26 - Đuổi Người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ninh Vân Thành lập tức sợ ngây người, cô gái kia hơi sửng sốt, nhưng cũng không cam lòng yếu thế, lúc này ngay cả váy cô ta còn chưa mặc, khí thế quanh thân liền kém hơn, lắp bắp nói: "Tôi, tôi là bạn gái của anh ấy, cô là ai?"

Kì thật Ninh Vân Hoan đã sớm nhìn ra cô gái này chính là nghệ sĩ trong công ty nhà mình, công ty giải trí Ninh gia cũng không lớn, cô lại không nhúng tay vào việc làm ăn của nhà mình, vì vậy cũng không quá rõ ràng công ty Ninh gia có bao nhiêu người. Nhưng cô gái này thì cô lại nhớ rõ ràng, bởi vì đời trước cô ta muốn có địa vị cao hơn đã quyến rũ Ninh Vân Thành, chỉ tiếc sau khi Ninh Vân Thành có chút mập mờ với Cố Doanh Tích, rất nhanh hắn liền đá cô ta, sau này Cố Doanh Tích tiến vào công ty Ninh thị, cô ta tiến hành trả đũa Cố Doanh Tích, kết quả bị đám người Tạ Trác Doãn thu thập, là dạng người ngay cả vật hi sinh cũng không hơn.

Nhìn cô ta mặc quần áo, vẻ mặt không tình nguyện rời đi, Ninh Vân Hoan cười lạnh nói: "Còn không đi?", lại xoa thắt lưng :"Tôi nói cho cô biết, nếu cô không đi, thì tôi đi, sau đó tôi sẽ nói với chú Ninh hủy mọi hoạt động của cô!" Người phụ nữ này thuộc loại tiểu ngôi sao cấp hai cấp ba, tuy nói không nổi tiếng bằng người khác, nhưng cũng được diễn một ít kịch truyền hình nên còn có cơ hội tỏa sáng, chỉ khi nào cô ta không có hoạt động thì ngay cả cơ hội lộ diện cũng không có.
Bị Ninh Vân Hoan uy hiếp như vậy, cô ta có chút sợ hãi nhưng vẫn không cam lòng hầm hừ liếc mắt nhìn Ninh Vân Thành, hy vọng hắn nói giúp mình vài câu. Lại không nghĩ đến Ninh Vân Thành sớm đã bị thái độ của Ninh Vân Hoan dọa sợ, lúc này tức giận nhìn ả, ngay cả dư quang nơi khóe mắt cũng không thèm liếc, nhất thời khiến cô ta vừa tức vừa thẹn, cuống quít mặc quần áo làm bộ phải rời khỏi, ai ngờ Ninh Vân Thành ngay cả đuổi theo cô ta một chút cũng không, cô ta chỉ còn cách ôm một cục tức bỏ đi, miệng hùng hùng hổ hổ nói Ninh Vân Thành chơi mà không trả tiền.

"Mày bị điên hay sao mà lại can dự vào chuyện của tao?" Ninh Vân Thành suýt nữa thì nổi điên, chuyện tốt bị người ta cản trở đã làm hắn không vừa lòng, không ngờ Ninh Vân Hoan còn đuổi bạn gái hắn, mắt Ninh Vân Thành đỏ ngầu, ngay cả ý muốn bóp chết cô cũng có.

Ninh Vân Hoan cũng không sợ hắn, bản thân cầm ví đi vào phòng bếp lấy nước uống, lại lấy một quả táo sạch bên trong tủ lạnh cắn. Ninh Vân Thành thấy cô không để ý tới mình, trong lòng càng tức giận, càng muốn đem cô bóp chết, đi được vài bước hắn mới phản ứng chính mình đang làm cái gì, liền đi đến trước mặt ngăn cản cô, hơi buồn bực gãi mái tóc đang dính đầy mồ hôi của hắn, hỏi: "Mày đột nhiên trở về làm gì?"

"Đây là nhà của tôi, sao anh lại hỏi tôi đột nhiên trở về làm gì?" Ninh Vân Hoan nhìn hắn cười lạnh, trong trí nhớ của cô thì đây là lần đầu tiên hắn lộ ra vẻ mặt như vậy, nghĩ đến chuyện ở đời trước, cô không khỏi thầm sảng khoái, vẻ lạnh nhạt trên mặt lại thêm vài phần: "Coi như anh ở bên ngoài lêu lổng, nhưng lại dám mang nữ nhân về nhà, anh nói, nếu tôi kể chuyện này cho ba, còn nói anh chơi nghệ sĩ của công ty, anh đoán ba ba sẽ làm gì?"

