấng cậu ta và Bạch Minh Xuân, nên cứ thích quản đông quản tây, nói chuyện luôn mang dáng vẻ cao cao tại thượng, cái gì cũng phải hỏi rõ ràng, cậu ta trở lại nhà họ Đường tựa như có thể nhớ đến việc bản thân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net