Chương 150

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái lạnh đánh úp lên người khiến Hồng Ngọc mở choàng mắt. Lồm cồm bò dậy, phía dưới và xung quanh bốc lên thứ mùi hôi thối kinh tởm khiến cô lợm giọng buồn nôn. Đáng tiếc từ trưa đến giờ chẳng có gì trong bụng nên dù Hồng Ngọc có muốn cũng nôn không được. Cô vuốt lại mái tóc dài, khiến những sợi tóc xõa tung gói gọn ra phía sau. Sờ lại thân thể một lần, toàn bộ nơi nào cũng đau nhức nhối, nơi cơ mật còn có cảm giác bỏng rát đau đớn do bị dùng quá độ. Đã vậy, thân thể cô lúc này còn không một mảnh vải che, khiến toàn bộ lồ lộ ngoài không khí. Mặc dù mới chỉ giữa thu nhiệt độ ban đêm không quá thấp nhưng cũng đủ khiến người ta lạnh đến muốn bệnh.

Khốn.. Khốn nạn!
Cũng may cô tỉnh lại sớm đấy, bây giờ là giữa đêm, chỗ này còn vắng vẻ nữa chứ.. Nếu muộn thêm một chút thì chết chắc rồi, thân thể vàng ngọc của cô nhất định sẽ bị người ta thấy hết, bị chỉ chỏ, bị cười nhạo đến chết mất!
Tên X kia đủ ác độc, đã chơi người ta đến mức suýt mất nửa cái mạng còn chưa thấy đủ, ném ra đây để cô tự sinh tự diệt kiểu này nữa chứ. Hừ, quả báo thường đến muộn, gã ta nhất định không đắc ý được quá lâu đâu! Có điều.. Khi nãy cô và đám đàn ông kia thác loạn trong phòng có bị gã ta ghi hình như bên Văn Hóa không ta? Nếu như có thì thật nguy hiểm lắm, chuyện đó đồng nghĩa với việc gã nắm trong tay "điểm yếu" của cô, tương tự như Ngô Ngọc Thái kia vậy..

Cắn môi dưới, Hồng Ngọc cố gắng đứng dậy lết ra khỏi khu vực bẩn thỉu kia. Mọi thứ sau mới tính được, hiện tại cô cần phải đi khỏi đây, kiếm một bộ quần áo rồi tìm nơi nghỉ ngơi ăn uống mới được. Nếu không trước khi tìm ra cách giải quyết đã chết ngóm mất tiêu rồi!
Cũng may cho cô, ngay cạnh bãi rác lớn đó là một khu ổ chuột. Hồng Ngọc rón rén đi tới chỗ đặt dây phơi quần áo, tìm cho mình một bộ đồ có vẻ tươm tất nhất sau đó nhanh chân rời đi. Trên người chẳng có đồ đạc gì, điện thoại, ví tiền.. gì đó lại càng là thứ xa xỉ thế nên cô đành phải cuốc bộ một quãng dài. Con gái, lại xinh đẹp tự mình lang thang trong đêm thật sự vô cùng nguy hiểm, nhưng ai bảo Hồng Ngọc luôn được ngôi sao may mắn chiếu mạng làm gì chứ, cả quãng đường dài từ nơi vắng vẻ đó đến khu sầm uất cô chẳng hề vấp phải sự nguy hiểm nào cả.
Lấy chiếc mũ phía sau cổ áo che lấp nửa khuôn mặt, Hồng Ngọc cố ý đem tóc mái dài phủ lấp hết đường nét của mình. Cô không có nơi để về, cũng chẳng còn tiền thuê nhà trọ hoặc thẻ để rút tiền nên đành phải đến TL tìm đường tá túc. Mặc dù nơi đó đang có người của Văn Minh, nhưng người xưa cũng có câu: nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, vả lại cô "ngụy trang" hoàn hảo thế này rồi cơ mà, Hồng Ngọc không tin đám người đó đủ khả năng nhận ra cô!

