144 - Oán Độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tống Mẫn Nhiên thích Cố Doanh Nặc, nhưng cũng không thể buông bỏ được Cố Doanh Tích, cậu ta biết Cố Doanh Tích có hai người bạn trai, tuy trước kia khi biết chuyện này đã phá vỡ tam quan của cậu ta, nhưng sau khi hưởng qua thân thể của ả, loại căng đầy xinh đẹp và hấp dẫn đó, khiến cậu ta mê muội, cũng hiểu rõ vì sao tuy diện mạo ả xấu xí, nhưng sau khi đàn ông hưởng qua mùi vị của ả đều sẽ yêu ả.

Cố Doanh Tích vốn muốn nói gì đó, nhưng Tống Mẫn Nhiên đã sớm không nhịn được, trực tiếp xông vào cơ thể ả. Thân thể ả đã được bôi trơn trước đó, tốn một ít sức lực, nhưng ngón tay hoàn toàn không giống với thứ đó của đàn ông, hơn nữa Cố Doanh Tích đã lâu không được nếm sự trực tiếp và sung mãn này, nhất thời kêu ra tiếng. Theo kích thích của Tống Mẫn Nhiên, thân thể ả bị đâm tràn ra nước, rốt cuộc nói không ra lời, khiến ả tràn ngập sảng khoái, trong mơ màng Cố Doanh Tích vẫn rên rỉ không ngừng rồi nghĩ: Thực xin lỗi Nặc Nặc, chờ lần sau, lần sau ả nhất định sẽ khống chế tốt bản thân, không xảy ra quan hệ với Tống Mẫn Nhiên nữa.

Âu Dương Chấn Thiên đã rời đi mười ngày, ả không thể dùng tay giải quyết hoài được, hiện tại Ninh Vân Thành lại không dùng được, tuy Cố Doanh Tích thật sự cảm kích anh ta, nhưng ả không có tình yêu với anh ta, tình yêu của ả đã hiến cho Cửu ca, không còn dư thừa để cho Vân Thành, dù sao ả đã không còn thuần khiết rồi.

Ôm cách nghĩ cam chịu này, mỗi khi Cố Doanh Tích bị giày vò đến khó chịu, luôn ngầm đồng ý cho Tống Mẫn Nhiên tiến công. Hai người đều giấu diếm loại chuyện đáng xấu hổ này, nên không ai biết được.

Lần trước ở trường học người bạn ngồi cùng bàn với Ninh Vân Hoan bị người hạ dược, tuy lúc ấy Tô Doanh nể mặt giáo sư Phương nên không nói thật với Lan Lăng Yến, lúc ấy Lan Lăng Yến cũng không nói gì, nhưng thật ra đã ghi chuyện này trong lòng, anh nhìn thấy trò cười dơ bẩn của nhà họ Cố, nên thuận tiện ra tay.

Có thể gần đây Cố Doanh Tích làm quá nhiều lần với Tống Mẫn Nhiên rồi. Cơ thể Cố Doanh Tích lại như mảnh đất phì nhiều, hơn một tháng, ả đã mang thai.

Lần thứ hai xuất hiện tình cảnh nôn mửa, Ninh Vân Thành sợ ngây người, cũng không phải lần đầu tiên chứng kiến cảnh Cố Doanh Tích mang thai, nhưng trước kia cái thai của Cố Doanh Tích không phải của anh ta, thời gian qua Âu Dương Chấn Thiên không ở cạnh ả, hầu như Cố Doanh Tích chỉ có quan hệ xác thịt với anh ta. Ninh Vân Thành đương nhiên nghĩ đứa nhỏ này là của mình, anh ta biết được bản thân sắp được làm ba, nên suýt nữa vui vẻ muốn điên luôn.

