Chương 149

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dung Dung lần theo địa chỉ của cô bạn chí cốt kia cho, mò đến hang ổ mới của bọn họ. Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, vừa bước chân vào đó, không khí nồng đậm thứ "hương thơm" chỉ có người trong ngành mới có thể nhận ra khiến cô cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Hít sâu một hơi, Dung Dung đi nhanh vào trong. Gương mặt của cô tuy lúc này còn khá xanh xao nhưng bởi còn rất trẻ nên nét thanh thuần và ngây thơ nổi bật khiến không ít ánh mắt đổ dồn về phía này. Thêm nữa, Dung Dung mới tới đây lần đầu nên sự lạ mặt của cô cũng thu hút rất nhiều ánh nhìn tò mò. Sống ở Trịnh gia từ bé nên phong thái quý's tộc's gì đó tất nhiên phải có. Dung Dung hất mái tóc khô cứng của mình, cao ngạo bỏ qua toàn bộ những sự soi mói đó, đi thẳng đến bàn phục vụ. Trình bày một chút với người làm trong quán, nói ra cái tên giới thiệu mình tới, phục vụ rất nhanh đã nhận người, đồng ý đưa cô đến chỗ tụ họp cùng đám bạn bất thiện kia.
Tất cả mọi người cùng nhau tập hợp ở một căn phòng nho nhỏ, trên bàn ngoài vài món đồ bình thường như bia, rượu.. còn có mấy dụng cụ phục vụ cho việc "làm chuyện đó". Cô mở cửa, tự nhiên hòa nhập với đám người bên trong. Tất cả mọi người đều vui vẻ cười nói, vui vẻ hút thuốc, vui vẻ uống rượu..

Say đi, phê đi, quên đời đi..
Việc gì phải nghĩ đến ngày mai khi mà tương lai ấy tối mờ như thế. Chuyện họ cần làm lúc này chỉ đơn giản là cùng nhau trở về bản năng nguyên thủy nhất mà thôi.

*

Hai màn hình lớn đối chọi nhau gay gắt, và cả hai cái đều chiếu những mảng phim diễm tình khiến ai nấy nhìn vào đều mặt đỏ tim đập, bối rối bồi hồi mãi không thôi.
X - biệt thự của một chính trị gia nổi danh.. Đúng vậy, vĩnh viễn không ai dám tin tưởng rằng cảnh tượng thác loạn đáng ghê tởm này lại có thể xuất hiện trong gia đình của một con người danh giá như thế. Nhưng thật sự là nó đã diễn ra và còn đang diễn ra một cách vô cùng cuồng nhiệt. Mặc dù chủ nhân của ngôi nhà không cùng tham gia vào cuộc vui này nhưng cũng chẳng sao hết, tất cả những người còn lại đã đủ thỏa mãn lắm rồi.

Hoặc giả.. Trong số những người còn lại vừa nhắc ở phía trên phải trừ đi một kẻ - một kẻ bất hạnh không bị thuốc làm ảnh hưởng - nữ chính Hồng Ngọc!
Cô căm hận nghiến răng, cắn môi đến mức bật máu mãi không thôi. Gào thét, khóc lóc, van xin.. tất cả mọi thứ đều không có tác dụng khi đứng trước mặt X và đồng bọn của gã. Càng không có phép màu nào xuất hiện khi mà chính Văn Hóa - người đưa cô tới đây - cũng đang chịu trận ở phía bên kia. Hồng Ngọc tuyệt vọng nhìn từng mảnh quần áo hoa lệ trên người mình bị lột xuống, cô có dự cảm, hôm nay cô nhất định xong rồi!
Đám đàn ông giống như hổ đói rình mồi, kẻ nào kẻ nấy mạnh bạo tiến đến, chẳng hề dịu dàng cũng không có màn dạo đầu đầy kích thích. Chuyện họ làm chính là vươn tay, vươn chân, vươn toàn bộ những thứ có thể vươn ra đụng chạm mọi nơi trên thân thể Hồng Ngọc. Ban đầu cô còn cảm thấy có chút kích thích, nhưng sau đó, khi nhìn đến gương mặt kinh khủng của bọn họ cùng với âm mưu phía sau của Văn Hóa, cảm giác bị rẻ rúng khiến Hồng Ngọc nhục nhã. Sự nhục nhã khiến toàn thân cô run lên, mọi giác quan đều bị đẩy đến mức cao nhất, toàn bộ cơ thể đều trở nên nhạy cảm không ngờ. Đúng lúc này, bên màn hình lớn chiếu cảnh căn phòng Văn Hóa đang ngồi cũng đi đến một màn quyết định. Mấy người đàn ông bị X chia sang bên đó cùng nhau tiến vào, thân thể kẻ nào kẻ nấy không chút quần áo, "đồ vật" đáng sợ phía dưới dựng đứng, những nụ cười dâm dật nở trên khóe môi, đồng loạt hướng về Văn Hóa đang bị người ta giữ lấy.

