Chương 145

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồng Ngọc muốn đi tìm Ngọc Thái!
Từ sau đêm đó cô tuyệt không nghĩ gì đến anh ta, cũng không thèm đả động gì đến con người ấy. Nhưng hôm nay thì khác, sau khi đã suy nghĩ kĩ lưỡng toàn bộ mọi thứ, Hồng Ngọc phát hiện ra một vài lỗ hổng có thể lợi dụng trong lời của Ngọc Thái.
Hơn nữa.. ngoài chuyện lợi dụng anh ta, cô còn muốn trả thù riêng. Khốn nạn! Ngô Ngọc Thái! Anh nghĩ anh có chút tài sản, có chút nhan sắc liền lên mặt khinh thường tôi? Nữ thần như Hồng Ngọc đây vĩnh viễn chỉ có thể khiến người khác ngưỡng vọng và nâng niu, bất kì kẻ nào tỏ thái độ kiểu đó đều phải chịu trừng phạt!
Dám đuổi cô ra khỏi phòng trong đêm, còn định cầm đằng chuôi uy hiếp ép cô phải làm thế này thế khác..? Anh ta đủ sức sao? Mơ tưởng!

Hôm nay Hồng Ngọc nhất định sẽ làm rõ ràng mọi thứ, nếu Ngô Ngọc Thái đó không chấp nhận một vài yêu cầu cô đưa ra, cô nhất định sẽ nói toàn bộ mọi chuyện với Văn Hóa. Hừ, nếu như Văn Hóa biết Ngọc Thái này thật sự định ra tay với 10% tài sản Trịnh gia kia chắc chắn sẽ rất tức giận. Và nếu hắn ta điên tiết lên thì hay rồi.. Mạnh có thể trực tiếp hạ độc thủ, dẹp toàn bộ âm mưu của anh ta. Yếu cũng hoàn toàn đủ sức phòng thủ, không để Ngọc Thái có bất kì cơ hội nào. Kế hoạch chưa bày đã tan vỡ, nhất định anh ta không muốn đâu nhỉ? Thế nên..

"Hồng Ngọc?" Nghe thấy tên mình bị nhắc đến, nữ chính vừa rời chân khỏi khu vực trực liền giật mình nhìn lại. Nơi cô mới đứng cách đây 5 phút lúc này xuất hiện vài người cao lớn trông vô cùng quen mắt.. Ô, đó chẳng phải vệ sĩ bên chỗ Văn Minh ư? Tự dưng chạy qua đây tìm cô làm gì? Vẻ mặt ai nấy đều hung thần ác sát kiểu kia.. Không phải con nhỏ Hạ Lam đó đã tỉnh sau đó nói bậy bạ gì với cậu ta đấy chứ?
Không!
Không thể!
Hạ Lam chưa tỉnh!
Mới từ chiều cô còn xem qua hồ sơ bệnh án và chẩn trị của bác sĩ chuyên khoa. Với tình huống của cô ta thì còn khuya mới tỉnh được. Thế này rốt cuộc là thế nào đây?
"Cô ấy mới tan ca, chắc đang đi thay đồ!"

"Phòng thay đồ hướng nào?" Người dẫn đầu không mấy vui vẻ, sầm mặt hỏi lại "Chúng tôi tìm cô ta có việc gấp, liên quan đến mạng người!"

"Mạng người?" Y tá trực reo lên, âm lượng khá lớn khiến ai nấy đều quay mặt lại nhìn "Hồng Ngọc giết người à? Hay cô ấy gây ra sai phạm gì? Tiêm nhầm thuốc? Truyền sai bình?.."