Hừ, Văn Hóa kia không thể lợi dụng được nữa, vậy là chuyện tìm hiểu xem mục đích của Văn Minh là gì cô đành phải tự làm rồi. Có nên nhân cơ hội "dịch dung" hoàn mỹ này mà chạy đến cửa phòng bệnh của Hạ Lam kia nghe ngóng không nhỉ? Ừm, có vẻ không được thông minh lắm, thế nên.. thôi đi!

Hồng Ngọc lầm lũi đi qua khu vực bảo vệ trực đêm, tầm này ông ấy đã ngủ say nên không hề để ý đến cô. Hoặc nếu có để ý thì cùng lắm cũng chỉ nghĩ cô là người nhà của bệnh nhân hoặc người vô gia cư tìm chốn nương thân mà thôi. Hồng Ngọc không tốn quá nhiều sức lực đi tới nhà vệ sinh của bệnh viện. Theo đúng trí nhớ của cô thì khu vực ở gần phòng bệnh VIP có máy nóng lạnh, đến nơi đó cô hoàn toàn có thể tắm rửa mà không lo sợ cảm ốm. Hồng Ngọc bước nhanh chân, ngay khi cô đưa tay đến bên nắm xoay cửa, tấm áp phích lớn treo trên tường đã thu hút toàn bộ sự chú ý của cô.
Poster khổ A0 vô cùng to, chiếm một khoảng diện tích mặt tường của bệnh viện. Trên đó in hình ảnh một cô gái xinh đẹp được chụp từ nhiều góc độ khác nhau, phía dưới khung hình là dòng chữ được in đậm vô cùng rõ ràng: Tìm người thân đi lạc! Ai thông tin hoặc biết gái này đâu chỉ cần thông báo với số điện thoại xxx, nếu như chính xác sẽ được thưởng lớn! Quả nhiên là thưởng lớn.. số thiên văn kiểu kia cũng dám in trên poster lớn dường này chứng tỏ người được tìm vô cùng quan trọng hoặc.. đang bị săn lùng vô cùng gắt gao! Hồng Ngọc hơi run tay, cô vén tóc mái sang hai bên, cố gắng lợi dụng ánh đèn hành lang mờ nhạt mà nhìn cho rõ dung nhan người trong áp phích lớn. Nhìn một lần chưa đủ lại nhìn thêm lần nữa, lần nữa chưa rõ ràng lại thêm một lần.. cứ như vậy, Hồng Ngọc đã đứng ngây ra trước bức tường kia cả năm phút đồng hồ không nhúc nhích nổi!

Vì sao cô sững sờ đến vậy?
Vì nhân vật chính trong bức ảnh chính là cô chứ còn sao nữa!

Trịnh Văn Minh!
Đây chắc chắn là trò của Văn Minh! Cậu ta muốn tóm được cô, và phải tóm lấy cô bằng mọi giá!
Khốn kiếp thật! Lẽ nào chỉ vì con nhãi dơ bẩn đang sống dở chết dở kia mà cậu ta thật sự định quay lưng lại với cô? Hồng Ngọc nghiến răng, quên luôn chuyện phải tắm rửa sạch sẽ, cô xoay người bỏ đi đến một khu dân cư cao cấp. Không được! Tuyệt đối không thể để Văn Minh đang nóng giận bắt gọn cô trong lúc này. Hồng Ngọc cần cậu ta bình tĩnh lại sau đó mới có thể nói tiếp được, hoặc là.. Chính cô cũng phải bình tĩnh lại trước đã!
Cứ lang thang trước mặt cậu ta thế này kiểu gì cũng bị tóm gọn, trước tiên cô phải tìm được nơi trú chân trước đã. Nơi ấy, dù cô có muốn hay không, cũng chỉ có thể là chỗ của "người đó"..

