27 - Hãm Hại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối diện với đôi vợ chồng đã là cha mẹ của mình hai kiếp, nói Ninh Vân Hoan không có cảm tình là giả, mặc dù kiếp trước Ninh Vân Thành có lỗi với cô, nhưng cha Ninh đối xử với cô rất tốt, tuy Ninh phu nhân có ý gả con gái vào nhà giàu có, song đấy cũng chỉ là suy nghĩ bình thường của một người mẹ, mà quan trọng nhất là Ninh Vân Hoan cũng không có phản đối ý tưởng đó của bà, còn không thì cha Ninh khẳng định sẽ không ép cô lấy người cô không thích.

"Mẹ yên tâm đi, con cũng đã lớn rồi, tất nhiên phải biết tự chăm sóc bản thân, ngược lại sao con không thấy anh hai đâu vậy?" Ninh Vân Hoan tạm thời trấn an Ninh phu nhân một câu, sau đó làm như không chút để ý nhắc tới Ninh Vân Thành: "Lúc chiều con vẫn còn thấy anh hai ở nhà mà?"

Vừa nghe lời này, quả nhiên Ninh phu nhân không hỏi về chuyện học tập ở trường của Ninh Vân Hoan nữa, chân mày của bà nhíu lại, sắc mặt cha Ninh cũng có chút khó coi, ông lạnh lùng nói: "Hắn đã trở về?"

"Chẳng lẽ ba ba không biết sao?" Cô đối với Ninh Vân Thành chỉ hận không thể bỏ thêm đá xuống giếng, làm sao có thể bỏ qua sự việc lúc nãy, cô hơi dừng một chút, sắc mặt đỏ bừng nói: "Buổi chiều, buổi chiều lúc con trở về nhìn thấy anh hai, dẫn theo một người phụ nữ, ở trên sô pha..."

Biểu cảm muốn nói lại thôi của cô làm cha Ninh lập tức hiểu được ý tứ trong đó, đầu tiên là ngẩn người, sau đó sắc mặt xanh trắng đan xen, lồng ngực không nhịn được phập phồng, vẻ mặt Ninh phu nhân cũng thập phần khó coi, hai vợ chồng đều biết tính cách Ninh Vân Thành, cha Ninh tức đến chết, vội vàng hét lớn: "Gọi điện thoại cho thằng súc sinh kia! Suốt ngày lêu lổng ở bên ngoài thì thôi, đằng này còn dám dẫn gái về nhà, kêu hắn ngay lập tức cút về đây cho ta!"

"Trước tiên ông bớt giận đi đã." Ninh phu nhân cũng cảm thấy đau đầu, tính tình phong lưu của đứa con trai này mãi không đổi, lại không có ý muốn kết hôn, rốt cuộc vẫn là con do mình sinh ra, cha Ninh tức giận, dĩ nhiên bà cũng không thể giống Ninh Vân Hoan đổ thêm dầu vào lửa, trước tiên an ủi trượng phu vài câu, sau đó mới đứng dậy đi gọi điện thoại.

Ninh Vân Hoan đã sớm tính đến tình huống như vậy, chạy nhanh đến bên người cha Ninh giúp ông bóp vai: "Ba ba, có thể anh hai cũng không cố ý đâu, con thấy cô gái kia hình như là người của công ty nhà mình, cũng không biết con có nhớ lầm hay không, chắc hẳn là muốn bàn chuyện công việc với anh hai thôi!" Ninh Vân Hoan không chút do dự thêm mắm thêm muối vài câu, cha Ninh đang tức giận lại nổi trận lôi đình, một bên tự an ủi mình vẫn còn một cô con gái ngoan, một bên nhịn không được nhìn Ninh phu nhân vừa nối được điện thoại, lập tức liền tiến lên cướp lấy, sau đó là một trận mắng tơi tả!

Tuy bây giờ không tận mắt thấy dáng vẻ của Ninh Vân Thành, nhưng Ninh Vân Hoan cũng biết vẻ mặt của hắn chắc chắc rất khó coi, vừa nghĩ đến việc hắn không được thoải mái, trong lòng Ninh Vân Hoan mới hơi thoải mái một chút! Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, tương lai cô sẽ không ngừng làm cho Ninh Vân Thành gặp khó khăn, chỉ cần cô nắm được cơ hội, cô nhất định sẽ khiến hắn ta không sống tốt, lấy đó để trừ đi mối hận trong lòng cô! Nếu Ninh Vân Thành còn muốn lừa gạt cô như đời trước, vậy thì thật xin lỗi, cô cần phải mượn tay của người khác để trị hắn!