Hiện tại tuổi Ninh Vân Thành không nhỏ, hơn nữa anh ta từng có thân phận phú nhị đại trên cao, bây giờ bị rớt xuống đất, trở thành phế vật đến mức ăn uống đều phải dựa vào nhà họ Cố, bởi vì anh ta cúng một cái thận cho Cố Nhàn, nên bây giờ người nhà họ Cố không nói gì với việc anh ta ngây ngốc ở nhà bọn họ, nhưng Cố Doanh Ngữ lại thường xuyên khinh thường anh ta, thái độ không còn nhiệt tình, Ninh Vân Thành cũng không ngốc, hoàn toàn không biết làm sao, trước kia anh ta hơi bị khuất nhục, nhưng hiện tại Cố Doanh Tích mang bầu, ba Ninh mẹ Ninh vẫn luôn muốn ôm cháu đã nhiều năm rồi. Nếu Cố Doanh Tích thật sự có con, nhất định ba Ninh mẹ Ninh sẽ tha thứ cho anh ta!

Chỉ cần anh ta trở về nhà họ Ninh, thì sẽ không cần ru rú tại nhà họ Cố nữa. Chỉ cần anh ta có tiền, thì sẽ không bị người nhà họ Cố khinh thường, đến lúc đó Cố Doanh Ngữ phải gọi anh ta một câu anh rể, chứ không phải về sau nhìn thấy Âu Dương Chấn Thiên mới kêu anh rể. Việc này luôn khiến Ninh Vân Thành cảm thấy vô cùng nhục nhã, nếu anh ta không có chỗ đi, ba Ninh mẹ Ninh lại không tha thứ cho anh ta, chỉ sợ anh ta sớm không chịu nổi muốn trở về nhà họ Ninh rồi.

Cố Doanh Tích mang thai không những Ninh Vân Thành vui sướng, ngay cả người họ Cố cũng rất vui mừng, lúc Âu Dương Chấn Thiên đi đã để lại chi phiếu 50 vạn, mà lúc này nhà họ Cố vì nuôi quá nhiều người, nên phải thuê một tòa biệt thự mới có thể trụ được, tiền thuê mỗi tháng ít nhất là tám vạn, lại thêm phí điện nước quản lý, hơn nữa ngày thường Cố Nhàn phải uống dược bồi bổ thân thể, 50 vạn sớm đã vơi bớt rồi.

Âu Dương Chấn Thiên xuất ngoại, không ai biết khi nào thì anh ta trở về, nên nếu Cố Doanh Tích có thể mang thai con của Ninh Vân Thành, Ninh Vân Thành có thể về nhà lấy chút tiền. Lúc này Cố Nhàn đã không còn biện pháp, con gái thứ hai sắp học đại học, hai ngày trước đã nói với bà ta, muốn vào đại học Đế Đô, học cùng Tống Mẫn Nhiên, Cố Nhàn đau lòng con gái nên đương nhiên không phản đối, nhưng thành tích Cố Doanh Nặc không hề nổi trội như của Cố Doanh Tích, thành tích học tập của cô ta chỉ ở bậc trung mà thôi, sau khi kết giao với Tống Mẫn Nhiên thì mỗi ngày cậu ta đến nhà họ Cố dạy kèm cho cô ta khiến thành tích của cô ta được nâng lên một ít.

❊đọc truyện với http://
truyencuatui.net/Tuy nhiên thành tích đó của cô ta, có thể vào một đại học bình thường, nhưng muốn vào đại học Đế Đô, chắc chắn không thể.


Nếu điểm không đủ, cũng chỉ có dựa vào tiền thôi, nhưng đây không phải một số tiền nhỏ, Cố Nhàn nghe người ta nói ít nhất phải chuẩn bị cả trăm vạn, còn không biết có sinh thêm phí gì không nữa.

Trước đây nghe con số như thế có thể khiến Cố Nhàn bị dọa, khoản tiền một trăm vạn lớn như vậy bà ta nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng khi con gái lớn phát đạt, sau khi quen biết nhiều người đàn ông, không chỉ từ nhà họ Ninh, trước kia còn có con trai nhà họ Tạ từng cho bà ta một số chỗ tốt, mặt khác còn có Âu Dương Chấn Thiên cũng cho ít vốn, lại thêm nữa trước đó dễ dàng mượn nhà họ Mộ đến 20 vạn, những số tiền này đến quá dễ dàng, sau này đến mấy trăm vạn vẫn có, Cố Nhàn đã quen với cuộc sống như vậy, theo bản năng cảm thấy một trăm vạn dù hơi nhiều, nhưng không phải không thể.