Ba Ninh chắc chắn sẽ khóa thẻ tín dụng của hắn, không chừng dưới sự giận dữ còn có thể cưỡng chế không cho phép hắn tự ý ra vào công ty thực tập...

Không cần nghĩ Ninh Vân Thành cũng đoán dược phản ứng của ba Ninh, nhất thời sắc mặt cứng lại.

Ninh Vân Thành và Ninh Vân Hoan không thân thiết nhau, thứ nhất là vì hai anh em chênh lệch tuổi quá lớn, thứ hai bởi vì tính hắn yêu thích phong lưu hướng ngoại, mà đứa em này lúc nhỏ luôn nhu thuận, tính cách kia làm cho hắn rất không thích, sở thích hai người lại khác biệt, hoàn toàn không có điểm chung, cũng không biết vì sao trước đây Ninh Vân Hoan còn đi theo lấy lòng hắn, nhưng sau lần hắn từ nước Anh trở về, Ninh Vân Hoan lại lạnh nhạt với hắn, lúc đầu Ninh Vân Thành còn sợ cô làm phiền một mình dọn đến khu biệt thự Lam Sơn ở, cũng không đoán được cô giống như trở thành một người khác, không nói đến chuyện cô không hề quấn quít lấy hắn, khi đối mặt với hắn luôn lạnh lùng thản nhiên, thậm chí lúc này còn dám uy hiếp hắn. Ninh Vân Hoan rốt cuộc là bị cái quái gì, sao lại biến thành bộ dáng này? Trong lòng hắn khó chịu, sắc mặt âm trầm dị thường, không nói gì nhìn chằm chằm cô.

"Chó khôn không cản đường người, tránh ra!" Ninh Vân Hoan không kiên nhẫn khoát tay về phía hắn, Ninh Vân Thành không đoán được cô sẽ nói như vậy, nhất thời sắc mặt xanh mét.

"Ngoài việc méc ba, cô còn có thể làm gì?" Nhìn thấy thái độ của cô đối với mình chuyển biến quá lớn, Ninh Vân Thành khó chịu, nhịn không được châm chọc một câu.

Vốn nghĩ với tính cách hướng nội của cô thì sẽ tức giận đến phát khóc, ai ngờ cô chỉ cười lạnh hai tiếng, xem thường nói: "Tôi chỉ biết méc ba đấy, thế nào?" Nói xong lời này, Ninh Vân Hoan không chút khách khí đẩy Ninh Vân Thành ra, liền đi vào phòng bếp rửa tay rồi đi ngang qua Ninh Vân Thành thấy sắc mặt xanh mét của hắn thì vui vẻ lên lầu.

Buổi tối khi ba mẹ Ninh trở về, nhìn thấy con gái đều rất vui mừng, Ninh Vân Thành không có mặt ở nhà, đoán chừng thời điểm Ninh Vân Hoan lên lầu tắm rửa nghỉ ngơi đã đi rồi, Ninh Vân Hoan căn bản không để hắn ở trong lòng, làm sao quan tâm hắn đi chỗ nào, liền cùng ba mẹ nói chuyện. Tuy Ninh phu nhân có hẹn vài vị phu nhân khác đi chơi mạt chược, nhưng khó có được cơ hội gặp con gái, bà cũng rất cao hứng liền gọi điện thoại cho mấy vị phu nhân kia hủy bàn mạt chược tối nay, rồi kéo Ninh Vân Hoan lại đánh giá tỉ mỉ một phen.

"Thật là có chút gầy, con ở bên ngoài ăn uống không quen sao? Con chuyển ra ngoài, ba con liền lo lắng con ngủ không quen giường sẽ mất ngủ." Ninh phu nhân vừa nói vừa kéo tay Ninh Vân Hoan, cẩn thận cầm một hồi, cảm giác tay con gái vẫn được bảo dưỡng mềm mại không có thô ráp, liền vừa lòng gật gật đầu. Ba Ninh ở một bên không nói gì, nhưng xem vẻ mặt của ông cũng hơi lo lắng, Ninh Vân Hoan cười khổ, cô không phải là ngủ không tốt, ngược lại là bị người ta bắt ngủ cùng mới không ngủ được, nhưng loại lời nói này cô sao dám với ba Ninh mẹ Ninh?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net