Chương 125

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo đúng kế hoạch, sau khi kết thúc cuộc hẹn với Trần Duy, Văn Minh lập tức lên đường trở về gặp vợ yêu của mình. Bất chấp khoảng thời gian còn thừa lên đến cả tiếng đồng hồ, cậu dứt khoát bỏ qua lời của Hạ Lam, tiến vào phòng bệnh của cô.
Cô gái của anh lúc này im lìm nằm trên chiếc giường hẹp, cả người thu lại nhỏ xíu, dường như chỉ vừa lọt nằm trong vòng ôm của cậu mà thôi. Khuôn mặt thanh tú hơi nhăn lại, thể hiện tâm trạng thiếu thoải mái. Dĩ nhiên, nếu như tay bạn còn cắm kim truyền, và mấy tiếng đồng hồ bạn chỉ được nằm duy nhất một tư thế để ngủ mà thoải mái được mới là lạ đấy!

Văn Minh bước đến gần nơi Hạ Lam đang nằm, cô ngủ rất thính, vừa nghe thấy tiếng cửa mở đã lập tức nhướn mày, đuôi mắt nhúc nhích mở ra. Khi Văn Minh chạm sàn đến bước thứ ba, đôi mắt đen thẳm của cô đã dính chặt trên người cậu không rời.

"Anh làm em tỉnh?" Văn Minh mỉm cười nhìn Hạ Lam có chút trốn tránh, cậu khó hiểu nhíu mày, sau cũng không tiếp tục chất vấn mà nhanh chóng đi tới "Mệt lắm không?"

"Không sao! Nằm nhiều nặng cả người!" Hạ Lam có chút cảm giác không dám đối diện với Văn Minh. Cô nhìn qua bụng mỡ của mình chút ít, sau đó chớp mắt bỏ hết suy tư, cố gắng tỏ ra bình thường nhất " Bên kia của cậu xong hết rồi chứ?"

"Mọi việc đều ổn!" Văn Minh ngồi xuống ghế bên cạnh cô, đưa tay xoa xoa trán Hạ Lam. Hành động này dĩ nhiên khiến cô dễ chịu không ít, đôi mắt nhắm nghiền của Hạ Lam giãn ra đôi chút, vẻ mặt cũng thoải mái hơn nhiều "Em cứ nghỉ ngơi đi, sau khi truyền nước xong chúng ta ra ngoài được không?"

"Chiều nay không có công việc gì à?" Hạ Lam gật nhẹ, hỏi thăm tin tức bên Trịnh gia "Mới tiếp quản tập đoàn mà cậu cứ nhẹ như không ấy nhỉ?"

"Đâu phải mới!" Văn Minh cười gian tà "Tập đoàn này anh tiếp quản đã lâu rồi, có điều chưa chính thức nên chưa ai biết đó thôi!"

"Lâu rồi?" Lão cáo già này nhất định lại cài người rồi đứng phía sau thao túng đây mà. Thế cũng dám đem cô ra làm bình phong cạnh tranh công bằng, còn để Văn Hóa làm vua bù nhìn giúp mình loại đi không ít rắn rết thành tinh trong công ti.. Cũng chỉ có cậu ta mới đủ sự thông minh để làm ra hành động lưu manh đó! "Cậu dám đem tôi vào làm quân cờ cho cậu, chuyện này chúng ta còn chưa tính sổ rõ ràng đâu!"

"Hạ Lam quên rồi?" Văn Minh ngây ngô dùng giọng lúc còn giả ngốc nói với cô, đôi mắt đen thẳm còn chớp chớp mấy cái "Trước đây chúng ta đã có thỏa thuận!"

"Thỏa thuận gì?" Hạ Lam rùng mình né xa một chút, sau đó trực tiếp thêm vào "Nếu là lúc tôi đây say rượu thì không tính được đâu đấy!"

"Không say! Không say tí nào!" Văn Minh cười cười, lúc ý rượu cũng đã tan sạch, làm sao nói là say được chứ nhỉ? "Anh và em đều rất tỉnh táo!"

