Chương 137

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngủ ngon?
Hạ Lam thật sự có thể ngủ ngon được hay sao?
Cô đóng cửa lại, trở về chiếc giường nhỏ vẫn còn vương hơi ấm và hương thơm của Văn Minh. Chúi mặt vào chăn mỏng, hơi thở nam tính quen thuộc của người nào đó bao bọc lấy cô, khiến tâm cô khó chịu vô cùng.

Cậu ta nói đã biết, vậy là gốc tích của đứa nhỏ này thế nào đều đã nắm rõ trong lòng bàn tay rồi đúng không. Nếu đã rõ thì cũng hiểu được cô không hề phản bội Văn Minh, không hề vượt rào ra ngoài xằng bậy.. Mặc dù chuyện vợ mình tự dưng dính bầu với kẻ thù không đội trời chung là điều khủng khiếp thật đấy, nhưng nhìn thái độ của Văn Minh thì nó không chỉ khủng khiếp mà còn khó chấp nhận vô cùng nữa cơ.

Sáng mai hai người sẽ cùng nhau "giải quyết" vấn đề này.. Nhưng giải quyết mà cậu ta nói mang hàm ý gì? Có khi nào Văn Minh không chấp nhận đổ vỏ cho Văn Hóa, ép cô phải chọn giữa phá thai và cậu ta hay không? Chuyện kinh doanh cậu ta quyết tuyệt vô cùng, trước đây tính kế cô cũng triệt để lắm, nếu như trường hợp này có thật sự xảy ra Hạ Lam cũng không quá mức ngạc nhiên. Nhưng nói thật, không quá ngạc nhiên không có nghĩa là cô chắc chắn nó sẽ xảy ra như thế đâu. Bởi dạo gần đây, từ khi hai người xác lập quan hệ Văn Minh đã thay đổi rất nhiều. Cậu ta yêu thương, tôn trọng, không muốn cô chịu đau đớn dù chỉ một chút nào.. Thế nên.. Cũng có thể Văn Minh sẽ chịu chấp nhận đứa bé..

Chấp nhận để cô sinh con, nuôi lớn siêu phẩm của người khác, để mỗi ngày tỉnh dậy là một ngày vui vì có thể nhìn thấy con của kẻ thù khôn lớn hạnh phúc..
Nghĩ sao cũng thấy gượng gạo!
Nếu cậu ta có thật sự chấp nhận đứa bé này đi chăng nữa thì mối quan hệ của cả hai người cũng sẽ trở nên rất kì quặc!

Bặm môi tính toán đủ điều, lòng của Hạ Lam rối như tơ vò. Cô chẳng còn tâm trí đâu mà nghỉ với chả ngơi nữa, đành thở dài cầm lên phương cách tốt nhất làm bản thân phân tâm: Sử dụng điện thoại di động!
Mấy ngày nay ông Trịnh mất, cô lu bu loanh quanh giải quyết mấy vấn đề khách khứa các loại, sau đó là việc giữ gìn thanh danh của nhà họ Trịnh nên chẳng có mấy lúc để quan sát việc cửa hàng bên kia. Thực chất nơi đó có quản lý super nên cô cũng không quá mức sốt ruột, nếu có, cũng chỉ là lo có ai đó đột nhiên phát hiện ra cửa hàng này thuộc quyền sở hữu của cô, sau đó ác ý phát tán thông tin, khiến người khác để ý và tẩy chay cửa hàng.

Đầu tiên là tìm đọc mấy tin tức kinh tế trên mạng, vài chuyện nhỏ nhặt liên quan đến các tập đoàn nhỏ Hạ Lam không mấy quan tâm. Thứ khiến cô để ý là chuyện tập đoàn lớn như Trịnh gia đổi chủ mà báo chí còn chưa có dấu hiệu biết gì. Vấn đề lớn như vậy mà bạn Minh cũng che giấu được, cũng khiến N cổ đông không hé răng.. Đúng là giỏi!
Tiếp theo là việc liên quan đến cuộc thi thiết kế bên kia, không ngờ chỉ là cuộc thi thường niên mà năm nay tự dưng được chú ý, gây ra được tiếng vang lớn bất thường trong khu vực. Điểm sơ qua ít cũng phải có được vài chục người tuổi trẻ nổi danh.. Chắc chắn vài ngày nữa khi cuộc thi chính thức bắt đâu sẽ có rất nhiều chuyện "thú vị" xảy ra.