*

Văn Hóa tỉnh lại thì trời đã sáng bảnh, bên cạnh không chỉ "thơm" nức mũi mà còn ồn ào vô cùng. Hắn nghĩ muốn ngồi dậy nhưng cả người đau nhức, lại thêm chỗ phía sau giống như muốn xé làm đôi càng khiến hắn không thể động. Đám người vây xem thi nhau chỉ chỏ, thậm chí còn có vài kẻ còn cười nhạo sau đó lôi điện thoại ra chụp hình như thể đang coi xiếc thú làm hắn cảm thấy nhục nhã vô cùng. Song, sự nhục nhã này chẳng đáng nhắc đến khi những hình ảnh tối hôm qua ập đến trong đầu hắn.

Bị người bẫy rập, không chỉ khiến cô gái hắn yêu thương nhất phải chịu sự tra tấn cả về thể xác và tinh thần mà chính bản thân mình cũng không thoát khỏi số kiếp bị lăng nhục. Đường đường là đàn ông, ấy vậy mà lại bị kẻ khác ép buộc đặt dưới thân, phải mở miệng cầu xin bằng những thứ ngôn ngữ dơ bẩn, phải.. Không! Văn Hóa không muốn nghĩ lại những thứ đó nữa! Hắn không muốn sống! Hắn không còn thiết sống! Nếu như sống trên đời là sự đau đớn và tủi hờn thế này thì hắn còn tồn tại làm gì nữa đây?
Nhưng.. Lúc này hắn còn chưa thể chết được!
Em hắn ở đâu còn chưa rõ, mẹ hắn vẫn đang lơ lửng án tử trên đầu, kẻ hãm hại hắn còn đang dương dương đắc ý, cười nhạo sau lưng hắn. Và quan trọng hơn chính là.. Hồng Ngọc! Lúc này cô ấy đang ở đâu, đang như thế nào hắn còn không biết rõ đâu! Nhỡ như cô ấy tuyệt vọng vì bị hắn - người cô yêu thương nhất - phản bội, sau đó tìm đến cái chết thì sao đây? Hồng Ngọc không đáng phải chết, cái cô ấy nên chính là vui vẻ hưởng thụ cuộc sống ngọt ngào nhất, sung sướng nhất..

Trịnh Văn Hóa!
Mày quá ngu!
Xem đi! Mày đã làm ra tội ác gì thế này?

"Lại là nạn nhân nữa à?" Mấy người bên cạnh xì xào bàn tán, sau đó cũng có người tiến đến, ném cho Văn Hóa cái quần bẩn "Mặc vào! Đi báo án không?"

"Báo án?" Hắn hơi ngây người, nhưng tỉnh táo lại rất nhanh. Nén cơn đau đến từ khắp người, Văn Hóa nhấc chân, mặc vào tấm vải che thân xấu xí "Gần đây có đồn cảnh sát không?"

"Bị cướp lột sạch chả đi mà báo án!" Một người khác gật đầu chen vào "Đã thế còn bị đánh cho tím tái cả người.. Ai da~ vậy mới nói, đám người giàu các vị ra ngoài cứ phô trương làm gì, chúng nó không cướp cho mới là lạ!"

"Cảm ơn mọi người!" Văn Hóa nương theo tay đỡ của bọn họ đứng dậy "Phiền mọi người đưa tôi đến đó được không? Tôi nhất định sẽ cảm tạ chu đáo!"

"Ai cần cảm tạ của nhà cậu? Lần sau cố mà lo giữ thân!.."

"Dạ.."

"Này, sao tôi cữ thấy cậu ta có chút quen mặt, hình như đã nhìn thấy trong video nào đó.."

"Cũng chẳng phải diễn viên nổi tiếng, cậu nhớ làm gì cho mệt óc?"

"Cũng đúng, ha ha.."

"..."

*

Trong lúc Văn Hóa vẫn còn chật vật qua lại phía bên này, ở bệnh viện kia Văn Minh cũng chẳng hề yên ổn. Mặc dù đúng là cậu đã cho phép X muốn ra tay với Văn Hóa thế nào cũng được, miễn là có thể khiến cho thằng nhãi đó đau đớn không thôi. Thế nhưng sự "ra tay" này nhất định không được phép hướng đến danh tiếng nhà họ Trịnh có được hay không? Danh tiếng nhà họ Trịnh từ khi ông Trịnh đổ bệnh đến nay đã liên tục sút giảm, và sự sụt giảm đó ảnh hưởng không ít đến giá cổ phiếu trên thị trường.. Nếu thật sự còn có thêm vài ba scandal nữa, cậu thật sự đau đầu chịu không nổi! Ấy vậy mà..