"Vậy chúng ta thỏa thuận cái gì?" Tỉnh táo? Hạ Lam cố gắng đào sâu suy nghĩ nhưng thật sự không nhớ ra nổi trước đây cô và tên cáo già này đã cùng nhau nói điều gì quan trọng đến mức có thể nói là thỏa thuận như thế.. "Chuyện hợp tác? Tôi giúp cậu lên ghế chủ tịch, cậu bảo vệ cuộc sống sau này của tôi?"

"Không phải!" Văn Minh lắc đầu, tự dưng nhắc đến đêm định mệnh nào đó, cậu thanh niên mười tám vô thức đỏ mặt. Không nói không sao, nói ra một cái cậu liền nhớ ra, ngày hôm đó Hạ Lam khỏa-thân-đi-ngủ! Hoặc là nếu có, cũng chỉ quấn hờ tấm chăn mỏng, cực kì quyến rũ.
May cho cô là lúc ấy Văn Minh còn chưa có hứng thú với Hạ Lam đấy. Chứ nếu như bây giờ xem, ha ha, sợ là nửa bộ đồ của cô chưa cởi hết đã có con sói nào đó nhào đến giúp cô lột sạch. Nhưng nói thật, cảm giác được sờ mà không được làm đến cùng.. đôi khi cũng nhức nhối lắm đó!
"Chuyện ấy tính gì! Chỉ mới cách đây mấy tuần thôi, khi anh.. tỏ tình với em ấy!"

"Cậu có bao giờ tỏ tình với tôi à?" Hai người cứ tiến tới quan hệ, chưa ai nói với ai chính thức câu gì đâu mà dám loạn ngôn!
Hạ Lam cười cười, câu nói đùa của cô cũng không mang theo quá nhiều hàm ý. Hạ Lam hiểu, Văn Minh không nói không phải do cậu ta ngại ngùng hoặc không xác định được rõ ràng tình cảm giống như cô. Cậu ta luôn cảm thấy thiếu an toàn, nên những thứ sâu thẳm nhất, quan trọng nhất giống như tình cảm luôn giữ trong tim không muốn phô bày ra ngoài. Mọi sự, chỉ hi vọng đối phương có thể cảm nhận được, chứ không phải vì những lời hoa mỹ mà xiêu lòng.
"Nói dối không biết ngượng mồm!"

"Thế à?" Văn Minh cúi người, đột ngột đưa sát mặt xuống cạnh Hạ Lam. Cô loáng thoáng cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của cậu ở ngay bên cạnh, giống như lông chim nhỏ, khe khẽ vuốt ve làn da nhạy cảm bên cổ "Dù sao Hạ Lam cũng đã dám gọi anh là chồng, mấy lời kiểu kia sao anh không dám nói chứ? Vợ, em có muốn nghe ngay bây giờ không?"

"Thôi! Thôi!" Hạ Lam da mặt vẫn còn mỏng lắm, thấy người ta đùa quá lập tức gạt đi "Nói nốt chuyện kia cho xong! Lần nào cũng không dứt điểm! Thế rốt cuộc chúng ta đã thỏa thuận cái gì?"

"Không nhắc đến, không nghĩ đến bất kì quyết định nào trong quá khứ nữa!" Cậu ta còn chưa muốn ngẩng đầu, nhất quyết dựa sát vào má Hạ Lam mà thì thầm khe khẽ "Cũng không để những chuyện đó ảnh hưởng đến mối quan hệ sau này của hai đứa.."

"Hmm.." Hình như đúng là có đề cập đến cái này! Hạ Lam ậm ừ, cố gắng thoát khỏi sự phân tâm mà cho trí nhớ quay ngược trở về mấy tuần trước.
Lúc đó Văn Minh mào đầu bằng câu này, sau lập tức phủ đầu cô bằng cách cho anh một hội theo đuổi em.. Nên cô hoàn toàn không có cách nào để ý tới thỏa thuận kia nữa. Người này đúng là gớm thật, dám nhân lúc Hạ Lam không để ý đem cô lọt bẫy, còn là loại bẫy sâu không thấy đáy này nữa chứ..
"Hình như lúc đó tôi còn chưa nói có đồng ý hay không đâu!"