Vừa cơm nước xong, đã nhìn thấy Ninh Vân Thành lén lút cúi mặt đi vào, dáng người cao lớn lúc này lại gù gù, thoạt nhìn trông rất thấp kém. Ninh Vân Thành cao chừng 1m82, trông còn cao hơn một ít so với chiều cao thực tế, bộ dạng cũng coi như phong lưu tuấn lãng, nhưng Ninh Vân Hoan đã nhìn quen Lan Lăng Yến, Lan Cửu so với hắn còn cao hơn một cái đầu, dung mạo cũng đẹp hơn hắn nhiều, hiện tại nhìn Ninh Vân Thành như thế nào cũng cảm thấy hắn rất nhỏ mọn, nhất là lúc này thấy sắc mặt lạnh lùng của hắn đang trợn mắt oán hận nhìn mình, Ninh Vân Hoan càng thêm vui sướng khi người khác gặp họa, lộ ra một nụ đắc ý!

"Nghịch tử! Mày có phải muốn làm cho ba mày tức chết không!" Cha Ninh không chút nghĩ ngợi liền cầm một cái gì đó trong tay ném về phía Ninh Vân Thành, tiếng giải thích của Ninh Vân Thành hòa cùng âm thanh rơi trên đất của đồ vật rơi xuống đất truyền đến, Ninh Vân Hoan đang muốn ra xem náo nhiệt, thì di động của cô để ở trên bàn rung lên khúc dương cầm nhẹ nhàng mà trong sáng. Cha Ninh ngừng lại một chút, Ninh Vân Thành không tự chủ thở nhẹ ra một hơi.

Lúc này có thể gọi điện thoại cho Ninh Vân Hoan trừ Lan Lăng Yến cũng chẳng có ai khác, gần đây Phó Viện vì chuyện cô đưa bạn trai đến nên còn canh cánh trong lòng đã còn chưa liên lạc với cô, mà ngày thường biết số điện thoại của cô cũng chỉ có cô gái này, chắc chắn là Lan Lăng Yến rồi!
Mới vừa rồi còn vui sướng khi người khác gặp họa, nhưng vừa nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, Ninh Vân Hoan cứng đờ người, cha Ninh liếc nhìn cô một cái, nhận ra di động này cũng không thuộc loại trong nhà,ccon gái đi ra ngoài đổi một chiếc di động mới cũng không có gì là lạ, chỉ là thấy cô đang ngồi ngơ ngác, liền nói ra một câu: "Hoan Hoan, di động của con kêu kìa." Nói xong, ông đứng lên muốn lấy đưa cho con gái, nhưng Ninh Vân Hoan nào vội vàng chạy nhanh đến cầm lấy di động.

"Mày thay đổi điện thoại lúc nào vậy?" Ninh Vân Thành vừa mới bị dạy dỗ như bắt được cọng cỏ cứu mạng, ánh mắt như dao lóe về phía Ninh Vân Hoan, như muốn dẫn tai họa lên người cô: "Lần trước tao đưa mày đi dạo phố nhìn thấy điện thoại của mày hình như không phải cái này, vì sao gần đây mày lại ở bên ngoài, có phải đã có bạn trai rồi hay không?"

Ninh Vân Hoan nhịn không được muốn nhảy lên tặng cho hắn một quả đấm vào mặt! Cha Ninh biểu tình có chút khó coi, nhưng không giống như suy nghĩ của Ninh Vân Thành sẽ mở miệng giáo huấn cô, ngược lại vẻ mặt hòa hoãn nói: "Hoan Hoan là người hiểu chuyện, nhưng phải nhớ kĩ, con gái rời nhà dễ bị chịu thiệt, ba ba không phản đối chuyện con có bạn trai, miễn là con biết tự bảo vệ được mình."
Tuy giọng điệu cũng không quá ôn hòa, nhưng cha Ninh luôn luôn là người nghiêm túc, có thể nói được như vậy là đã thấy được sự quan tâm của ông đối với con gái. Ninh Vân Hoan cảm thấy chua xót, gật gật đầu, trong hốc mắt có chút đắng chát.
Ninh Vân Thành không phục, dựa vào cái gì mà cùng là một cha một mẹ sinh ra, nhưng thái độ đối với mình lúc nào cũng hung tàn như vậy, hắn vừa định mở miệng, cha Ninh đã cau mày muốn trút hết giận lên người hắn: "Tuổi của ngươi cũng đã không còn nhỏ, khi nào thì mới thu hồi được tâm tư, suốt ngày chỉ biết lêu lổng với đàn bà..."

Thừa dịp Ninh Vân Thành bị mắng đến mức không thể ngóc đầu dậy, Ninh Vân Hoan nắm chặt di động vẫn đang kêu chạy nhanh lên lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net