Chương 124

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⚠⚠⚠ Chương sự xuất hiện của một số cảnh không hợp thuần phong mỹ tục, trẻ em dưới 18 không nên coi!!!

Hồng Ngọc sải chân bước theo Văn Hóa.
Hai người băng qua quãng đường dài quanh co, không ai nói với ai lời nào.

Nơi này, ánh sáng và bóng tối cùng nhau giao hòa, trên những ngọn cây xanh đen vờn đầy những ánh sao trời lấp lánh xinh đẹp vô cùng. Khung cảnh thanh nhã, đáng tiếc lòng người lại rối ren, không ai đủ tâm tình để hương thụ vẻ đẹp trời ban cho người này nữa..

Văn Hóa xuất trình thẻ của mình, sau đó nhanh chóng bước qua hàng người bảo vệ. Những vị này chỉ bảo vệ tầng ngoài và khu vực sảnh dưới mà thôi. Mặc dù trên tầng hai cũng có một vài người, nhưng theo đúng quy định họ chỉ được phép ở hai đầu hành lang, tuyệt đối không được tiến vào phòng làm phiền người bệnh. À, tất nhiên là trừ trường hợp trong phòng bệnh xuất hiện sự vụ gì bất thường.
Nhưng mà nói thật, từ ngày đi làm nhiệm vụ đến giờ đây chính là vụ nhàn nhã nhất của bọn họ đấy! Bảo vệ một ông già gần đất xa trời bao nhiêu ngày, ấy vậy mà ngoài việc canh xem có ai ra vào hay không thì tuyệt nhiên không có chút nguy hiểm nào hết. Không ám sát, không hãm hại, toàn bộ đều là người nhà ra vào.. Ầy, nhà có tiền thật khó hiểu! Chi ra cả một khoản lớn mời cả bầy vệ sĩ về chỉ để trưng cho zui mắt!

"Văn Hóa.." Hồng Ngọc đợi đến khi cả hai bước gần đến cửa phòng ông Trịnh mới rụt rè lên tiếng. Dựa vào phản ứng giận dữ này của cậu ta, cô có thể đoán được đến tám chín phần rồi.
Nhất định khi nãy cậu ta đã thấy hình ảnh cô và Ngọc Thái thân mật quá độ! Và hiển nhiên vì yêu thích Hồng Ngọc nên khi nhìn thấy cảnh này Văn Hóa sẽ nổi giận. Hơn thế nữa, khi thấy cô không có phản ứng đẩy anh ta ra hoặc bỏ chạy, cậu ta sẽ nghĩ rằng Hồng Ngọc ngầm đồng tình và càng khó chịu hơn nữa..
Nên giải thích như thế nào?
Tất cả chỉ là hiểu nhầm? Ừ, hiểu nhầm lại có thể kịch tính đến đoạn chuẩn bị lột đồ lăn bàn lăn ghế thế sao?
Cô bị ép? Ép! Vậy thế sao không la lớn lên, hoặc giằng ra bỏ chạy mà lại im re chịu trận như vậy?

Ầy! Có trách cũng chỉ nên trách bản thân lúc đó tự dưng mê muội! Bình thường Hồng Ngọc rất lí trí cơ mà, sao hôm nay khi bị Ngọc Thái kia thân mật ôm hôn một chút đã xoắn xuýt lên rồi? Hừ, tỉnh lại mau! Mày không phải loại thiếu đàn ông thế chứ Ngọc?
"Cậu.. Giận gì tôi sao?"

Văn Hóa không vội trả lời ngay, hắn mở cửa phòng ông Trịnh, bước vào trong. Hồng Ngọc đứng nơi cửa, hơi lưỡng lự một chút sau đó cũng tiến vào, còn thuận tay đóng chặt cửa. Ít nhất lát nữa nếu như công cuộc dỗ dành xảy ra chuyện gì phát sinh cô cũng không lo sẽ bị người khác nhìn thấy! Hiện tại Ngọc Thái kia đã ra khỏi phòng nên hiển nhiên anh ta sẽ không mở camera xem xét gì đâu nhỉ?..

"Văn Hóa!" Hồng Ngọc có chút thiếu kiên nhẫn, tiến đến chỗ Văn Hóa ngồi, níu lấy vai áo cậu ta chất vấn "Không nói gì? Cậu mệt hả?"