"Em im lặng.." Văn Minh cười cười, khuôn mặt đẹp tỏa nắng ngay bên cạnh khiến Hạ Lam thoáng sững sờ "..Nên anh tự ghi nhận là em đã đồng ý, có điều do xấu hổ nên không dám thừa nhận!"

"Cậu.." Hạ Lam có chút không biết nói gì, ghét bỏ quay mặt về hướng khác. Tự nhiên trên bụng có chút cảm giác, cô hốt hoảng nhìn xuống, chỉ thấy Văn Minh đang nhẹ nhàng xoa nắn chỗ đó.
Ở nơi ấy có một em bé, và em bé đó không phải của cậu ta. Chuyện đã qua mấy tháng, nên dĩ nhiên Hạ Lam chẳng phải người tạo ra đứa nhóc này.

Không nghĩ đến, không nhắc tới bất chuyện trong quá khứ. Cũng không để quá khứ ấy ảnh hưởng đến mối quan hệ hiện tại của cả hai..
Có thể chúng ta cố gắng, nhưng nếu quá khứ ấy cứ dai dẳng đeo bám thì sao? Văn Minh, kể như bây giờ tôi nói ra chuyện này, cậu sẽ cảm thấy thế nào?

*

Tất nhiên Hạ Lam không nói ngay thời điểm hài hòa đó, cô còn chưa dại dột đến mức phá không khí ngọt ngào hiếmthế đâu. Vậy nên chuyện bầu bí gì đó đành phải nuốt vào trong bụng, nuốt đến mức khiến cô nghẹn họng cũng phải cố!
Sau khi truyền nước xong xuôi, Hạ Lam cầm toàn bộ kết quả khám xét - không liên quan gì đến chẩn đoán ba tháng kia - để vào xe của Văn Minh. Vốn dĩ cô muốn đi ăn sau đó tới cửa hàng của mình một lúc, nhưng cậu chàng nào đó nhất định không chịu. Văn Minh lo sợ vợ mình ăn uống không đủ chất lại ngất xỉu lần nữa nên dứt khoát mua thực đơn dinh dưỡng từ một vị có tiếng trong ngành ẩm thực. Sau đó cậu ta chiếu theo thực đơn đúng chuẩn ấy, tính toán lượng calo một ngày, các loại chất tồn tại.. rồi thay thế một số món Hạ Lam ghét bằng những thứ cô yêu thích. Nhìn qua thực đơn bị cậu ta sửa một lần, Hạ Lam dám chắc đến cả cha đẻ của thực đơn này cũng không nhận ra sản phẩm nguyên bản của mình!

Làm xong mấy chuyện ngoài lề cũng sắp tới giờ cơm đến nơi. Văn Minh ép buộc Hạ Lam nhàm chán ngồi trên xe, tự mình chạy vào chợ mua thức ăn tươi sống cho bữa trưa rồi nhanh chóng trở về nhà của hai người. Cuộn cô gái nhỏ lên ghế dài êm ái, Văn Minh mở tivi, dịu dàng dặn dò Hạ Lam chờ một chút, cậu lập tức sẽ quay trở lại!
Cô tự xem lại mình một lần, chỉ thấy buồn cười không tả nổi. Văn Minh thật sự xem Hạ Lam như hoa hồng thủy tinh, một người bệnh mà chăm sóc.. Đi đứng không được quá nhiều, công việc nặng nhọc không nên làm, đến cả chương trình tivi ồn ào cậu ta cũng không cho cô xem.. Mỉa mai thay! Nếu như Văn Minh biết nguyên nhân thật sự khiến cô ngất xỉu không phải chỉ đơn thuần do cô thiếu máu, thiếu dinh dưỡng gì đó.. thì cậu ta sẽ có thứ phản ứng gì đây?