Cố Doanh Tích mang thai, Cố Nhàn triệu tập mọi người mở một cuộc họp: "Vân Thành, hiện tại Tích nhi có thai với con, tóm lại chính là cốt nhục của nhà họ Ninh, con nên trở về nói với ba mẹ một tiếng đi." Bà ta nói đến đây, từ ái nhìn Ninh Vân Thành, sau đó nhìn mấy đứa con gái: "Hiện tại Doanh Nặc sắp học đại học, thành tích Nặc Nặc kém hơn chị một ít, nhưng mẹ đã tìm người hỏi thăm, người ta nói phải chuẩn bị một trăm vạn, các con đều hiểu rõ hoàn cảnh nhà chúng ta, hiện giờ Chấn Thiên không ở trong nước, nếu không mẹ đã không cần da mặt, tìm nó mượn một ít, về sau làm trâu làm ngựa trả cho nó là được. Nhưng nó không ở đây, hiện giờ, Vân Thành, chỉ có anh rể như con mới có thể giúp đỡ một chút thôi."

Cho dù Ninh Vân Thành coi tiền như rác, nhưng vì muốn ở cùng Cố Doanh Tích, thậm chí vì ả không tiếc trở mặt với ba mẹ, rồi hiến thận cho Cố Nhàn, còn hai chị em Cố Doanh Nặc luôn coi thường anh ta. Suy nghĩ đến việc Cố Nhàn muốn bản thân giúp Cố Doanh Nặc trả học phí, trong lòng anh ta trào lên khó chịu.

Nhưng anh ta yêu Cố Doanh Tích đã lâu, trả giá vì ả nhiều như vậy, lúc này nếu trở mặt, trong lòng anh ta cảm thấy vô cùng lỗ lã. Vì Cố Doanh Tích khiến anh ta không thể về nhà, không cần cha mẹ, thậm chí còn cắt mất một quả thận để cứu mẹ ả. Hiện tại muốn buông tay, Ninh Vân Thành không cam tâm, lúc này anh ta cố nén bất mãn, nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng Cố Doanh Tích, miễn cưỡng đáp ứng:

"Mẹ, con về bàn với ba mẹ con rồi nói sau."

Vừa nghe lời này, vốn Cố Doanh Nặc tràn ngập ý cười lập tức trở nên hơi tức giận, cô ta muốn quay đầu tìm bạn trai làm nũng, ai ngờ khi quay đầu vừa lúc nhìn thấy Tống Mẫn Nhiên hình như vừa xoay mặt đi, Cố Doanh Tích bên cạnh cô ta đang cúi thấp đầu, hai tay nhẹ run.

"Anh Ninh không muốn giúp em phải không? Nếu trước kia em có lỗi gì với anh, thì em xin nhận lỗi với anh, đại học là việc lớn của cả đời em, em mong anh Ninh nể tình chị em, giúp em một lần." Cố Doanh Nặc cố nén bất mãn trong lòng, nhìn Ninh Vân Thành mỉm cười, Ninh Vân Thành còn chưa nói gì, Cố Doanh Ngữ bên cạnh đã cười lạnh:

"Chỉ mượn một trăm vạn mà thôi, cũng không phải không trả, anh không muốn cho mượn, còn nhiều người nguyện ý mang tiền bạc đến tìm chị của em, hiện tại anh rể em chỉ đang ở nước ngoài thôi, sau khi trở về đừng nói một trăm vạn, một ngàn vạn cũng có thể trả lại cho anh!"

Sắc mặt Ninh Vân Thành xanh mét, nắm tay thành đấm vang lên tiếng "răng rắc", biểu cảm vô cùng không tốt.

Cố Nhàn vừa thấy tình huống không ổn, thì kinh hãi, lúc này bà ta đang muốn vay tiền Ninh Vân Thành, nên không thể để con gái đắc tội với anh ta được, vì thế giả vờ khiển trách: "Ngữ Ngữ, sao con dám nói chuyện với anh Ninh như thế." Nói xong, Cố Nhàn quay đầu cười với Ninh Vân Thành, Ninh Vân Thành đã xanh mặt đứng lên, trực tiếp đi đến phòng Cố Doanh Tích, không đáp lại người họ Cố nữa.

