15 - Anh Hùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thật vất vả mới thoát khỏi Cố Doanh Tích, vừa học xong tiết, Ninh Vân Hoan đang định vụng trộm chạy nhanh về nhà thì điện thoại liền reo, giọng nói lạnh nhạt của Lan Lăng Yến ở bên kia điện thoại vang lên: "Tôi ở ngoài cổng!"

Một câu suýt nữa làm cho nước mắt Ninh Vân Hoan phun ra hết, không biết cô đã tạo cái nghiệt gì nữa, thật vất vả mới được trùng sinh, cô vốn không muốn báo thù mà chỉ muốn tránh xa đám người đó một chút, người ta không tới trêu chọc cô thì cô cũng không cần phải tốn sức, nhưng không hiểu sao lại nhiều lần gặp phải pho tượng sát thần này.
Hắn đã cố tình gọi đến, Ninh Vân Hoan không có gan cự tuyệt!
Kiên trì đi về phía cổng, cả một đường Ninh Vân Hoan đều nghĩ phải làm sao bây giờ. Vừa ra đến cổng, chưa nhìn thấy xe Lan Lăng Yến cô đã nghe thấy tiếng thét vui vẻ chói tai cách đó không xa: "Học muội!"

Theo hướng phát ra âm thanh, Ninh Vân Hoan thấy Cố Doanh Tích lúc này đang bị một người đàn ông dáng người thấp béo nắm lấy tay, cô ta giãy dụa muốn chạy về phía cô.

Ninh Vân Hoan nhìn thoáng qua bên đấy nhưng lại xem như không có gì. Cố Doanh Tích vốn có hào quang nữ chính trong thịt văn, từ nhỏ đã thu ong hút bướm, đủ loại mỹ nam say đắm. Nữ chính xảy ra chuyện, tự nhiên sẽ có nam chính tới cứu cô ta, nhưng nếu đổi lại một nữ phụ như cô xảy ra chuyện thì chính là chết thảm, ngay cả cơ hội ngóc đầu lên cũng không có.

Người đàn ông đang day dưa cầm tay Cố Doanh Tích nhìn giống như một con heo, là sinh viên năm tư, với thành tích của hắn đương nhiên không thể đến trường này, phải dựa vào hậu thuẫn. Kiếp trước Ninh Vân Hoan biết tên người này là Lý Vũ Khoan là con trai duy nhất trong một gia đình có quyền thế, được chiều chuộng từ nhỏ, vô cùng tham hoa háo sắc, rất nhiều nữ sinh nghèo có chút nhan sắc từng chịu thiệt với hắn. Ba hắn lại là thị trưởng thủ đô nên không ai dám tìm hắn gây phiền toái, tiếng xấu của hắn ở đại học thủ đô càng lan xa. Vừa rồi bảo vệ hiển nhiên cũng nhận ra hắn, vì vậy mới làm như không thấy gì rụt đầu trở lại. Dù sao sau khi hắn chơi đùa phụ nữ đều lấy tiền ra bồi thường.
Đời trước Lý Vũ Khoan làm đủ chuyện xấu vẫn chưa gặp vấn đề gì, nhưng đáng tiếc cuối cùng hắn lại chọc tới vị nữ chính không nên nên dây vào, về sau bị mấy người đàn ông cường đại của cô ta xử lí, ngay cả ba hắn cũng bị cắt chức thê thảm.

Ninh Vân Hoan muốn xoay người rời đi, phía sau lại truyền tới tiếng gọi to: "Học muội, học muội, em mau cứu chị." Cô ta nói đến đây, lại như lương tâm không cho phép lúc lâu sau lại hô to: "Học muội, em không cần qua đây, không cần lo cho chị, a..." Nói xong câu này Cố Doanh Tích như vô cùng đau khổ chảy nước mắt.

Ninh Vân Hoan cố nén cảm giác muốn tát cô ta hai phát, cơn tức trong lòng xông lên, Cố Doanh Tích luôn thích biểu hiện ra sự thánh thiện độ lượng. Tiếng kêu thê lương của cô ta khiến ánh mắt mọi người đều nhìn qua đây.

"Người đẹp, em tên gì? Hôm nay dù thiên vương lão tử đến cũng không thể nào cứu được em. Em có biết ba anh là ai không? Em đi theo anh sẽ không ít chỗ tốt." Vật hi sinh không biết mình đang bước vào đường chết, trêu đùa Cố Doanh Tích một câu, lại duỗi tay sờ mặt cô ta, lại quay đầu nhìn Ninh Vân Hoan, ánh mắt lộ vẻ kinh diễm: "Em kia vẻ ngoài cũng rất được, mau ngoan ngoãn lại đây cho anh!"

Cố Doanh Tích bị Lý Vũ Khoan ôm chặt trong ngực, đôi mắt ngập nước, dáng vẻ kia thực khiến người ta thương tiếc.
Mà lúc này vật hi sinh kia kéo một cô gái còn chưa đủ, còn háo sắc đi về phía Ninh Vân Hoan. Ông trời, đây là không làm gì cũng xảy ra chuyện sao!
Quả nhiên gặp mặt nữ chính không có cái gì tốt cả, Ninh Vân Hoan thầm mắng trong lòng một câu, tai giả vờ không nghe thấy, chân bắt đầu bước nhanh hơn. Từ xưa đến nay còn có tục ngữ 'dân không cùng quan đấu', dùng vào lúc này là rất đúng. Ninh gia tuy có chút tiền và quan hệ nhưng không thể ngang hàng với thị trưởng, người ta là thị trưởng của thủ đô một quốc gia đó!

Thấy Ninh Vân Hoan muốn chạy, Cố Doanh Tích sốt ruột, theo bản năng kêu lên: "Học muội, em từ từ, Lý học trưởng, anh đuổi theo em ấy đi..." Nói xong câu đó cô ta mới tỉnh táo lại, che chặt miệng, nước mắt ngập trong hốc mắt, cuống quít im lặng.

Quả nhiên giống hệt đời trước, bề ngoài thiện lương nhưng trong lòng lại luôn ích kỉ tư lợi. Ninh Vân Hoan cười lạnh, chạy trốn nhanh hơn. Không nói đến hai chân cô bủn rủn, chỗ xanh tím trên chân còn bắt đầu đau, nghe tiếng bước chân đuổi theo ngày càng gần, Ninh Vân Hoan có chút sốt ruột, bảo vệ vừa nãy thấy Cố Doanh Tích bị bắt cũng không lên tiếng, giờ đối với cô cũng sẽ như vậy.

Trong lòng mắng Cố Doanh Tích xối xả, hai chân cứng ngắc của cô chạy vài bước, đầu liền đập vào một lồng ngực cứng rắn, bị người nào đó vươn hai tay ôm vào lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net