Hạ Lam muốn thành lập công ti, cũng muốn "mượn sức" người ở nơi này. Có điều mấy hôm nay cô bận đến bù đầu như vậy, lại rối ren đủ chuyện lằng nhằng thế này thì làm sao có thể đến đó tìm hiểu tình hình được chứ? Cô có nên nhờ vả người khác giúp đỡ mình không nhỉ?..

Ây!
Đau cả đầu!
Phân tâm đi! Phân tâm đi! Suy nghĩ đi!
Hạ Lam! Mày làm sao thế này?
Cô vứt điện thoại của mình sang một bên, bất lực nhìn bản thân tự lừa dối mình bằng những suy nghĩ loằng ngoằng không đầu không cuối.
Cô cười khẩy, tâm tính loạn, không giống phong cách của cô chút nào!
Nhưng không giống thì sao chứ?
Ngay từ khi cô xuyên qua đây, cô đã chẳng còn là chính cô nữa rồi..

*

Hồng Ngọc bặm môi đứng nép sâu vào phía trong, cô muốn hét lớn một tiếng cho thỏa nỗi ấm ức trong lòng nhưng cuối cùng vẫn cố gắng kìm lại được.

Có thai!

Loại con gái kinh tởm như cô ta lại có thể mang bầu với con người cao quý như Văn Minh của cô sao?
Không!
Không thể nào!
Nhất định Nguyễn Hạ Lam dơ bẩn đó định dùng đứa nhỏ này để củng cố vững chắc lại địa vị của mình, khiến cho Văn Minh không thể rời bỏ cô ta!
Mẹ kiếp!
Cô không chấp nhận được điều này! Cô không chịu được chuyện Văn Minh bị dắt mũi! Và quan trọng hơn.. Nhỡ đâu đứa bé đó vốn dĩ chẳng phải của cậu ấy thì thế nào? Cô ta nhân cách thối nát vô cùng, loại con gái giường trai nào cũng có thể lăn miễn là có tiền thì khó nói trước lắm. Ngày xưa là Văn Hóa, ai biết được lúc này sau lưng Văn Minh còn ai khác hay không chứ?
Hoặc giả nếu như đó thật sự là con của Văn Minh đi chăng nữa thì cô ta cũng không được phép! Thân phận và nhân cách của cô ta không được phép! KHÔNG ĐƯỢC PHÉP!

Điên cuồng gào thét trong lòng, Hồng Ngọc cảm giác như lồng ngực bản thân sắp bùng cháy đến nơi. Cô không hiểu vì sao bản thân lại như vậy, có lẽ do vị trí của Văn Minh trong lòng cô thật sự quan trọng. Quan trọng hơn tất cả những người khác cộng lại, bởi ngày hôm đó khi thấy Thanh Tùng kia có bạn gái mới cô cũng chẳng cảm thấy đau đớn và day dứt như ngày hôm nay..
Tự dưng nhận ra được điều này, đôi mắt đẹp của Hồng Ngọc mở lớn, trong lòng cũng vỡ ra rất nhiều suy nghĩ. Văn Minh và cô vốn dĩ cũng rất tốt, nếu như Hạ Lam đó ngoan ngoãn với Văn Hóa, nghe lời Văn Hóa sau đó cầm tiền cút đi còn tốt hơn nhiều. Xem đi, ngay từ ban đầu cô ta đã là loại ăn may, vì vô tình cứu ông Trịnh mà được lợi lớn. Đã được chọn lựa còn không biết điều, đứng núi này, trông núi nọ, lấy anh nhưng ngủ với em... Loại trắc nết như cô ta vì lí gì lại được ông trời ưu ái thế chứ? Nếu đổi lại là cô.. Nếu đổi lại là cô thì tốt hơn nhiều!

Hồng Ngọc tự tin bản thân đủ sức chăm sóc ông Trịnh, cô cũng quyết đoán hơn Hạ Lam đó, nếu như để cô lựa chọn giữa Văn Minh và Văn Hóa, nhất định cô sẽ dứt khoát chọn ai sẽ ưu tiên hoàn toàn cho người ấy! Không dây dưa, không quanh quẩn người này người kia.. ai bảo vì bản thân cô là người yêu hận rõ ràng chứ?
Còn về vấn đề vì sao bên cạnh cô nhiều vệ tinh như vậy, vì sao cô còn chưa rõ ràng với ai như vậy.. Tất nhiên là do bọn họ tự mình thích cô, còn cô.. cô chỉ là không muốn khiến ai mất lòng mới thế!

