Chương 121

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* ⚠⚠⚠ Cảnh báo cảnh nóng, ngôn ngữ khiêu khích, khiêu dâm, khiêu các thứ! Tình yêu nào còn nhỏ xin hãy quay ra không cần đọc chương này 👌👌👌

Văn Hóa lúc này mới có thời gian quay lại xem xét tình hình gia đình nhà mình. Không xem thì thôi, xem qua rồi hắn lập tức tái mặt. Mẹ đi cả ngày không rõ tung tích, bố cặp kè với gái trẻ con trai muốn xin gặp mặt cũng không cho, em gái duy nhất bận bịu thác loạn, một chút thời gian cũng không muốn dành cho hắn..
Cái gì thế này?
Đây chính là gia đình hắn vẫn luôn tự hào đó sao?

Không được! Hắn đã mất quá nhiều thứ, nhưng nói thật, hắn có thể để mất bất kì cái gì, ngoại trừ gia đình này.
Văn Hóa tự cảm thấy bản thân phải cứu vãn sự việc muộn màng này, nhưng bắt đầu từ đâu, nên làm như thế nào mới tốt đây?

Thôi thì.. Biết nơi chốn của ai liền đi tìm người đó. Văn Hóa gọi tài xế hay đưa đón Dung Dung, yêu cầu đưa hắn tới nơi cô hay dừng đỗ. Xe chạy một đoạn đường dài mới dừng hẳn lại, Văn Hóa bước chân xuống lập tức nhíu mày. Khu vực này nổi danh hỗn tạp, đủ loại người, đủ thứ tệ nạn.. Em gái hắn đã đến nơi này được bao lâu rồi?
Đưa ảnh của Dung Dung ra trước mặt một người đàn ông có vẻ là "cò mồi" của quán bar gần đó. Văn Hóa cẩn thận dúi thêm vào tay hắn một ít tiền, người này lập tức cười toe toét, dẫn hắn tiến thẳng vào "động lắc". Nơi này chia thành từng phòng riêng biệt, mỗi một căn phòng đều được ngăn tạm ra bằng vách gỗ ép mỏng manh tạm thời. Bày trí trong phòng cũng chẳng có gì đặc biệt, thậm chí còn có phần sơ sài. Bộ ghế sô pha êm ái, bàn thuốc, một cái tivi đang chiếu phim 18+ và những hình ảnh khiêu dâm treo đầy trên tường. Chung quy lại mấy ai để tâm đến chuyện đó đâu, đám trẻ đến đây chủ yếu là để được "cắn thuốc", cái bọn chúng cần chỉ là một nơi có thể dung thân mà thôi. Còn nơi ấy tồi tàn hay sang trọng cũng đâu thành vấn đề?

Văn Hóa hít một hơi thật sâu, cảm thấy lồng ngực nghẹn ứ lại. Mùi hôi hám nồng nặc ám vào mũi hắn, ám cả lên bộ quần áo sang trọng hắn đang mặc và cả vào tâm trí đang đầy những suy nghĩ rối ren của hắn. Cánh cửa lớn đã bật mở nhưng bên trong tù mù, mờ tối khiến Văn Hóa không thấy rõ Dung Dung đang ở nơi nào. Tên "cò mồi" đưa hắn vào đây dường như cũng hiểu điều ấy nên nhanh tay hào phóng ấn công tắc bật đèn. Đến lúc này toàn bộ sự thối nát của nơi đây mới phơi bày trước mặt Văn Hóa. Mấy tên đàn ông say thuốc nằm ngổn ngang, mấy cô gái ăn mặc hở hang đang phê pha không rõ trời cao đất dày là gì. Cả đám người này chồng chất lên nhau, rên rỉ, sờ soạng, không biết xấu hổ mà làm ra những hành động nguyên thủy nhất trước mặt bao người.

Không!
Chúng không còn là người!
Đám thú vật!
Bọn khốn, dám khiến cho Dung Dung của hắn trở nên thế này! Văn Hóa bặm môi, nghiến răng đè nén cảm giác muốn san phẳng toàn bộ khu vực này.

"Dung Dung! Về nhà ngay!" Văn Hóa nhịn xuống cảm giác buồn nôn, cao giọng quát lớn. Dung Dung lúc này đang bận hôn môi với người ta, một tay nắm lấy bộ phận sinh dục của một người đàn ông, phía dưới lại cắm một bộ phận sinh dục của một người đàn ông khác. Dáng vẻ dâm đãng, thỏa mãn rên rỉ không khác nào động vật đang trong thời gian động đục!
Mới có mấy ngày.. Mới có mấy ngày chứ?
"Mẹ kiếp! Mau thả em gái tao ra!"

"A.. A.." Mấy cô gái đang cùng người ta tập thể, thần trí mơ hồ kéo chân Văn Hóa trở lại "Anh đẹp trai nào đây? Muốn chơi cũng bọn em đi, em muốn lắm rồi!"

"Cởi đồ nào! Chỗ này của em ngứa, muốn anh gãi giúp!"

