24 - Nam Phụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn vết bầm do người đàn ông khác gây ra trên thân thể người phụ nữ của mình, trong lòng Lan Lăng Yến nổi lên sát ý không thể khống chế, hắn nhẹ nhàng khẽ vuốt qua nơi đó, cảm giác được thân thể Ninh Vân Hoan hơi hơi rụt lại, ánh mắt càng thêm băng lạnh. Lúc mà Tạ Trác Doãn tự cho là phong độ nhẹ nhàng đưa tay ra muốn cùng hắn bắt tay, Lan Lăng Yến cũng dời mắt từ trên cánh tay Ninh Vân Hoan mà chuyển qua nhìn Tạ Trác Doãn. Lan Lăng Yến cao khoảng hơn một mét chín, còn Tạ Trác Doãn tuy rằng cũng cao, nhưng lại thấp hơn hắn gần một cái đầu, lúc này hắn từ trên cao nhìn xuống Tạ Trác Doãn, vô hình trung làm cho trong lòng Tạ Trác Doãn nổi lên cảm giác khí thế của hắn không bằng người đàn ông trước mặt này.

Hắn vừa định lui về phía sau một bước, nhưng cũng vì khoảng cách rất gần mà hắn thấy rõ đôi mắt xếch hẹp dài của Lan Lăng Yến ở dưới cặp kính râm kia. Lúc này hắn ta đang cúi thấp đầu nhìn mình, ánh mắt nhìn như thể là hai lưỡi kiếm sắc bén, dù khóe mắt hơi bị ngăn trở, nhưng sát ý và vẻ mỉa mai chất chứa trong đó lại không hề bị che giấu mà phô bày ra.

"Mày thật đáng chết!"

Tạ Trác Doãn còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần thì đã nghe được lời này của Lan Lăng Yến. Trước đây hắn ta luôn giả trang thành bộ dáng bức người cao cao tại thượng khi bắt chuyện với một ai đó, cũng nhìn thấy bộ dáng sợ hãi tới mức toàn thân run rẩy của đối phương, thì hắn ta cảm thấy đó là đạo lý hiển nhiên, bởi vì hắn ta căn bản không để những kẻ đó ở trong mắt!
Nhưng hôm nay hắn ta lại bị đổi vai trở thành người run sợ kia, còn Lan Lăng Yến lại biến thành hắn ta, nhân vật cao cao tại thượng. Điều này khiến cho hắn phải ngây dại thật lâu không có tỉnh lại, và điều làm hắn ta càng thêm xấu hổ chính là, hắn ta quả thực đã bị Lan Lăng Yến dọa cho sợ!

"Mày có biết tao là ai hay không? Đừng có kiêu ngạo quá mức!" Tạ Trác Doãn không tự giác giảm thấp giọng nói của mình xuống một chút, miễn cưỡng lui về sau hai bước rồi mới ngẩng cao đầu nhìn chằm chằm vào Lan Lăng Yến.

Lan Lăng Yến kéo Ninh Vân Hoan ôm vào trong ngực, rồi mới như có như không cười cười nhìn về phía Tạ Trác Doãn, kẻ đang cố ra vẻ trấn định. Mang theo dáng vẻ thong dong nói: "Con ếch ngồi ở đáy giếng luôn luôn tự cho mình có thể một tay che trời." Tạ Trác Doãn trở nên kiêu ngạo chỉ là do hắn ta quá ngu ngốc mà thôi!

"Mày nên cảm tạ sự ngu ngốc này của mày, cho nên bây giờ mày mới có cơ hội nói chuyện với tao, nhưng mày cũng đã chọc giận tao rồi đó!"
Lan Lăng Yến lôi kéo Ninh Vân Hoan một lần nữa nghênh ngang rời đi trước khuôn mặt xanh mét của Tạ Trác Doãn.

Ninh Vân Hoan nghe những lời này của hắn thì liền hiểu. Lan Lăng Yến là ai? Rất nhiều người ngay cả thân phận của hắn cũng không có tư cách để biết. Ở đại học Đế đô, Tạ Trác Doãn có thanh danh hiển hách, trong Bắc kinh cũng nổi danh là công tử con nhà giàu. Nhưng cũng chỉ như vậy, không hơn, một khi đi ra khỏi khu vực Hoa Hạ, nhiều người cũng không nhất định biết rõ hắn ta là ai. Còn Ninh Vân Hoan mặc dù không hiểu rõ lắm về Lan Lăng Yến, nhưng từ những gì đã trải qua ở kiếp trước, từ việc hắn là chủ phòng thí nghiệm kia, cùng với thế lực trong quân đội, tất cả cũng chỉ mới lộ ra một phần cũng đã mạnh hơn Tạ Trác Doãn không biết bao nhiêu lần.
Tạ Trác Doãn chẳng qua chỉ là một con sâu, mà Lan Lăng Yến có thể xưng là rồng.