"Tất nhiên là mệt!" Văn Hóa lười biếng ngồi xuống chiếc ghế ngay cạnh giường ông Trịnh, không quay mặt lại, cắn môi phun ra một câu. Hắn mệt mỏi, và càng cảm thấy mệt mỏi hơn khi thấy lẽ sống của mình rơi vào vòng tay của kẻ khác, chẳng hề quan tâm chút ít đến dáng vẻ thảm thương của mình lúc này.. "Hồng Ngọc, tôi mệt mỏi lắm rồi!"

"Cậu.. Cậu bị thương à?" Hồng Ngọc lúc này mới để ý trên cổ áo Văn Hóa dính mấy vệt máu đỏ sậm. Cô cuống lên quay mặt cậu chàng về phía mình, xót xa nhìn ngắm "Trời! Cậu bị người ta đánh? Văn Hóa, ở đây để tôi lấy băng gạc cho cậu!"

"Không cần!" Văn Hóa cụp mắt, giấu đi tâm tình dồn dập sóng xô của mình. Hắn vươn tay, nắm lấy bàn tay nhỏ đang chu du trên má mình của cô, nhẹ giọng "Hồng Ngọc, đối với em, tôi là thế nào?"

"Cậu nói gì lạ vậy?" Hồng Ngọc có chút bối rối, mẹ kiếp, đừng bảo chàng thiếu gia này định xé mặt nạ vào lúc này đấy nhé! Hồng Ngọc còn chưa chuẩn bị đủ tinh thần đâu! "Văn Hóa, buông ra, tôi đi lấy dụng cụ sát trùng!"

"Chỗ đó của tôi không đau bằng nơi này đâu.." Văn Hóa nhếch khóe môi, đưa tay cô tới bên ngực trái của mình "..Hồng Ngọc, nói đi, cho tôi một đáp án rõ ràng!"

"Chúng ta.. Trước giờ chúng ta vẫn là bạn tốt.." Hồng Ngọc ngây thơ lặp lại đáp án cô vẫn nói suốt thời gian qua "..Không phải thế sao?"

"Bạn tốt?" Không ngờ Văn Hóa lại hất tay cô ra, hiểm độc cười "Có loại bạn tốt nào kéo em về nhà khi em không còn nơi nào để đi hay không? Có loại bạn tốt nào ngày ngày bỏ công bỏ sức đưa đón em hay không? Có loại bạn tốt nào mỗi giây mỗi phút đều suy nghĩ làm sao để em sống nhẹ nhàng hơn không?.."

"..."

"Hồng Ngọc! Em thông minh như thế.. Đừng giả bộ không biết gì với tôi nữa!" Hắn ta tuôn ra một tràng dài, sau đó nhào đến, hai bàn tay lớn như kìm kẹp xiết lấy Hồng Ngọc "Mau nói đi! Rốt cuộc với em, tôi là gì?"

"Cậu ốm à? Nãy giờ toàn nói chuyện kì lạ!" Văn Hóa bệnh này, hôm nay bị người ta đánh đến hỏng não hay sao mà hành động dị thường quá vậy? Hồng Ngọc vốn rõ đạo lý mềm nắn rắn buông, thế nên lúc này cô vẫn tiếp tục duy trì nụ cười, ngọt ngào khuyên nhủ "Ngồi xuống uống nước sau đó chúng ta tâm sự được không?"

"Tâm sự?" Văn Hóa không buông tay, còn có dấu hiệu làm quá, lấn lướt luồn tay vào phía trong áo y sĩ mỏng tang của cô "Là kiểu tâm sự em hay làm với Ngọc Thái kia trong phòng viện trưởng à?"

"Cậu nói cái gì đấy?" Hồng Ngọc không ngờ Văn Hóa lại thẳng thắn xúc phạm mình như thế, cô uất ức gắt lên một tiếng, sau đó ra sức đẩy bàn tay lớn của Văn Hóa ra "Dừng lại! Mau dừng lại! Tay cậu làm trò gì đó?"