Sắc mặt mọi người xanh mét, tính cách Cố Doanh Ngữ mới vừa bị khiển trách khá bướng, ả nhỏ hơn hai người chị kia nhiều, tuy từng nếm qua khổ cực, nhưng vài năm nay thì lại sống khá thoải mái, nhiều người bạn cùng lứa không biết lai lịch thậm chí cho rằng ả xuất thân từ gia đình giàu có, điều này khiến lòng tự tin của ả bành trướng cực độ, hơn nữa hiện giờ ả ta đang tuổi trưởng thành, biết rõ Ninh Vân Thành trả giá rất lớn cho nhà họ Cố, nhưng lúc này không những bị mẹ trách cứ, còn bị Ninh Vân Thành bày cho sắc mặt không tốt, nên đứng dậy quay đầu to tiếng nói với Ninh Vân Thành:

"Đồ không biết xấu hổ, ăn chùa uống chùa ở nhà tôi, suốt ngày còn muốn người ta đến phục vụ anh, còn muốn chiếm tiện nghi của chị tôi, hiện tại đến lúc trả giá thì lại trốn đông trốn tây, thật không biết xấu hổ!"

Hiện tại ở nhà họ Cố chỉ có hai người ngoài là Tống Mẫn Nhiên, bạn trai Cố Doanh Nặc và Ninh Vân Thành thôi, tuy hiện tại Tống Mẫn Nhiên ở nhà họ Cố, nhưng trước đây không phải ngày nào cậu ta cũng đến, gần đây vì dạy kèm cho Cố Doanh Nặc nên mới ở lại, hơn nữa cậu ta giúp Cố Nhàn phối một ít dược và cần phải nhìn Cố Nhàn uống xem có bị kháng lại không, Tống Mẫn Nhiên thỉnh thoảng vẫn ra ngoài mua ít đồ ăn, không xem là ăn chùa uống chùa, mà người suốt ngày không làm việc, trừ Ninh Vân Thành yếu nhược, thì còn ai vào đây.

Lời Cố Doanh Ngữ như một bạt tai tát vào mặt Ninh Vân Thành, anh ta thống khổ quay đầu nhìn lại, thấy vẻ mặt Cố Doanh Tích kinh hoảng, và biểu tình không tự nhiên của người họ Cố, trừ một ít chột dạ ra, vậy mà còn tán thành ý của Cố Doanh Ngữ.

Ninh Vân Thành bi thương, anh ta vì Cố Doanh Tích, cam nguyện bỏ đi thân phận đại thiếu gia, tìm mọi cách lấy lòng ả, thậm chí khuất nhục nguyện ý dùng chung người phụ nữ là Cố Doanh Tích này với người khác, thử hỏi trên đời này có người đàn ông nào có thể làm đến như vậy? Trước kia anh ta có tiền, có từng keo kiệt với người họ Cố không? Huống chi anh ta vì Cố Nhàn mà còn hiến đi quả thận của bản thân, như vậy chưa đủ sao?

Nhưng họ Cố một cước đá văng, hiện tại nói anh ta vô dụng, nói anh ta không có tiền, muốn anh ta cút đi. Nếu không vì Cố Doanh Tích, thì anh ta làm gì không có tiền, làm sao có thể có nhà mà không thể về, phải ở đây nhìn sắc mặt người nhà họ Cố?

"Ngữ nhi..." Cố Nhàn vừa muốn trách cứ con gái, sắc mặt Ninh Vân Thành đã xanh mét từ trên lầu đi xuống: "Cố Doanh Ngữ, mày muốn làm rõ ràng à, hiện giờ trên người anh không có tiền, nhưng lúc anh có tiền, không phải đã cho mẹ mày để chữa bệnh sao? Hiện tại anh có nhà nhưng không thể về, là vì người nào mày không hiểu à? Anh không làm việc, vì cơ thể anh không tốt. Mà cơ thể anh không tốt là vì sao, mày không biết hả? Mày trừ việc mang họ Cố ra, thì mày đã làm gì cho nhà họ Cố? Ngay cả khi mẹ của mày muốn thay thận, mày còn không nói sẽ quyên thận, mày có tư cách gì nói anh? Tiền bạc anh từng cho nhà họ Cố, có thể giúp họ Cố trụ được mười năm đấy."