"Chuyện này có vẻ không liên quan đến cô lắm.." Người kia nhíu mày cự lại. Hồng Ngọc hừ lạnh, trong lòng dĩ nhiên tràn ngập cảm giác không vui vẻ. Mấy đứa y tá trong TL đều như nhau hết, ngoài mặt thì giả lả bắt thân với cô, còn tâm luôn mong muốn cô gặp sai lầm sau đó ngã ngựa.
Đáng ghét thật!
Nhưng tiếc là lúc này đang nguy cấp, dù cô có bực mình hơn  nữa cũng chưa thể đem sự bức bách trong lòng ra trút lên bọn họ.
"Phiền cô chỉ giúp chúng tôi phòng thay đồ!"

"Bên.. Là bên đó!" Y tá thấy đám người hung dữ đồng loạt sa sầm cũng có chút rén. Cô nàng không dám hỏi thêm, đưa tay chỉ về phía xa "Đi qua khúc quanh là tới ngay!"

"..."

Không ổn!
Hồng Ngọc dứt khoát xoay người chạy nhanh khỏi sảnh, trên người vẫn còn mặc nguyên bộ đồ của "thiên thần áo trắng" cũng chẳng khiến cô lưu tâm. Trước khi biết rõ đám người kia có mục đích gì, tốt nhất cô cứ tránh mặt đi đã. Đợi thêm một vài ngày nữa, hoặc lúc thích hợp Hồng Ngọc sẽ cải trang lại, đến đây dò la chút ít tin tức xem thử xem Văn Minh tự dưng muốn gặp mình để làm gì. Nếu cậu ta muốn gặp cô để giải quyết mọi hiểu lầm dĩ nhiên Hồng Ngọc không ngại ngần tiến đến. Nhưng nếu là do Văn Minh phát hiện chuyện cô ra tay với Hạ Lam sau đó tức giận thì.. Tốt nhất là thôi đi!

*REEENNNGGGGGG

Đúng lúc Hồng Ngọc gấp muốn chết thì điện thoại của cô réo vang. Nhíu mày nhìn qua, trên màn hình hiển thị dòng tên "Văn Hóa" vô cùng rõ ràng. Được rồi, lúc này cô cũng chỉ còn mỗi cọng rơm này cứu mạng mà thôi. Nhẹ nhàng hắng giọng, Hồng Ngọc dịu dàng hỏi nhỏ: "Anh đã ở đâu mấy ngày nay vậy? Không nhớ gì đến em luôn!"

"Em đang TL?" Văn Hóa ừ một tiếng, sau đó tiếp tục "Đến cổng chính được không? Anh đang dừng xe đợi em đó!"

"Đón em vào giờ này?" Hồng Ngọc nhíu mày, nếu không phải do cô không có nơi nào để đi, phải đến TL ở nhờ ăn nhờ mấy ngày thì lúc này còn chưa phải giờ tan ca của cô đâu!
Văn Hóa đón đưa Hồng Ngọc nhiều như vậy, giờ giấc làm việc của cô thế nào hắn ta nắm rõ tựa lòng bàn tay vậy. Thế nên hôm nay đột xuất đón cô đi thế này kiểu gì cũng là có chuyện!
"Xảy ra vấn đề gì?"

"Cũng không .." Văn Hóa ậm ừ "Em đến đây rồi chúng ta nói được không?"

"Được!" Kiểu gì cũng phải gọi xe để rời đi, thôi thì lên đó luôn, tội gì phải bỏ thêm một khoản đi taxi vô bổ chứ?
Hơn nữa cô cũng đang muốn chấn vấn Văn Hóa.. Xem thử xem hắn ta sẽ giải thích thế nào về vấn đề đưa cô chìa khóa không sử dụng được, còn dám không bắt máy, không liên lạc với cô bao ngày nữa chứ..
"Em đang tới!"

*

Bên kia vang lên tiếng cụp máy lạnh lẽo, Văn Hóa vô thức nhìn vào màn hình, ánh mắt tựa đóng băng.
Hắn đang định làm gì đây? Hắn thực sự muốn đem Hồng Ngọc làm cầu nối, làm vật hi sinh để cứu lấy mẹ và em gái mình sao? Đúng vậy.. Đích xác là hắn muốn làm thế, hắn sẽ làm thế và nhất định hắn phải làm thế!