"Cút!" Văn Hóa không hề khách khích, gạt mạnh khiến mấy người đó ngã rạp cả xuống. Bọn họ vẫn mơ màng cười nói, tiếp tục vòng quay ái dục của mình. Hắn lao đến chỗ Dung Dung, kéo bật cô ra khỏi mấy người đàn ông đang thỏa sức tung hoành "Tỉnh lại ngay, Dung Dung!"

"Khốn nạn, con đĩ kia, đang chơi mày chạy đi đâu đấy?" Một tên đàn ông chưa thỏa mãn nhanh tay kéo tóc Dung Dung lại, hừ nhẹ sau đó không hề báo trước, thô bạo đâm thẳng vào người cô nàng. Dung Dung sung sướng tóm lấy Văn Hóa, tiếp tục rên rỉ, còn đưa môi muốn hôn anh trai mình, luồn tay nhỏ xuống phía dưới, giúp anh mình giải tỏa "Nát hết cả rồi, chơi cũng không sướng! Lại đây, anh em mình cùng nhét vào cho chặt đi!"

"Thằng nào đây? Muốn không! Không muốn thì cút, đứng đứng đó nhìn bọn tao!"

"Ô, thằng này là thằng nào? Bạn mày à?"

"Chơi đi lắm mồm!"

"Bọn khốn nạn!"

"Ông giết hết chúng mày!"

"..."

Văn Hóa rốt cuộc không nhịn được nữa, hắn gào lên một tiếng, sau đó nắm lấy chai bia trên bàn, bắt đầu một cuộc hỗn chiến không cân sức với mấy con nghiện này.
Mọi việc chỉ kết thúc khi có sự can thiệp của chủ quán. Và ngay cả khi có kết thúc thì hậu quả vẫn còn đó, hắn bị thương không ít, còn Dung Dung, vì mải chạy theo "tiếng gọi của tình yêu" nên đối với anh trai đang sứt đầu mẻ trán chẳng thèm quan tâm một chút nào.

Văn Hóa bám vào thành xe ô tô của mình, chậm rãi nhìn từng giọt máu đỏ tươi đang tí tách nhỏ xuống hai bàn tay sây sát. Trong lòng hắn chất chứa ngàn vạn câu hỏi, và câu hỏi lớn nhất chính là: Giờ này, hắn nên làm gì? Hắn nên đi đâu?..
Ai đó làm ơn xuất hiện đi, cho hắn một mũi tên định hướng rõ ràng...

*

Phòng tạm giam không phải nơi quá khó vào, với một người có mối quan hệ rộng rãi như Văn Minh lại càng không. Sau khi trợ lý sắp xếp xong xuôi, cậu liền một đường đi thẳng đến chỗ Trần Duy đang ở. Dĩ nhiên Văn Minh lịch sự, tự mình tiến hành một cuộc gặp mang tính chất riêng tư. Có nghĩa là trong lúc cậu và Trần Duy cùng nhau đàm thoại, nơi hai người ở tuyệt đối không có ai khác, máy quay, máy nghe lén.. gì đó lại càng không!

Sải bước dài trên hành lang sáng bóng, Văn Minh quan sát một lượt xung quanh. Những phiến đá hoa cương được xếp thành hàng ngay ngắn, từng dãy cửa dài cùng với những song sắt quây xung quanh, bên trong mỗi một cánh cửa sắt vững chãi lại có vài người giương mắt lên nhìn chằm chằm từng bước chân của cậu. Ánh mắt của họ chất chứa đủ thứ cảm xúc, nhưng nhiều nhất chính là tò mò hoặc ghen tị..
Văn Minh không quá để tâm đến những điều này, cậu cứ như vậy đi thẳng đến căn phòng ở cuối dãy, nơi có Trần Duy chờ sẵn.
Đây là một căn phòng riêng, có cách âm đầy đủ. Ở giữa phòng xuất hiện một khung cửa kính chống đạn loại dày, mục đích của nó là ngăn đôi căn phòng, đồng thời ngăn luôn khoảng cách giữa người đến thăm và tội phạm. Nếu như hai người muốn cùng nhau nói chuyện nhất định phải ngồi vào ghế cố định đặt ở giữa phòng, vì chỉ chỗ đó kính chống đạn mới xuất hiện vài lỗ nhỏ nhằm tăng cao hiệu quả truyền âm. Văn Minh ung dung tiến thẳng đến chỗ của mình, vừa lúc này cánh cửa bên kia căn phòng cũng bật mở, mấy người quản ngục cùng nhau áp giải Trần Duy, đưa anh ta đến bên ghế đối diện.

"Trịnh Văn Minh!" Trần Duy vừa thấy cậu lập tức kích động, vẻ thanh tao, đạo mạo bình thường đã biến đâu mất, thay vào đó là một khuôn mặt hốc hác khó tả, đôi mắt đầy sự giận dữ và mái tóc rối xù "Mẹ kiếp! Là mày!"