"Vì sao anh ta được, tôi thì không?" Đôi mắt Văn Hóa hằn lên những tia máu dữ tợn, hắn đè nghiến Hạ Lam xuống bên giường ông Trịnh, mặc kệ người bệnh đáng thương nào đó bị ép đến khó thở, cứ như vậy lớn giọng "Còn cả Trần Duy kia, Thanh Tùng kia, X kia, Y kia.. Ai cũng có thể mà chỉ riêng tôi không thể?"

"Cậu.. Cậu nói cái gì vậy?" Từ khi nào? Từ khi nào Văn Hóa này lại biết chuyện Hồng Ngọc có thả thính diện rộng với nhiều người như thế? Không phải trước đây cậu ta vẫn luôn mù mờ, cô nói gì, dẫn dắt ra sao liền nghe như vậy à? "Văn Hóa! Đừng làm ra chuyện khiến bản thân hối hận, dừng lại đi, chúng ta nói chuyện được không?"

"Tôi không muốn!" Văn Hóa đem hai bàn tay của Hồng Ngọc đè lên cao, cười khẩy "Hồng Ngọc chắc cũng không muốn đâu nhỉ, có phải vì em sợ tôi không đủ sức làm em thỏa mãn hay không?"

"Đứng dậy! Nếu không tôi la lớn bây giờ đó!" Hồng Ngọc cắn môi, nước mắt từ hai hốc mắt xinh đẹp chảy tràn. Bình thường chỉ cần cô dùng đến chiêu này Văn Hóa lập tức sẽ đầu hàng vô điều kiện. Hi vọng lần này cũng thế, nếu không mối quan hệ mập mờ này của hai người sẽ không thể duy trì được nữa.
Hồng Ngọc còn chưa muốn mất đi lốp dự phòng này đâu! Nhị thiếu Trịnh gia, không có tiếng cũng có miếng, hơn nữa công việc lúc này của cô cũng phải nhờ vào cậu ta trả lương đó!
"Văn Hóa.. Xin cậu.."

"La lên đi!" Hắn ta giang tay, mạnh mẽ xé rách lớp áo ngoài của Hồng Ngọc. Nhất thời nửa người trên của cô hiển lộ ngoài không khí, làn da trắng hồng hơi ửng đỏ đủ khiến bất kì người đàn ông nào mất lí trí "Để đám vệ sĩ ngoài kia chạy vào đây, nhìn thấy cảnh em bị làm đến thần hồn hỗn loạn ra sao!"

"Cậu.. Cậu.."

"Không khéo họ còn giúp chúng ta quay video hoặc nhập cuộc chung vui.. Lúc đó nữ thần của tôi làm sao chịu được?"

"..."

Không để Hồng Ngọc nói ra bất kì một lời khuyên can nào nữa, Văn Hóa cúi người, đem mảnh áo lớn vừa xé trên người cô ra, nhét thẳng vào miệng Hồng Ngọc. Nhất thời, nữ thần dưới thân hắn chỉ có thể phát ra những tiếng "ưm.. a" vô nghĩa kích thích thần kinh người khác. Đôi mắt Văn Hóa càng lúc càng đỏ, môi miệng đều khô đắng khó tả. Trong đầu hắn cũng nảy ra hàng loạt suy nghĩ đấu tranh, nếu lúc này dừng lại, mọi chuyện sẽ được cứu vớt. Còn nếu hắn làm tới, thế nào sau này cũng không thể giữ được tâm Hồng Ngọc nữa.
Nhưng khi món ngon dâng tận miệng, mỹ nhân nằm dưới thân còn có thể ngừng? Không! Hắn làm không được! Nếu như sau này cô không muốn cùng hắn dây dưa nữa, Văn Hóa sẽ tiếp tục thế này, giam cô lại bên cạnh hắn, làm đến khi cô không chạy được nữa thì thôi!

Làm đến khi cô không thể chạy được nữa thì thôi!
Không thể chạy!