"Vân Thành à, Vân Thành. Con bớt tranh cãi đi." Cố Nhàn vừa thấy dáng vẻ anh ta, trong lòng hốt hoảng, lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt hung dữ của Ninh Vân Thành, trước kia vì anh ta quá thâm tình với Cố Doanh Tích, nên hai chị em Cố Doanh Nặc hơi khinh thường anh ta, ban đầu trừ thân phận phú nhị đại làm cho người ta có chút kính sợ ra, về sau quen biết lâu, thấy anh ta hữu cầu tất ứng với nhà họ Cố, trong lòng đều khinh thường anh ta, cảm thấy tựa như chị đang nuôi chó vậy. Gần đây Cố Doanh Ngữ luôn xem thường Ninh Vân Thành, nhưng lúc này thấy vẻ mặt ác liệt của anh ta, tuổi ả ta vốn không lớn, gần đây lại được người ta tâng bốc lên rất cao, lúc này nhìn thấy sắc mặt Ninh Vân Thành nên trong lòng hơi sợ hãi, run rẩy dựa vào Cố Doanh Tích, không dám lên tiếng nữa.

"Vân Thành, anh muốn làm gì? Những việc anh làm em vô cùng cảm kích, em nghĩ anh vì yêu em nên mới trả giá, chẳng lẽ em sai rồi sao? Anh cũng quan tâm đến những vật chất đó sao?" Tuy tính cách Cố Doanh Tích dịu dàng thiện lương, nhưng vì ả xuất thân bần hàn, nội tâm quật cường, lúc này lời nói của Ninh Vân Thành tựa như chạm vào vảy ngược của ả, khiến ả nhịn không nổi, không muốn bất kỳ ai xem thường bản thân: "Nếu anh cảm thấy em thiếu nợ anh, thì về sau không cần qua lại với em, tiền trước kia em nợ anh, về sau dù phải đi rửa chén bát, em cũng sẽ trả cho anh!"

Trước kia ả kiên cường và có lòng tự trọng như thế nên khiến Ninh Vân Thành càng thêm yêu mến, dù sao vì anh ta là đại thiếu gia chưa từng nếm trải cực khổ, đã từng qua lại với nhiều phụ nữ, tất cả bọn họ đều chỉ muốn tiền của anh ta để mua được đồ hiệu mà thôi, chỉ có Cố Doanh Tích không như vậy, mà hơn nữa ả lại rất quật cường, khi hai người cãi nhau ả chưa từng muốn chiếm tiện nghi của anh ta, một khi nói đến chia tay thì bọn họ đều đề cập đến những chuyện xàm xàm mà thôi, điều này khiến trong lòng Ninh Vân Thành càng ngày càng thích, cảm thấy ả khác xa với những người phụ nữ trước đó của anh ta, cũng chính vì như vậy, khi Ninh Vân Hoan nói Cố Doanh Tích không phải thứ gì tốt, thì anh ta mới không hối tiếc quyết tâm đoạt tuyệt với người họ Ninh vì Cố Doanh Tích!

Tuy nhiên, đó là lúc anh ta đang ở trên mây, hiện tại anh ta đã rơi xuống mặt đất, mà Cố Doanh Tích không còn được như xưa, hơn nữa vợ chồng nghèo khổ thì trăm sự bi thương, trước kia rất xa cách, không thường hay ở chung, bản thân cũng không rơi vào hoàn cảnh hai bàn tay trắng như bây giờ, tự nhiên phát hiện ra vấn đề lúc anh ta ở cùng Cố Doanh Tích, xa thì thơm gần thì thối, cùng ăn cùng ở trong thời gian dài như vậy, tình yêu tốt đẹp cũng bị trà gạo dầu muối hao mòn sạch sẽ, đặc biệt khi hai người đều đã không có tiền bạc gì, Ninh Vân Thành càng nhớ đến cái mà bản thân mình đánh đổi, càng cảm thấy không thể nhịn được người nhà họ Cố.