"Cậu Minh, đã phong tỏa tin tức!" Trợ lý cao cấp tắt điện thoại, rụt rè nhìn đến gương mặt đang giận dữ của Văn Minh. Anh thầm chửi bới X đủ 100 ngàn lần, gã ngu ngốc đó không biết họ Trịnh chính là vảy ngược của cậu Minh hay sao, còn dám tìm cách bôi cho nó nhọ?
Ừ được, anh công nhận X cho vài tên chà đạp Văn Hóa thế là ok, nhưng chà đạp xong, quay video xong thì tự giữ mà xem hoặc uy hiếp đối phương đi, đằng này gã còn dám lớn mật đăng lên mạng xã hội! Muốn triệt để khiến cho Văn Hóa ngã ngựa cũng triệt để làm cho Trịnh gia biến thành vũng bùn đúng không? Ngu! Quá ngu mà!
"Nhưng mạng xã hội chia sẻ thông tin quá nhanh, sợ rằng số người xem được video kia cũng không ít!"

"Không đối chứng cũng không thể làm ra mưa gió gì quá lớn!" Văn Minh xoay xoay điện thoại trong tay, chần chừ một chút sau đó vẫn quyết định đặt xuống. Từ sáng đến giờ X gọi cho cậu không biết bao nhiêu cuộc, hẳn rằng gã đang sốt ruột lắm đây. Nhưng sốt ruột thì sao? Phải cho gã biết rằng không phải lỗi lầm nào cũng có thể tha thứ và giải thích một cách dễ dàng! "Chuyện sau này để xem vận may của nó thế nào!"

"Video của Văn Hóa thì xóa, còn của Hồng Ngọc thì sao?" Trợ lý vâng nhẹ một tiếng, tiếp tục động "Có cần phong tỏa luôn không? Từ sáng đến giờ nó vẫn được chia sẻ bằng tốc độ chóng mặt!"

"..."

"Đúng là khó ngờ thật! Bảo sao chúng ta mãi không tìm thấy cô ta, ra là cô ta được X chăm sóc luôn thể!" Trợ lý không đợi cậu đáp lời đã vội vàng nhảy đến "Còn cẩn thận quay hẳn một bộ phim mát mẻ N tiếng đồng hồ, ai nhìn đến cũng thấy kích thích không thôi!"

"Bớt bệnh!"

"Tôi chỉ nói sự thật thôi mà!" Đón nhận ánh nhìn khinh thường của Văn Minh, trợ lý cảm thấy mình rất oan ức! Này, ai xem sếch 18+ lại không nóng người chứ? Trừ khi kẻ đó bị lãnh cảm! Và cậu Minh, với con người ngồi trực trước mặt vợ hôn mê bao nhiêu ngày như cậu, tôi dám chắc cậu không bị như vậy!
Mặt người dạ thú!
Nói một đằng nghĩ một nẻo!
"Với biểu hiện đó của cô ta không ít cư dân mạng đã phong cho Hồng Ngọc đó danh hào dâm nữ thời đại rồi! Kiểu gì sau này các ông lớn trong làng phim x cũng tìm cô ta đóng vài bộ!"

"Không cần làm ra hành động gì!" Văn Minh nheo mắt, chuyện lộ ảnh và clip của Hạ Lam trước đây cậu có lỗi rất lớn nhưng người có lỗi lớn không kém chính là cô ta. Trước đây để cô ta xem kịch vui nhiều rồi, giờ khiến cô ta tự mình nếm trải cảm giác làm người trong cuộc xem cô ta sẽ phản ứng ra sao!
Hồng Ngọc!
Hai mặt giáp công, một bên là thế lực của tôi, một bên là dư luận đáng sợ.. Tôi sẽ xem thử xem, đến khi nào cô mới bị bức đến phát điên!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net