Văn Minh hành động rất nhanh, cũng rất thuần thục, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã thành công hoàn thiện một mâm mỹ vị. Cậu không dọn ra bàn ăn trong bếp mà đặt hết vào khay lớn, bê thẳng ra chỗ Hạ Lam đang ngẩn người. Từ lúc vào viện đến giờ cô ấy luôn kì lạ như vậy, thường xuyên không tập trung, đôi mắt có phần tan rã và chất chứa những thứ cảm xúc khác lạ. Văn Minh biết nhất định Hạ Lam còn điều giấu cậu, nhưng nếu như lúc này cô cảm thấy điều ấy không nên nói, Văn Minh cũng sẽ không hỏi, không tra khảo ép buộc cô phải đưa ra bất kì sự thật nào.
Giữa hai người đã có rất nhiều khoảng trống, đi đến được bước này đã là điều không dễ dàng gì rồi..

"Muốn anh giúp em ăn không?" Văn Minh kéo Hạ Lam tỉnh dậy, ôm lấy cô hỏi nhỏ "Anh chăm trẻ con khéo lắm đó!"

"Cậu bảo ai là trẻ con?" Hạ Lam hừ mũi, tránh thoát khỏi ma trảo của Văn Minh "Tôi đâu có ốm yếu đến thế, tự ngồi ăn là chuyện quá đơn giản!"

"Này, sao em khô khan thế nhỉ?" Văn Minh đột ngột lạnh giọng, hờn dỗi nũng nịu "Vợ, em gọi lại một tiếng chồng giống lúc trong bệnh viện đi!"

"Bệnh à! Tránh ra cho tôi ăn cơm!"

"Không tránh! Em không gọi anh nhất định sẽ tự tay bón cho em ăn!"

"Văn Minh biến thái!"

"Em biết quá muộn rồi!"

"..."

Một ngày của hai người cứ như vậy nhẹ nhàng trôi qua.
Ăn xong một bữa cơm, cùng nhau nghỉ trưa khoảng nửa tiếng, lúc tỉnh dậy lại ở chung một chỗ, chàng xử lý công việc, nàng đọc sách, làm bài tập.. Sau khi xong xuôi mọi sự có thể ra vườn tưới rau, ngắm hoa ngắm bướm, thuận tiện vui đùa một chút. Chiều đến đi bộ tới chợ gần nhà, mua thức ăn, xem náo nhiệt. Tối về căn hộ nhỏ, chụm đầu cùng nấu một bữa cơm đầm ấm..

Mỹ mãn và hạnh phúc.

Sự ngọt ngào giống như lớp băng mỏng trên mặt sông, nếu như dẫm mạnh nhất định sẽ vỡ nát. Và một khi nó vỡ, thứ nước lạnh lẽo phía dưới là tổng hòa của rất nhiều mâu thuẫn sẽ tràn dâng, khiến ai nấy đều chết ngộp.

*REENNNGGGG

Ngay khi hai người ngồi vào hai phía của bàn ăn tối, điện thoại của Văn Minh đột ngột reo vang. Cậu ta vốn đã cài đặt chế độ im lặng cho điện thoại của mình, chỉ trừ những cuộc gọi cực kì cấp thiết mới có âm thanh mà thôi. Hạ Lam tò mò nhìn qua màn hình máy của cậu ta một cái, chỉ thấy hai chữ ML đơn điệu xuất hiện. Văn Minh gật đầu với Hạ Lam một cái, sau đó nhanh chóng bắt điện thoại: "Tôi đây!"

"Cậu Minh!" Giọng nói của người bên kia có chút ngập ngừng "Bên này chuyện rồi!"

"Là vấn đề gì?" Văn Minh hơi thiếu kiên nhẫn, lập tức hỏi đồn. Người này là bác sĩ điều trị chính của ông nội Trịnh, bình thường anh ta chỉ gọi điện thông báo tình hình của ông vào giờ hành chính, chưa khi nào đột xuất thế này. Hôm nay tự dưng khác biệt, chắc chắn bên kia đã xảy ra chuyện chẳng lành! "Ông tôi sao rồi?"

"Tình hình ông Trịnh đột nhiên chuyển biến rất xấu!" Người này nhỏ giọng, sau vẫn kiên quyết nói ra "Tôi nghĩ cậu nên di chuyển tới đây nhanh đi.."

"..."

"Như vậy.. Mới thể gặp mặt ông ấy lần cuối.."

* Mng đợi mị, làm xong bảng biểu chuẩn bị họp phụ huynh mị sẽ on cùng mọi người tám chuyện uhuhuhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net