Nhưng quan trọng là, sau khi anh ta hiến một quả thận, thì chuyện phòng the không còn nhiều như trước. Trước kia anh ta luôn tự tin sự dũng mãnh của mình có thể thỏa mãn Cố Doanh Tích, mà lúc này chỉ hai ba lần đã trút ra hết, không những làm Cố Doanh Tích thất vọng, ngay cả Ninh Vân Thành cũng vô cùng tuyệt vọng, khi hai người thân mật ở cùng một chỗ thì anh ta mới cảm thấy mình là đàn ông, hiện tại anh ta không còn sung sức như xưa mà đã trở thành phế vật, nhất thời cảm giác bản thân không còn là đàn ông nữa, vốn đã cực kỳ nhạy cảm rồi, cộng thêm biểu hiện dục cầu bất mãn của Cố Doanh Tích, thì càng khiến Ninh Vân Thành đau lòng và đa nghi.

Sau một loạt những hoài nghi và bất mãn, nếu Ninh Vân Thành không cảm thấy tiếc nuối đến khó thể buông tha, thì thật ra anh ta cũng không dám suy nghĩ có phải bản thân đã hối hận rồi không, hao phí tình cảm của chính mình vào đây, thật sự rất vô dụng. Sau khi thoát ra khỏi tình yêu, Ninh Vân Thành thấy rất rõ ràng, Cố Doanh Tích nói những lời này cũng chỉ là nói thôi, ả muốn trả hết nợ cho anh ta, ả trả bằng cái gì đây? Chỉ bằng mỗi tháng ả đi chào rượu, suốt ngày bị người chiếm tiện nghi, một tháng kiếm được bao nhiêu tiền? Chính ả xài còn không đủ, chờ đến khi trả hết nợ cho anh ta, kiếp sau chắc cũng chưa xong!

Tuy nhiên nói cho cùng đây từng là người mình yêu, lúc này dù trong lòng Ninh Vân Thành thất vọng, nhưng cũng không có hoàn toàn tuyệt vọng, bởi vậy anh ta cố nhịn xuống những câu nói ác độc có thể khiến Cố Doanh Tích bị tổn thương, trầm mặt nói:

"Doanh Tích, hiện tại anh không muốn cãi nhau với em, anh muốn ra ngoài để bình tĩnh một lát." Ninh Vân Thành nói xong, trực tiếp kéo cửa ra đi ra ngoài. Anh ta muốn mượn rượu giải sầu, nhưng mãi đến lúc này, Ninh Vân Thành mới phát hiện trong người một cắc cũng không có, muốn mượn rượu giải sầu, anh ta cũng không thể làm được.

Cố Doanh Tích ủy khuất khóc lên, Tống Mẫn Nhiên cố nén ý định muốn ôm ả vào lòng, cô bé kiên cường mà yếu ớt này, làm cậu ta hơi đau lòng.

Chuyện Tống Mẫn Nhiên thông dâm với Cố Doanh Tích để Lan Lăng Yến tìm được một cơ hội trả thù vô cùng tuyệt vời, một người ẩn núp gần đó báo lại những trò cười của nhà họ Cố, khiến Lan Lăng Yến lập tức cười âm hiểm.

Lần trước người ngồi cùng bàn với Ninh Vân Hoan bị dính phải hóa chất đã bị Tô Doanh bỏ qua. Ngoài mặt anh nể mặt Tô Doanh, không truy cứu chuyện này, nhưng thật ra Lan Lăng Yến là người có thù tất báo, làm sao sẽ thật sự bỏ qua. Tuy Tô Doanh không nói, nhưng bản thân anh cũng không phải không điều tra ra, nhưng hơi phiền một chút mà thôi, kết quả thì anh đã biết được rồi.