Nguyễn Hạ Lam!
Nhất định là cô ta sao chổi, ngáng đường giành hết mọi hào quang vốn dĩ phải thuộc về cô!
Hồng Ngọc căm hận xiết chặt tay, hoài công cô chăm sóc cô ta bao lâu, ấy vậy mà lại nuôi ra một kẻ vong ân bội nghĩa! Dám quay lưng phản bội cô đã là tội lớn, đằng này còn cả gan cướp đi người cô yêu nhất, còn có em bé với cậu ấy nữa chứ..

Cơn sốc chậm rãi tan đi, Hồng Ngọc loáng thoáng nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân di chuyển, sau đó là tiếng chào tạm biệt của Văn Minh. Dường như cậu ấy có việc bận đột xuất gì đó nên phải rời đi ngay lập tức, bỏ Hạ Lam kia ở lại nơi này một mình. Hồng Ngọc phân vân đi qua đi lại ở phòng mình một lúc sau đó chạy tới bên cửa sổ nhìn ngó xem có động tĩnh gì khác lạ hay không.. Nếu Văn Minh rời nhà thì dĩ nhiên cậu ấy sẽ dùng ô tô, và nếu dùng ô tô thì việc khởi động xe hoặc mở cửa.. gì đó là chắc chắn phải có.
Thế nhưng Hồng Ngọc cẩn trọng lại không chờ được thứ âm thanh cô vẫn đang đợi. Bên dưới chẳng có tiếng xe cũng không một giọng người.. Chỉ có màn đêm đen đặc bao phủ không gian, phủ luôn lấy lòng người đang dậy sóng.
Nhíu mày chờ đợi thật lâu, mọi âm thanh dường như đều biến mất, ngoài tiếng tim đập của cô, Hồng Ngọc hoàn toàn không còn nghe thấy gì khác nữa.

Có nên ra ngoài thêm một lần?

Nhưng nhỡ bọn họ đã phát hiện ra cô ở đây nghe lén, sau đó làm cách này để bẫy cô ra mặt thì sao? Không đâu.. Chẳng có lí do gì mà con người quyết tuyệt như Văn Minh phải hành xử như vậy. Cậu ấy ý mà, nếu đã phát hiện ra ai đó làm trái ý mình nhất định sẽ vạch trần ngay và luôn. Còn cả Hạ Lam kia nữa, cô ta ghét cô như vậy, nếu biết cô ở đây lại chẳng sung sướng nhào đến bắt tại trận hòng làm cô bẽ mặt trước Văn Minh, khiến hiểu lầm giữa cô và cậu ấy càng sâu hơn.
Nghĩ vậy, Hồng Ngọc tự tin hơn hẳn với hành động mở cửa ra ngoài của mình. Nào ngờ, cô ở nguyên tại chỗ thì không sao, hễ cô đưa chân ra cửa lập tức gặp người!

Vừa lúc Nguyễn Hạ Lam kia cũng hé cửa, thẫn thờ di chuyển về phía cầu thang. Vẻ mặt cô ta không chút xúc cảm, hoặc có, cũng chỉ là ít bất an hiển lộ dưới đôi mắt sâu. Không hiểu giữa hai người họ xảy ra chuyện gì, Hạ Lam đó giống như bị ai bắt mất hồn, cứ như vậy đi đến đầu cầu thang rồi dừng lại. Hồng Ngọc nép mình chờ đợi, cô đưa mắt đánh nhanh vào phía trong phòng của Hạ Lam, căn phòng trống trơn. Hẳn là khi nãy lời tạm biệt cô nghe thấy đích thị từ miệng Văn Minh nói ra. Có nghĩa là cậu ấy vừa nghe tin Hạ Lam này có bầu đã vội vã phải đi đâu đó trong im lặng. Nhưng đi đâu mới được chứ? Chẳng lẽ bọn họ xảy ra tranh cãi chuyện liên quan đến cái thai? Hay thật sự giống như Hồng Ngọc đoán định.. Hạ Lam đó có con với người khác xong còn dám có ý định để Văn Minh đổ vỏ?