Âm thanh chửi bới của Văn Hóa nhanh chóng bị lấp đi. Hắn bị đám vệ sĩ áo đen cho dùng thứ thuốc kì lạ nào đó, sau ai nấy đều thả tay, bỏ ra ngoài mặc kệ hắn cùng đám đàn ông hạ cấp kia ở chung một căn phòng kín. Đám người ấy lúc đầu không đụng chạm gì tới Văn Hóa, chỉ đứng ngoài làm những động tác kích dục vô cùng nguyên thủy. Hắn dường như bị chạm tự ái, điên tiết đánh loạn người. Có điều sự hung hăng kia bị áp chế bằng tốc độ ánh sáng, chỉ khoảnh khắc hắn vung tay, đôi chân thon dài kia đã khuỵu xuống. Văn Hóa mặt đỏ tưng bừng ngã xuống lớp đệm dày dưới sàn, quằn quại như thể đau đớn, lại như thể có ngàn vạn sâu bọ bò trên người, cầu kẻ khác tới đuổi đi giúp mình.

Thuốc kích dục!

Văn Hóa xong rồi!
Hồng Ngọc có chút cảm giác vui vẻ khi người gặp nạn, trong lòng lóe lên một tia khoái trá vặn vẹo. Mày biết thế nào là hại người tự dưng cũng bị người hại chưa? Thằng khốn, hôm nay mày khiến bà nhục nhã ở chỗ này, chính bản thân mày cũng không thoát kiếp nát cúc đâu cưng ạ!
Cô dần dần chẳng còn chút sức lực chống cự nào nữa, nương theo động tác của đám người này mà cảm nhận khoái cảm như sóng triều ập đến. Hồng Ngọc nhắm nghiền mắt, không thèm nhìn tới cảnh bên kia nữa. Cô gắng xóa trong tâm trí cảnh Văn Hóa đang bị một đám người giữ lấy, xé rách quần áo, thô bạo lật ngửa hắn ta ra sàn mà ép buộc làm chuyện giao phối nguyên thủy nhất giữa các con đực với nhau..

*

Ngọc Thái cảm thấy rất lạ lùng, mấy ngày hôm nay không hiểu vì sao anh luôn có cảm giác mình bị người ta giám thị. Đôi mắt đó từ phía sau, từ phía trước, từ mọi hướng.. đồng loạt chĩa thẳng vào anh, chăm chăm soi xét từng chút hành động của anh, mặc kệ hành động ấy là lớn hay nhỏ.