Chỉ là một lần đi chơi, một lần gặp mặt, X sẽ không dám làm gì quá mức với Hồng Ngọc đâu. Hoặc giả nếu gã có dám làm gì đó, Văn Hóa chắc chắn sẽ ngăn lại! Còn nếu như hắn không đủ sức ngăn chặn thì cũng chẳng sao đâu.. Hắn sẽ chịu trách nhiệm với Hồng Ngọc! Cả đời này hắn sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy, sẽ mang ơn cô ấy, sẽ yêu thương, chiều chuộng cô ấy..
Nhưng liệu Hồng Ngọc có để hắn bù đắp lỗi lầm hắn sắp gây ra hay không đây?
Nhỡ đâu cô ấy cảm thấy bị xúc phạm sau đó dứt khoát bỏ lại hắn, bỏ lại tất cả mà đi thì sao? Nếu thật sự như vậy Văn Hóa phải làm như thế nào? Hắn có nên nhốt cô lại bên cạnh mình, cố gắng tìm cơ hội khiến cô động tâm?..

Để sau đi, nước đến đâu thuyền lên đến đó. Khó khăn lắm Văn Hóa mới đặt xuống tình yêu trong lòng mình, đi đến quyết định đưa ra Hồng Ngọc để thông qua cô thương thuyết với X. Thật ra lúc gặp X xong, Văn Hóa rất sững sờ, rất hoảng hốt, cũng rất tức giận. Gã ta là ai mà dám ra điều kiện với hắn, lấy Hồng Ngọc của hắn ra làm trò tiêu khiển, một món đồ để trao đổi như vậy? Văn Hóa dự định từ bỏ cánh cửa lớn này, đi tìm một người khác cho xong. Nhưng khi định từ bỏ rồi hắn mới phát hiện, X đã phong tỏa toàn bộ những con đường khác bên cạnh hắn. Nếu hắn không theo lời của X cũng chẳng còn ai trong giới chính trị tình nguyện giúp đỡ hắn, mặc cho hắn có ra cái giá cao đến mức nào. Quanh đi quẩn lại, Văn Hóa mặc dù tuyệt tình, nhẫn tâm, nhưng đối tượng là mẹ hắn, hắn có thể vứt bỏ bà sao? Dĩ nhiên là không! Thế nên..
Hồng Ngọc, xin lỗi em!

"Văn Hóa!" Hắn còn chưa tĩnh tâm trở lại, bên cửa kính đã có tiếng gõ lạch cạch, ngước mắt nhìn lên, Hồng Ngọc đã đứng cạnh đó từ khi nào.
Trên thân thể mê người của cô vẫn còn mặc nguyên bộ đồ y tá, dường như Hồng Ngọc rất vội vàng muốn gặp hắn, thấy hắn gọi lập tức đi ngay. Trời ơi! Cô ấy thật tâm với hắn như vậy, thế mà hắn lại định làm gì với cô ấy đây?
"Mở cửa cho em!"

"Em lên đi!" Văn Hóa dằn sự đau lòng xuống, xoay chốt cửa để cô ngồi vào ghế phụ. Bên kia X có yêu cầu hắn phải trả lời trước 9h tối nay, nếu đồng ý cần đưa người tới ngay, còn nếu không.. tùy ý! "Chúng ta ra ngoài một chút, hôm nay anh phải đi dạ tiệc!"

"Dạ tiệc?" Hồng Ngọc có chút vui vẻ trong lòng, song cô không thể hiện ra mặt mà cố tình tỏ ra lạnh lùng. Đã bao lâu rồi không được đi mấy nơi đó, đến giới thượng lưu cọ xát nhiều biết đâu lại thu thêm được mấy vệ tinh chất lượng cao. Bên người có mỗi mình Văn Hóa bảo hộ Hồng Ngọc chẳng yên tâm chút nào. Nhất là trong thời gian nước sôi lửa bỏng thế này, Văn Minh bên kia còn đang có mấy hành động không rõ nữa chứ.. "Văn Hóa, em làm gì còn tâm trí đến mấy nơi đó nữa! Người của Văn Minh kia hình như đang săn lùng em!"