Ha ha ha!
Nếu vậy thì nhất định vui rồi!
Để Văn Minh phát hiện ra cậu ấy bị lừa gạt xem Hạ Lam này còn vênh váo được nữa không nào?

"Còn tưởng ai.." Hồng Ngọc vốn tưởng mình đã nấp rất kĩ, ai ngờ vẫn bị kẻ đang mất hồn kia phát hiện. Hạ Lam đột ngột xoay người, đôi mắt thẫn thờ trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm vào nơi cô đang đứng "..Ra là con chuột này?"

"..."

"Hoa sen trắng tưởng chỉ nở khi đã ngoi lên trên mặt bùn.." Hạ Lam cười khẩy, buông lời châm biếm "..Ai ngờ cũng có ngày.."

"Cậu thôi đi!" Hồng Ngọc rốt cuộc vẫn bước ra khỏi chỗ của mình, đường hoàng đối mặt với Hạ Lam "Mở miệng là nói những câu không chấp nhận được! Không ra dáng con gái chút nào!"

"Hành động nghe lén, rình xem người khác chắc có dáng?" Hạ Lam không đứng gần cầu thang nữa mà bước lên phía trên mấy bước. Gì chứ cô sợ nhất là kiểu lăn xuống đài thế này đấy, ai mà biết được nữ chính bạch liên tim đen này có âm mưu gì? Phòng còn hơn chữa nên chứ? "Suốt ngày ra rả giảng đạo đức.. Sao không dành chút thời gian mà xem lại cách sống của mình đi?"

"Xem lại?" Hồng Ngọc tiến lên mấy bước, rất nhanh đã tới trước mặt Hạ Lam. Nữ chính vốn dáng chuẩn hàng ngon hơn nữ phụ nhiều, thế nên.. Hạ Lam chưa kịp định hình đã bị người ta dùng lợi thế chiều cao chèn ép! "Tôi nghĩ kẻ nên xem lại là cậu mới đúng đó!"

"Ồ, nói thử xem!" Hạ Lam giả bộ sợ hãi, đôi mắt lại chất chứa sự trào phúng và cợt nhả "Một kẻ tự tiện đột nhập nhà người khác, nghe lén chuyện của người khác.. sau đó còn dám cao giọng bắt chủ nhà tự xem lại mình. Hồng Ngọc, cô thật sự mặt dày hơn tôi nghĩ đấy!"

"Nhà cậu?" Hồng Ngọc có chút ngứa người, con này bị ấm đầu chắc, đây là tài sản của Trịnh gia cơ mà! Dù là thuộc sở hữu của ai đi nữa thì chắc chắn cũng không phải thuộc về một đứa con dâu hờ như cô ta. Tự nhận đây là nhà của mình.. Nguyễn Hạ Lam, mặt cô chắc mỏng hơn mặt tôi đấy! "Xin lỗi, cậu nhận vơ cũng nên có mức độ! Hơn nữa căn phòng này số ngày tôi ở còn nhiều hơn cậu đấy, nếu nói tự tiện, thì nên là nói cậu mới đúng?"

"Ha ha.. Suy nghĩ thú vị ghê!" Hạ Lam tự lưng vào tường, khoanh tay cười nhạt "Cứ ở nhiều liền là của mình? Vậy hẳn nhiên cô chăm sóc Văn Minh nhiều, Văn Minh phải là chồng của cô ấy nhỉ?"

"Vốn dĩ nên thế.." Hồng Ngọc sa sầm mặt mày, khó chịu nghiến răng, chậm rãi phun ra từng chữ "Nghe nói cậu có bầu? Và nghe nói chồng cậu hay tin liền bỏ đi nơi khác?"

"Nghe trộm cũng kĩ quá nhỉ?" Hạ Lam hơi chột dạ, nhưng trước mặt kẻ địch cô không thể tỏ quá nhiều thái độ.
Hừ, chẳng hiểu làm sao bản thân lại rửng mở thế này nữa.. Mọi ngày nếu nhỡ đụng mặt nữ chính chẳng phải cô sẽ gấp gáp đi cho mát hay sao? Hôm nay còn cố tình nán lại, cùng cô ta đàm đạo nhân sinh nữa chứ?
Hạ Lam, nếu cô không muốn đi tìm Văn Minh nữa thì có thể trở về phòng, không cần đứng đây dây dưa cho mệt não! Ở gần bạch liên nhiều cẩn thận bị nhiễm tính bạch liên đó! Đến khi ấy.. Có thuốc tiên cũng không chữa được đâu!
"Thế nhưng cái này liên quan gì đến cô nào? Đây là nhà thuộc quyền sở hữu của Văn Minh, tôi là vợ cậu ấy thế nên dĩ nhiên nó cũng là của tôi! Biết điều mau cút đi, đừng để tôi phải gọi bảo vệ!"