Ngọc Thái rất cẩn trọng, đầu tiên anh tự xem lại bản thân một lượt để coi mình có lỡ đắc tội ai hay không. Nhưng.. tuyệt nhiên không có! Từ lâu mọi việc anh làm đều vô cùng sạch sẽ, nếu có thể khiến người khác mang theo tâm lí trả thù nhất định sẽ không nhúng tay vào mà mượn sức của kẻ khác. Tất nhiên cái kẻ khác kia phải hội tụ đủ các yếu tố: hết lòng vì anh, trung thành với anh và.. ngu ngốc đến mức không còn khả năng suy xét!
Những kẻ như vậy sẽ trả thù sao?
Ha ha, dĩ nhiên là không! Bọn chúng sinh ra là để người ta lợi dụng, không bị lợi dụng khéo khi còn thấy buồn ấy chứ!
Tiếp theo, anh tính đến những sự việc diễn ra quanh mình, xem thử kế hoạch của bản thân có chỗ nào lộ khiến người khác nghi hoặc đến mức cắt cử kẻ khác theo dõi mình hay không. Bên kia của bố Trịnh đã xong xuôi toàn bộ, lão già hám gái vừa bị lừa sạch tiền còn bị người ta bán đi nơi khác làm việc khổ sai. Hi vọng lão sẽ ở đó cả đời, khổ đau, nhục nhã cả đời.. vậy mới xứng với nhưng việc lão đã gây ra cho chị gái anh! Bên này Trịnh Văn Hóa cũng đã bắt đầu bán đi mấy phần cổ phần Trịnh gia. Hẳn là do trong tay hắn không đủ tiền mặt để chạy án cho mẹ. Hừ, dù là hắn có đủ tiền thì sao chứ, anh chuẩn bị bán tin con dâu giết bố chồng cho báo chí.. Đến lúc đó dù hắn có moi tim móc thận ra cầm cố thì đám thẩm phán cũng không dám làm sai với quy định! Chỗ kia của Văn Minh.. Thằng nhóc này có vẻ khó xơi nhất, nhưng cũng là kẻ im hơi lặng tiếng nhất. Nó không động chạm gì đến anh mà luôn luôn ở lì trong phòng của Hạ Lam kia, mặc cho bác sĩ y tá có đến cũng không rời đi nửa bước. Hơn nữa mặc dù nói là ở trong bệnh viện "của anh", nhưng sự thật việc của Hạ Lam đó cũng không đến lượt anh được phép can thiệp. Kể từ ngày anh cố ý nói ra thông tin sai lệch về đứa bé trong bụng cô ta, Văn Minh dường như đã hoàn toàn mất lòng tin vào anh, không cho anh đến gần nơi cô ta dưỡng bệnh nửa bước..
Anh đã quá nóng vội rồi sao?
Nhưng theo đúng những gì anh tìm hiểu được thì khoảng thời gian trước hai người họ cưới cũng đâu phải vì tình yêu. Hạ Lam kia thậm chí còn công khai cùng Trịnh Văn Hóa qua lại, lăn giường các thứ gì đó cũng không phải ít.. Chẳng lẽ lại là diễn cho người ngoài xem? Nhưng diễn cũng đâu cần chân thật đến mức đó?

Khốn thật!
Chuyện này quá nhiều điều khuất tất, anh đã cố công tìm hiểu mà còn không hiểu được hết..
Trịnh Văn Minh.. Con cáo non này đúng là cao tay quá mức, nếu thật sự muốn đối đầu, Ngọc Thái nghĩ bản thân phải chuẩn bị nhiều hơn nữa.

"Viện trưởng, Si Tình đã nộp đơn xin nghỉ mấy ngày rồi!" Y tá trưởng chặn đường Ngọc Thái ngay trên hành lang, nhanh chóng đưa ra thông báo "Chúng tôi đang tính đi thăm cô ấy, không biết ý anh thế nào?"

"Bên công đoàn có kế hoạch rồi?" Ý tôi thế nào? Ngọc Thái thầm bỏ một nụ cười trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn cố tình tỏ ra lãnh đạm. Anh biết thừa cô gái này đang sốc vì bị từ chối, hoặc cùng lắm là cố tình bỏ đi để xem phản ứng của anh sau đó thế nào mà thôi.
Tôi không yêu cô, vĩnh viễn không yêu cô.. thế nên cô gái à, mặc kệ cô có làm ra chuyện gì đi chăng nữa, tôi cũng sẽ chẳng có chút thương tiếc hay đồng tình nào với cô đâu!
"Nếu vậy mọi người cứ đi đi, xem thử xem cô ấy có ốm đau gì không!"