Dù sao ở kiếp trước, Lan Lăng Yến là người mà nữ chính nhìn trúng. Khi ấy, nữ chính đã bị vô số đàn ông có địa vị quyền thế và tài phú cùng dùng chung. Vì muốn thoát khỏi tình huống đó mà cô ta mới cầu cứu Lan Lăng Yến, từ chuyện đó cũng đủ để chứng minh Lan Lăng Yến có đủ khả năng đối phó với những tên đàn ông kia. Cho nên hai từ "Kiêu ngạo" theo như lời của Tạ Trác Doãn vừa nói thật ra là xuất phát từ trong nội tâm của hắn!
Đời trước, đến khi chết cô cũng không thấy nữ chính có thể thuận lợi bắt được nhân tâm của hắn. Bỏ qua hào quang của nữ chính, hành hạ nữ chính đến chết đi sống lại, nữ chính vẫn như cũ chờ đợi cùng lưu luyến hắn như tình yêu đầu của cô ta. Thế mà ở kiếp này, hết lần này tới lần khác cô lại cùng hắn xảy ra mối quan hệ không bình thường này!
Trong lòng Ninh Vân Hoan cảm thán, chuyện hôm nay khiến cho cô có một loại cảm giác tiểu nhân đắc chí. Tạ Trác Doãn đời trước vì lấy lòng nữ chính đã không ít lần chèn ép cô, thậm chí còn muốn biến tài sản Ninh gia thành tài sản riêng của nữ chính, sau đó hắn ta còn tự mình ra tay hù dọa cô. Nhớ tới hoàn cảnh bản thân bất lực trước loại cường quyền này, mà sự việc hôm nay lại hoàn toàn ngược lại, nhìn bộ dáng Tạ Trác Doãn bị Lan Lăng Yến hù dọa đến nỗi không dám thở mạnh, rốt cuộc thì Ninh Vân Hoan cũng nếm trải mùi vị có bóng mát của đại thụ che sau lưng là như thế nào!

"Lúc hắn ta bắt lấy tay em, vì sao em không né?" Nhận thuốc mỡ từ một đại hán ăn mặc trang phục quân trang, Lan Lăng Yến vừa bôi thuốc lên cánh tay của cô, vừa gặng hỏi với giọng điệu bình thản.

"Hừm, lúc đó em chỉ muốn tát hắn ta một cái, nhưng lại sợ hắn ta quay lại tính sổ với mình!" Ninh Vân Hoan ngoan ngoãn ngồi yên không động đậy nhìn hắn đem thuốc mỡ đưa lại cho đại hán kia sau đó đem vách ngăn bằng thủy tinh kéo lên, cô mím môi, nhỏ giọng đáp.
Lời này của cô là suy nghĩ thật trong lòng, Lan Lăng Yến không biết nên khóc hay nên cười, hắn nói: "Em muốn làm gì thì cứ làm cái đó, mặc kệ bất cứ chuyện gì xảy ra, chỉ cần em muốn, em không cần cân nhắc đến hậu quả của nó!"
Khi Ninh Vân Hoan nghe những lời này, nhìn vào ánh mắt trong veo mang vẻ không vui kia trong lòng cô hoảng hốt, cũng không dám nói về đề tài này nữa mà theo bản năng cúi đầu mở cửa xe đi ra. Nụ cười trên mặt Lan Lăng Yến cũng dừng lại một chút, nửa ngày sau mới kéo cô vào trong ngực, hai người lúc này đều không nói gì.

Sau khi hai người Lan Lăng Yến rời đi một hồi lâu, kẻ bị bỏ lại ở cửa phòng học là Tạ Trác Doãn mới thanh tỉnh lại. Khi hắn ta lấy lại tinh thần thì phát giác trên người mình đã thấm ra không ít mồ hôi lạnh, áo sơ mi hơi mỏng dán sát trên thân thể làm cho hắn ta cực kỳ không thoải mái, thẹn quá hoá giận nhưng nhiều hơn là sự sợ hãi. Càng nghĩ thì hắn ta càng nổi giận, hắn không chút nghĩ ngợi liền lấy điện thoại bấm một dãy số : "Lập tức đến văn phòng hội trưởng hội học sinh chờ tôi!"
Đầu bên kia truyền đến giọng nói mảnh mai và tiếng khóc cầu khẩn của một cô gái làm trong lòng hắn sinh ra một sự thoả mãn thật sâu, lúc này hắn mới ném sự tình không vui trước đó sang một bên.

Bởi vì sự xuất hiện của Tạ Trác Doãn hôm nay, Ninh Vân Hoan cũng trở nên nổi tiếng, có thể nghĩ được ngày mai cô đến trường sẽ có bao nhiêu náo nhiệt. Dù sao những thứ nên học thì cô đã học ở kiếp trước rồi, hơn nữa Ninh gia cũng không phải là nhà không có tiền. Cô chuẩn bị "trốn học" vài ngày, đợi đến lúc náo nhiệt được dẹp yên rồi mới đi học lại. Đối với quyết định này của cô, Lan Lăng Yến đương nhiên sẽ không phản đối nhưng lại không thể cao hứng được, bởi vì tuy Ninh Vân Hoan không tới trường học, cô lại bảo phải về nhà gặp cha mẹ.
Lan Lăng Yến muốn cứng rắn giữ cô lại, hắn biết nếu hắn không cho đi, Ninh Vân Hoan coi như không tình nguyện cũng nhất định sẽ nghe lời của mình, ý muốn cự tuyệt nhưng không dám nói nên lời. Tuy rằng hắn đã đáp ứng cô, nhưng khi nghĩ đến chuyện sau này, hắn là đại gia buôn bán cũng không thể để mình bị lỗ vốn được, cho nên hắn ra thêm một điều kiện: "Lần này em trở về cũng được, bất quá sau này một tháng chỉ có thể về nhà hai ngày thôi đấy!"

Ninh Vân Hoan khi nghe được lời đáp ứng của hắn, cô không khỏi có chút do dự. Ban đầu, cha Ninh và Ninh phu nhân đã nhắc cô rằng một tuần phải trở về nhà hai lần, còn cái tên Lan Lăng Yến này thoáng cái chém cô một tháng đúng hai ngày luôn. Cô vẫn có chút không tình nguyện, Lan Lăng Yến nở nụ cười, sờ lên đầu cô : "Không muốn cũng được, vậy thì đừng trở về nữa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net