"Thằng ngốc đó ra tay rồi?" Văn Hóa xoay tay lái, nhíu mày phóng xe đi khỏi khu vực bệnh viện "Kiểu này là con nhãi kia tỉnh sau đó nói bậy bạ đúng không?"

"Em cũng không rõ.." Hồng Ngọc ậm ừ "..Nhưng nghe có vẻ căng, chẳng biết thế nào nữa, em sợ lắm.."

"Anh sẽ đưa người sang dò hỏi chuyện đó, em không cần lo!" Văn Hóa gấp gáp lái xe đến cửa hàng của một stylist nổi danh. Văn Minh kia chắc cũng chẳng dám làm gì Hồng Ngọc đâu, xem đi, đến cả hắn đây, ra tay với thằng ngốc đó bao lần, suýt lấy mạng nó trăm bận có thừa.. Ấy vậy mà nó cùng lắm cũng chỉ ở trong tối giành giật được chút tài sản của hắn. Nhưng giành được thì sao chứ? Tiền, Văn Hóa tự tin bản thân có thể kiếm lại được!
"Anh sẽ bảo vệ em, dù sao nó cũng không dám bất chấp pháp luật mà bắt người chịu tội đâu!"

"Em biết rồi.." Hồng Ngọc gật đầu, miễn cưỡng bước xuống khỏi chiếc xe hạng sang của Văn Hóa, tiến thẳng vào phía trong ngôi nhà lớn xa hoa. Đám người bên trong chuyên nghiệp chạy đến, nhanh chóng bày ra kiểu cách đón người khiến khách hàng cảm thấy sung sướng nhất.
Hồng Ngọc ném toàn bộ mọi sự lừa gạt ra sau đầu, híp mắt cười tươi, sải chân rộng bước đến nơi stylist đang đợi để ra sức phục vụ cho cô..

*

Trịnh Dung Dung cảm thấy bản thân điên rồi! Hoặc giả lúc này nếu cô chưa điên, chịu đựng thêm một vài ngày nữa kiểu gì cô cũng sẽ bị điên!
Đám bác sĩ ác ma này không coi cô là con người, ngày ngày nhốt cô lại trong phòng, tra tấn cô bằng đủ các loại thuốc kinh tởm, còn dám đem cô trở thành bị bông, thường xuyên đánh đập.. À ừ thì Dung Dung phải công nhận chuyện họ đánh cô là do cô bị ảo giác hoặc đột nhiên lên cơn gì gì đó. Nhưng mà này, không phải cứ lúc tôi đây đánh các người, các người liền được quay lại đáp trả tôi đâu! Chẳng phải mấy người được trả lương cao lắm hay sao? Chịu đựng để tôi đấm vài cú không được chắc?

Căm hận nghiến răng nhìn lũ người mặc áo trắng luôn được xã hội tôn vinh là "thiên thần" dạo qua lại trước cửa phòng nhỏ hẹp, Dung Dung càng nghĩ càng ức.
Mẹ kiếp!
Cô đầy tiền!
Vậy thì vì lẽ gì cô lại phải ngồi trong cái trại cai nghiện này và để thân thể vàng ngọc của mình bị hành hạ đến vậy chứ? Với số tiền bán cổ phần kia, Dung Dung tự tin bản thân đủ sức ăn chơi trác táng đến tận cuối đời mà chẳng phải phụ thuộc xin xỏ ai hết. Mẹ cô vào tù hoặc chết, Dung Dung sẽ không cần trợ cấp gì cho bà. Văn Hóa cũng tự có tài sản của bản thân, hơn nữa anh trai cô là giỏi nhất hệ mặt trời, kiểu gì cũng lấy số tiền đó làm vốn phát triển Trịnh gia đến mức cao nhất, đứng trên đỉnh nhân sinh ngạo nghễ. Còn bố già.. hừ, lão ta đi theo con hồ ly kia muốn thế nào thì thế, có chết cô cũng không đưa nửa bàn tay ra cứu giúp đâu!
Một mình cô tiêu tiền thì tới ngày tháng năm nào mới hết.. Những số không tròn trĩnh chạy dài thật dài, dài đến mức chính cô cũng phải hoa mắt chóng mặt.