"Câm mồm!" Một viên quản ngục thấy Trần Duy kích động mắng chửi khách quý ngay trước mặt mình liền không khách khí mà tát cho anh ta một phát "Cẩn thận cái miệng của mày!"

"Cảm ơn các vị!" Văn Minh không hề tỏ ra ngạc nhiên trước thái độ này của anh ta, cậu chỉ chậm rãi lên tiếng "Hiện tại có lẽ thầy Duy đã bình tâm trở lại rồi, xin mọi người hãy cho chúng tôi chút không gian!"

"Cậu Minh!" Một người tốt bụng nhắc nhở "Nếu có vấn đề xin hãy nhấn nút, chúng tôi sẽ lập tức đến đây!"

"Thầy Duy là người có học thức.." Cậu ha ha cười, vẻ mặt thanh thuần vô tội đến mức khiến ai nấy đều ôm tim ngã gục "..Hẳn nhiên sẽ không gây chuyện gì đâu!"

"Vậy.. Chúng tôi xin phép!"

"Mày đến đây làm gì?" Trần Duy nghe rõ sự mỉa mai trong hai tiếng thầy Duy Văn Minh vừa gọi. Anh nhếch môi, xoa bên má vừa bị tát đỏ của mình, chán ghét hỏi "Để nhìn tao thê thảm thế nào sao? Vậy nhìn cho đủ rồi cút đi!"

"Không ngờ trợ lý Duy cũng có lúc ăn nói như vậy!" Văn Minh vờ tỏ ra ngạc nhiên, nhướn mày gõ gõ mặt kính "Lạ thật, mới vào đây chưa đến một ngày đã đồng hóa và thích nghi được đến mức này.."

"Với loại chết vì gái như mày tao cần lịch sự sao?" Trần Duy quyết định lột sạch mặt nạ với Văn Minh. Dù sao đến bước này anh cũng chẳng còn hi vọng gì nữa rồi, danh dự mất, tài sản mất, đến cả gia đình cũng quay lưng.. Trần Duy còn sợ cái gì nữa mà không dám nói? "Trịnh Văn Minh! Mày vì con khốn Hạ Lam đó mà sa thải, đối đãi không ra gì với Hồng Ngọc tao không thèm nói. Đây còn vì nó mà hãm hại tao - kẻ luôn trung thành bảo vệ mày những lúc mày khó khăn nhất. Không những thế còn triệt để đạp tao xuống bùn, kéo sập Trần gia, thuê người bẫy tao tội hiếp dâm trẻ em để phải vào tù.."

"Ồ.."

"Loại người như mày vĩnh viễn không có kết cục tốt đẹp đâu!" Trần Duy khinh thường phì một tiếng, gằn giọng "Mẹ kiếp! Đúng là nồi nào úp vung nấy, một thằng ăn cháo đá bát, một con đ* đàng điếm muôn nơi! Chung quy lại chúng mày về chung một chỗ là quá hợp lý.. Chỉ khổ cho cô ấy.."

"Nói tôi chết vì gái, sao anh Duy không tự xem lại mình đi?" Văn Minh cười cười, sự châm chọc càng dấy lên mạnh mẽ "Mờ mắt vì Hồng Ngọc mà đâu biết sau lưng anh cô ta còn chạy đi chạy lại với bao nhiêu người? Đã vậy.. Cả cái tội danh này của anh hình như cũng là do gái mang đến đó nhỉ?"

"Tất cả là do mày tính kế! Nếu không.."

"Trần Duy!" Văn Minh nhướn mày, trầm giọng cắt ngang. Uy áp và sát khí vô hình lan tỏa, khiến Trần Duy đang ngồi phía bên kia cứng người "Nói cho anh hay, chuyện anh hấp diêm người ta rồi vào tù hoàn toàn không phải do tôi làm! Còn là do ai.. Anh tự nghĩ xem mình có đắc tội người nào lợi hại không, để bị người ta trả thù đến mức này.. Chậc chậc, tôi xem anh làm thầy giáo có vẻ cũng không được lòng học sinh lắm đâu!"

"Học sinh?.." Văn Minh này đã điều tra ra được cái gì Trần Duy không biết rồi sao? Nhưng rốt cuộc anh đắc tội ai? Kẻ nào đủ sức tính kế bày mưu khiến anh thảm đến mức này được chứ?

"Hơn nữa trợ Trần à.." Văn Minh nhìn vẻ mặt thẫn thờ của Trần Duy thêm một lần nữa, sau đó cúi mặt cười nhạt "..Nói anh trung thành với tôi thì thật sự tôi không dám nhận đâu!"

"..."

"Giấu bao nhiêu chuyện sau lưng tôi, còn dám tìm cách chia rẽ cậu cháu chúng tôi.." Giọng nói của Văn Minh càng lúc càng nhẹ, nhưng nội dung lại nặng nề dần, khiến sự căng thẳng trong phòng tăng cao "..Anh vì gái làm những chuyện đó, nay cũng vì gái mà bị đến nước này..."

"..."

"Tất cả, hoàn toàn do anh tự làm tự chịu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net