"Người nên cút là cô mới phải!" Hồng Ngọc bặm môi, tiến thêm hai bước, chỉ thẳng tay vào mặt Hạ Lam mà mắng xả giận "Dám lăng loàn lăn giường đủ loại đàn ông xong còn trở lại bắt Văn Minh đổ vỏ? Cô có còn biết xấu hổ nữa hay không hả?"

"Chuyện gia đình tôi liên quan gì đến cô?" Hạ Lam bị người chửi thẳng nói không khó chịu chỉ là nói dối. Nhìn ngón tay thanh mảnh trước mặt mình lúc này cô thật sự có xúc động muốn bẻ ngoéo nó đi.
Mẹ kiếp!
Đừng có chỉ tay vào mặt bà đây, cưng không nhớ hậu quả của bé Dung là thế nào đúng không hả?
"Đừng vọng tưởng nữa, Văn Minh vĩnh viễn là chồng tôi, một chút hi vọng cô cũng đừng mong có được!"

"Tất cả đều là do cô!" Hồng Ngọc cười khẩy, chua xót "Đều là do cô hãm hại tôi! Ngăn cách chúng tôi, chia rẽ tình cảm của tôi và cậu ấy, còn bẫy rập Văn Minh, khiến cậu ấy hiểu nhầm tôi.. Nếu không phải là cô.. Nếu không phải là cô ngáng đường, giờ này nhất định chúng tôi đã thành đôi!"

"Con giáp thứ mười ba muốn nhảy vào gia đình người khác mà lên mặt ghê nhỉ?" Hạ Lam vung tay hất thẳng bàn tay đang chỉ mặt mình ra. Lực của cô không hề nhẹ nên búp măng của Hồng Ngọc bộp một tiếng đã đập thẳng vào tường.
Đau chứ hả? Cho chừa đi, đồ mất nết!
"Thành đôi? Cô còn phải xem Văn Minh có muốn không đã! Nói thật, tôi chỉ sợ giờ này nếu nhìn thấy cô cậu ấy cũng lười nói chuyện, trực tiếp đá thẳng cô ra ngoài!"

"..."

"Vì sao cô biết không?" Hạ Lam cười cợt, sau đó nghiêm giọng trầm mặc buông một câu "Vì cậu ấy nhìn thấu bản chất đáng ghê tởm của cô rồi!"

"Tất cả là tại cô.."

"..."

Hồng Ngọc bất ngờ lao đến khiến Hạ Lam có chút trở tay không kịp. Cô nhích chân muốn né tránh cú đánh đột ngột này của nữ chính, nhưng đáng tiếc, người ta là con cưng số phận, bàn tay vàng của người ta sáng lập lòe kia kìa. Cô có cố gắng né cũng không né được, đã thế còn tự mình hại mình bằng cách tiến sát hơn với cầu thang dốc đứng!

Một lực đạo lớn đến kinh hồn ập tới, tay Hạ Lam chới với giữa không trung.. Thứ cuối cùng mà cô nhìn thấy là khuôn mặt xinh đẹp ma mị của nữ chính. Và một đôi mắt, đôi mắt đen láy đầy sự kiêu ngạo, đôi mắt của kẻ thắng cuộc cuối cùng.

Lẽ nào.. Hôm nay cô thật sự phải chết ở đây?

*Ngã cầu thang tình tiết nữ phụ nào của Su cũng được trải qua 1 lần cho biết í

Xin lỗi mng, dạo này gần tết, chỗ mị nâng cấp mạng nên mạng mẽo rất chán. Thêm nữa mị cũng gặp vài vấn đề lồi lõm nên không thể ngày nào cũng up chương được nữa. Mị sẽ cố gắng xong cái này trước tết, nhưng lịch up phải chuyển 2ngày/ chương.
Hãy thông cảm cho mị 😆😆😆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net