"Vâng!" Y tá trưởng gật đầu nhìn Ngọc Thái lạnh lùng quay đi. Chuyện cô muốn nói còn chưa kịp nói mà người trước mắt đã biến tan sau hành lang dài. Y tá trưởng muốn mời Ngọc Thái cùng mình đến xem Si Tình một chút. Cả TL này có ai không biết Si Tình yêu anh ta như mạng chứ? Vậy mà anh ta lúc nào cũng quay lưng, cố ý không hiểu khiến cô gái ấy đau đớn không thôi.

Đồ đàn ông vô tình!
Đáng ghét!
Người như anh chỉ thích hợp sống một mình!

*

X chán chả buồn xem sếch sống trong nhà, gã bỏ ra ban công tầng hai hóng gió sau đó nhấp một ly rượu vang đỏ thẫm, chậm rãi thưởng thức. Mấy con thú trong phòng cách âm kia chơi sung như vậy chắc phải mất mấy tiếng đồng hồ mới xong xuôi được. Một bộ phim quay đến mấy tiếng, đúng là khó đỡ lắm đây nè. Đợi đến khi xong xuôi rồi anh nhất định sẽ tình để lộ video đó với báo chí, truyền thông, trực tiếp hủy đi danh tiếng của Trịnh Văn Hóa, khiến hắn mãi mãi không thể ngẩng đầu!
Có vô vàn cách hủy một con người, nhưng cách đơn giản nhất, khiến người ta nhục nhã nhất, đáng kinh tởm nhất lại chỉ có cách này.. Làm cho một người đang đứng trên đỉnh cao cũng bị người đời phỉ nhổ, và sự phỉ nhổ đó không chỉ diễn ra một hai ngày, mà còn diễn ra cả đời, vài đời, lưu truyền mãi về sau.
Ha ha, để xem sau vụ này hắn ta còn ngóc đầu dậy nổi hay không? Có ai còn dám dùng tiền của hắn, nhận lời mua chuộc của hắn nữa hay không?.. X dám chắc rằng đám người coi danh quan trọng hơn mạng đó nhất định không dám qua lại với loại người có tin đồn "thác loạn đồng tính tập thể"!

"Cậu X, Văn Hóa kia đã hoàn toàn khuất phục rồi!" Vệ sĩ bên cạnh nén xuống sự xôn xao trong lòng, e hèm một tiếng sau đó chỉ vào màn hình lớn phía trong. Đùa giỡn kì vậy, xem sếch sống ai lại không nóng mặt, mặc kệ nhân vật đón nhận ở đó có là song tính hay đồng tính.. "Loại thuốc đó của cậu thật đáng sợ, hắn ta lúc này không khác gì diễn viên chuyên nghiệp!"

"Tốt lắm!" X cười lạnh, không quá để tâm. Thuốc của hắn chuẩn bị dĩ nhiên là thứ tốt, nếu không tốt nhà thuốc dám lấy của hắn số tiền lớn vậy sao? Nói cho mà hay, dùng cái này rồi thì trinh tiết liệt nữ gì đó cũng lập tức lắc người quỳ gối biến thành dâm phụ! Văn Hóa đó trụ lại được mấy phút mới biến thân, giỏi, thế đã là quá giỏi! "Đợi xong xuôi cut một đoạn video up lên mạng đi!"

"Vâng!"

"Còn bên kia?" X chợt nhớ đến căn phòng thứ hai, gã nhướn mày, cố ý quan tâm nốt "Cô ta thế nào? Chịu nổi không?"

"Khỏe như trâu luôn!" Vệ sĩ gật đầu, tiếp tục báo cáo "Nhìn mặt có vẻ hiền lương, không ngờ.."

"Tôi đã nói rất nhiều lần rồi!" X lạnh giọng "Đừng bao giờ trông mặt mà bắt hình dong!"

"Tôi hiểu!"

"Làm tương tự! Tôi muốn danh tiếng của cô ta cũng bị hủy luôn!"

"Rõ!"

"Sau khi xong xuôi ném chúng ra bãi rác phía sau!" X xiết chặt nắm tay, vẻ mặt có mấy phần thỏa mãn kì lạ "Không cần hảo tâm giúp chúng mặc đồ, mặc kệ cho người ta phỉ nhổ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net