"Mau đến!" Dung Dung gõ gõ cánh cửa, nổi giận hạ quyết tâm "Gọi luật sư cho tôi, tôi không muốn ở lại chỗ hạ cấp này nữa!"

"Tiểu thư, cô lại có vấn đề gì vậy?" Y tá đứng phía ngoài thấy cô bực mình cũng không tỏ thái độ gì, chỉ nửa cười hỏi nhỏ. Một ngày cô nàng lá ngọc cành vàng này điên lên không biết bao nhiêu lần, thành ra mọi người đều quen cả rồi "Luật sư? Ý cô là vị luật sư đó?"

"Đúng vậy!" Dung Dung cao ngạo gằn giọng "Chỗ không phải cho người ở này tôi đây nhất định không thèm ở lại nữa, mấy người tự mình hưởng hết với nhau đi!"

"Không phải cho người cũng đã ở bao lâu.." Y tá phì cười "..Trịnh tiểu thư đúng là biết đùa. Mà này, cô, cô nhìn xem có phải tiểu thư nhà mình lại lên cơn không?"

"Tao đang rất tỉnh táo! Chúng mày đừng làm ra vẻ!" Dung Dung bị khinh thường lập tức gào lên bực bội. Bọn khốn nạn này, có tin bà đây ra khỏi nơi này xong sẽ quay lại đốt trại của chúng mày không? "Mau gọi người đến, ngay lập tức!"

"Hung hăng kiểu này không khéo lại lên cơn nữa.." Y tá bên ngoài không nhìn Dung Dung mà tiếp tục quay sang nói chuyện với người bên cạnh "Chúng ta đi gọi viện trưởng đi!"

"Đứng lại! Đứng lại.."

"Đừng la hét nữa!" Y tá nhíu mày "Đợi tôi gọi viện trưởng tới sau đó sẽ tìm luật sư đến cho cô!"

"Gọi tôi có việc gì?" Viện trưởng vừa lúc từ cuối hành lang đi tới, thấy bệnh nhân đặc biệt bên này la hét dữ dội quá liền hỏi thăm "Trịnh tiểu thư lại có vấn đề à?"

"Tôi muốn gặp luật sư!" Dung Dung thấy vị viện trưởng ôn hòa đi tới gần chỗ mình liền dịu lại không ít, cô nhỏ giọng, cố gắng chứng minh mình không lên cơn! "Tôi không muốn theo liệu trình này nữa, tôi thấy mình không hợp!"

"Gặp luật sư?" Viện trưởng nhíu mày nhìn đến mấy cô y tá một chút, sau đó cũng gật đầu "Được thôi, chúng tôi sẽ liên hệ giúp cô!"

"Viện trưởng.."

"Cô ấy.."

"Các cô đi làm việc của mình đi!" Viện trưởng xua tay, không quan tâm đến đôi mắt lấp lánh của Dung Dung. Vui vẻ? Tôi nghĩ cô không nên cười sớm như vậy đâu! Có điều phía trên đã ra chỉ thị tùy ý cô nàng quyết thế nào thì quyết rồi, nếu cô tiểu thư này thật sự không quan tâm tương lai của bản thân và rời đi, viện trưởng ông cũng không có cách nào giúp đỡ! "Tiểu thư, chắc 30 phút nữa luật sư sẽ đến, cô cứ từ từ chuẩn bị!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net