Ngoài mặt cho rằng do một bạn học hệ vật lý làm thí nghiệm xong không cẩn thận mang ra ngoài, trùng hợp người đó lại ngồi ở chỗ mà Ninh Vân Hoan ngồi sau đó, nhưng trên thực tế Tống Mẫn Nhiên không thể thoát khỏi liên quan. Sau khi cậu ta ở cùng với phụ nữ họ Cố, thì nhanh chóng trộn lẫn với Cố Doanh Tích, đoán rằng Cố Doanh Nặc từng nói bậy sau lưng Ninh Vân Hoan, Tống Mẫn Nhiên muốn giúp bạn gái trút giận, nên sử dụng một biện pháp bỉ ổi như vậy.

Cậu ta muốn dạy cho Ninh Vân Hoan một bài học, nhưng lại không dám làm quá lớn, dù sao nhà cậu ta không có bối cảnh. Nếu chỉ để cho một cô gái bị hủy dung không nghiêm trọng lắm nhưng có thể nếm chút khổ sở, giáo sư Phương hệ vật lý rất hay bao che khuyết điểm, khẳng định chuyện này sẽ không được giải quyết. Quá lắm trường học sẽ bồi thường chút tiền thuốc men là xong, sẽ không đến mức chết người, Tống Mẫn Nhiên tính kế vô cùng tốt, cậu ta vốn cho rằng người học hệ điện ảnh và truyền hình về sau đều muốn vào giới giải trí, gương mặt chẳng khác nào sinh mệnh của các cô ấy, chỉ vì trút giận cho bạn gái mà có thể để người ta mất cả tiền đồ.


Người này tính kế vô cùng chính xác, nhưng cậu ta không ngờ sau cùng Ninh Vân Hoan hoàn toàn không trúng kế, ngược lại bứt dây động rừng, để anh chú ý đến kẻ đáng chết như cậu ta!

Lan Lăng Yến có thể thần không biết quỷ không hay trực tiếp giết chết cậu ta, nhưng như vậy thì sẽ lợi cho tên đó quá. Nhà họ Tống chẳng có chỗ nào béo bở, giết Tống Mẫn Nhiên như vậy giống như bôi mỡ lên chân gà, rồi không thể bôi tiếp xuống nữa. Vì thế anh chờ thời cơ, muốn Tống Mẫn Nhiên nếm thử mùi vị người trong lòng chịu khổ, cũng muốn cho về sau con gái lớn nhà họ Cố không thể mở miệng nói thành lời!

Vốn nếu Cố Doanh Tích không thông đồng với Tống Mẫn Nhiên thì Lan Lăng Yến sẽ tìm cơ hội khác, không ngờ hai người này đều đã không còn liêm sỉ gì nữa, dám chủ động làm ra chuyện như thế, nên đã tạo ra cơ hội cho Lan Lăng Yến.

Vừa đến tháng sáu, sắp thi vào trường đại học, gần đây Cố Doanh Nặc luôn liều mạng học tập, khó tránh khỏi xao nhãng bạn trai, cô ta muốn trước khi thi phải cố gắng thật nhiều, về sau vào đại học Đế Đô sẽ làm bạn với Mẫn Nhiên còn có thể tiết kiệm chút tiền, cũng chính vì như vậy, tháng trước cô ta luôn ở lại căn tin trường để ăn cơm trưa.

Trên cành cây ve không ngừng kêu to, còn lúc này Tống Mẫn Nhiên đang nằm trên người Cố Doanh Tích liều mạng kích thích, người phụ nữ mềm mại dưới thân khiến cậu ta gần như quên mất Cố Doanh Tích vẫn đang hoài thai cốt nhục của cậu ta. Lúc này ngoài tiểu khu, Cố Doanh Nặc nhớ lại gần đây bản thân không quan tâm đến bạn trai, trong lòng áy náy, gần đây Tống Mẫn Nhiên đều dạy kèm cho cô ta, mà chính cậu ta cũng có chuyện, thỉnh thoảng còn giúp giáo sư Phương viết một ít luận văn, cậu ta thường xuyên ngủ trễ hơn so với Cố Doanh Nặc, lúc này không biết còn thức không.

Khi Cố Doanh Nặc trở về còn mua bánh ngọt cho bạn trai, cô ta nghĩ trở về thì sẽ cùng ăn bánh ngọt với Tống Mẫn Nhiên, như vậy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net