Lí tính lập tức bị sóng xô thật xa, Văn Hóa cúi người gặm cắn từng mảng da thịt sống động bên dưới. Sự đụng chạm xác thịt ngọt ngào này khiến hắn cảm thấy thế giới đáng sống hơn bao giờ hết. Những giọt nước mắt của Hồng Ngọc rơi rớt đầy trên ga giường trắng tinh càng khiến hắn mê loạn. Vươn bàn tay đến đôi bạch thỏ trắng hồng, lại đưa xuống vùng nhụy hoa chặt chẽ phía dưới. Văn Hóa rất nhanh đã khơi dậy được sự thích thú trong thân thể Hồng Ngọc, khiến cô khép chặt hai chân, đôi mắt đẹp sợ hãi mở to đầy tan vỡ. Văn Hóa chỉ mới 18, nhưng hắn chính là tay tình trường dày dạn, nhìn biểu hiện này của cô đã lập tức đoán được Hồng Ngọc cũng đã cảm thấy vui thích lắm rồi.

"Em thật nhạy cảm!" Văn Hóa cúi mặt, nói thầm vào tai Hồng Ngọc. Sự kích thích trí mạng này khiến cô nhắm chặt mắt, tiếng rên rỉ vỡ vụn trong cổ họng. Văn Hóa cười nhẹ, hắn kéo khóa quần, để lộ con thú đang cứng đến mức muốn nổ tung, nhẹ nhàng đem nó chà xát cửa động sâu đến hút hồn "Mới chỉ một ngón tay của tôi đã chịu không nổi, vậy nếu cái này có phải sẽ khiến em thích đến chết hay không?"

"Ưm.." Hồng Ngọc hốt hoảng cảm nhận được thứ gì đó khác thường đặt ngay trước nơi yếu hại của cô. Ra sức khép chặt chân lại, nhưng nơi đó đã bị Văn Hóa chặn cứng không thể phản kháng.
Đừng đùa!
Đừng có đùa!
Cô đã giữ gìn bao năm nay đó, đừng bảo chỉ vì chút giận
dỗi con con đó mà cậu ta dám đang tâm phá hoại trinh tiết của cô!
Không muốn!
Trịnh Văn Hóa cậu mau cút xuống cho tôi!

"Chặt thật.." Văn Hóa vẫn rất nhẹ nhàng, từng chút, từng chút một nhét vào phía trong chật hẹp của Hồng Ngọc. Hắn ngạc nhiên vô cùng khi phát hiện ra bên trong động ẩm ướt của cô xuất hiện một thứ ngáng đường "Em vẫn còn? Em chưa từng quan hệ với ai?"

"..." Hồng Ngọc đau đến độ nhức nhối, nhưng trong cái đau đớn ấy lại tồn tại một tia khoái cảm xa lạ khiến cô quằn quại. Nhắm mắt lại, gật đầu khó nhọc, Hồng Ngọc âm thầm chửi bới trong lòng. Mày nghĩ bà đây dễ dãi lắm à? Đúng là thằng khốn! Làm xong thử coi bà có giết mày hay không!

"Hồng Ngọc! Tôi yêu em nhất!" Văn Hóa vui sướng không hề cố kỵ nữa, cứ như vậy đâm thẳng, làm rách đi màng chắn cuối cùng của cô. Sự đau đớn đột ngột khiến nước mắt sinh lý chảy tràn trên mặt Hồng Ngọc. Văn Hóa thỏa mãn dùng kĩ xảo điêu luyện của mình khiến cô phân tán, cơn đau chạy đi nhanh chóng, thay vào đó, chỉ còn sự sung sướng ập tới như sóng triều.. "Em là của tôi! Vĩnh viễn của tôi!"

*

Hai người cùng nhau ở trong phòng làm đến trời đất rung chuyển. Văn Hóa ôm lấy Hồng Ngọc, gần như đá ông Trịnh xuống khỏi giường bệnh mà chiếm lấy chiếc giường nhỏ tha hồ làm ra đủ loại tư thế. Bọn họ chẳng hề hay biết, phía trong nhà vệ sinh khép hờ lúc này vẫn còn một người chưa kịp rời đi đang cười nham hiểm sau đó đưa điện thoại lên quay một cách cặn kẽ quá trình làm tình đầy kinh diễm của họ. Và càng không hề nhận ra, người bệnh vốn hôn mê nằm đó cuối cùng cũng tỉnh lại, thều thào những tiếng nho nhỏ, âm thanh yếu ớt đến mức đáng thương.

Cuối đời còn được xem xuân cung đồ sống động đến vậy.. Ông nội Trịnh, rốt cuộc trong lòng ông lúc này đang vui vẻ hay tức giận đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net