Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau bữa tối Hạ Lam dĩ nhiên không rửa bát.
Cô dọn dẹp tất cả để vào bồn rồi quay người đi lấy số điện thoại Văn Minh cho, gọi đến chỗ ông nội thông báo mấy vấn đề. Hầy, người ta tiểu thư từ bé, nhỏ tới giờ đều được người phục vụ tận nơi có bao giờ động tay động chân vào mấy việc này đâu cơ chứ. Chỉ sợ vào bếp thay vì rửa bát Hạ Lam nhà ta lại tay to đập nát hết sạch mất thôi!

Ừm, vì tài nguyên của quốc gia, Hạ Lam cảm thấy mình hành động như vậy là vô cùng sáng suốt!

Mở cửa bước ra vườn, không khí thoáng đãng tràn vào phổi khiến sự chờ đợi bớt khó chịu hơn nhiều. Hạ Lam nghe tiếng tút thứ năm, đầu dây bên kia mới chậm chạp nhấc lên.
Những tưởng việc cô làm trái ý ông sẽ khiến ông nội Trịnh càng thêm tức giận. Thế nhưng không! Hạ Lam nghe thấy giọng nói ấy vô cùng ôn hòa, thậm chí còn có vài phần hòa hoãn với cô. Ông nội Trịnh nói cô gửi số tài khoản, ông sẽ chuyển sang cho cô một số tiền để hai người tiêu dao tự tại không cần lo lắng gì hết. Chơi vui vẻ đến lúc nào muốn trở về thì về!

Kì quái thật, người này lúc nóng lúc lạnh như vậy là thế nào? Chẳng lẽ ông nội cũng có giai đoạn tiền mãn kinh nên mới thất thường như vậy?

Mãi đến tận khi Hạ Lam bối rối gửi lời chào, mọi chuyện mới được làm sáng tỏ. Ông nội thở dài, nhỏ giọng cảm ơn: "Hạ Lam, ông tin tưởng cháu có tình cảm với Văn Minh. Cũng nhờ cháu ông mới nhớ ra, mẹ thằng bé.. chôn cất ở đó!"

*

Chuyện này chẳng liên quan gì lắm đến cô nên Hạ Lam cũng chỉ phun trào nội tâm tí rồi quên sạch. Cô đi dạo quanh vườn, vừa tham quan chốn ở mới vừa rũ sạch mệt mỏi khi ngồi nguyên nửa ngày trên xe. Tiện thể vừa đi vừa mở điện thoại vào faceb**c, cũng may nơi này có wifi không cài mật khẩu, nếu không điện thoại nghèo nàn của cô chắc chẳng online được mấy lúc!

Quả nhiên đúng như Hạ Lam dự đoán, trang cá nhân của cô bỗng dưng có thêm vài trăm ngàn lượt follow. Số lượng like và comments cũng tăng vọt, thậm chí còn cao hơn một số minh tinh mới nổi hiện hành! Mặc dù danh tiếng không tốt nhưng mà kệ vậy, cô chẳng làm gì thay đổi được thì đành vui vẻ chấp nhận và suy nghĩ nó theo hướng tích cực nhất thôi.
Hạ Lam lướt qua mấy tin nhắn chửi rủa hiển hiện ngay trên màn hình. Cô nhướn mày giống như người qua đường xem náo nhiệt, trong lòng lại không chủ đích mà nghĩ: không hiểu mấy anh hùng BP này suy tính cái gì? Lên mạng chửi bới một con người chẳng liên quan gì tới cuộc sống của mình, sau đó lại tự hào làm vậy để khiến thế giới sạch sẽ hơn.. Việc đó thật sự mang lại lợi ích gì cho họ hay sao? Hoặc giả chỉ là một nỗi xoa dịu về mặt tinh thần, dìm người khác xuống để mình được đứng trên cao?
Đúng là thế giới nào cũng như thế giới nào, đâu đâu cũng tồn tại những kẻ săm soi cuộc sống của bạn. Chỉ rình rập bạn hở ra một chút sai lầm liền nhảy vào chửi bới, dạy dỗ.. Haha, chắc vui!

Cảm thấy suy nghĩ ngày càng tiêu cực, Hạ Lam thoát khỏi mạng xã hội, lên đọc báo. Quả nhiên trên mặt báo xuất hiện hàng loạt nhưng tin tức hot với số lượng người truy cập đọc cao chót vót. Quả nhiên đúng như lời Văn Minh nói, ông nội Trịnh đã tìm cách giải quyết "ổn thỏa" chuyện này. Chậc, ổn thỏa? Đây có thật sự là ổn hay không khi mà đám cư dân mạng vẫn loạn lên đòi ném đá cô như vậy?
Đầu tiên thu hồi toàn bộ ảnh và clip, à, dĩ nhiên nếu có ai đó đã lỡ tay download về bộ nhớ của mình thì cũng đành chịu. Có điều nếu như ai đó lần nữa chia sẻ hoặc tung cái này lên mạng sẽ lập tức có người đến tận nhà mời lên đồn cảnh sát điều tra. Tiếp đến thuê một hacker nào đó có tiếng, yêu cầu anh ta làm về việc clip này chỉ là đồ dàn dựng, còn ảnh là kết quả của photoshop. Chưa hết, ông nội Trịnh còn tất tay mua thêm một scandal của vài nghệ sĩ có danh tiếng trong thành phố, lập tức tung ra. Mấy quả bom này có sức ảnh hưởng lớn hơn vụ Nguyễn Hạ Lam nhiều, thế nên coi như chuyện sáng nay chìm xuồng trong yên lặng.

Hạ Lam ngẩn người để điện thoại sang một bên. Thôi đành chờ thêm một thời gian nữa, kiểu gì mọi người cũng quên đi chuyện ngu ngốc này. Hoặc có nhớ thì cũng chỉ thoáng qua, không tới mức cản trở con đường sự nghiệp của cô. Đợi đến khi qua ngày giỗ của mẹ Văn Minh trở về, Hạ Lam nhất định không trì hoãn việc khai trương cửa hàng của cô nữa. Phải làm! Bằng bất cứ giá nào!
Kiếm được nhiều tiền mới có khả năng làm chủ cuộc sống của bản thân. Hạ Lam chán ghét cảm giác tùy ý người ta xoay vần thế này lắm rồi, cũng chán luôn cái cảnh quýt làm cam chịu, nước bẩn tùy người hắt. Cô không phải cục bột mềm, ai thích nắn kiểu gì thì nắn đâu!

"Nguyễn Hạ Lam!" Đúng lúc này, Văn Minh mở cửa sổ nhìn ra ngoài gọi với tới "Cô chê trong nhà không đủ muỗi đúng không? Vào tắm ngay đi, đang có dịch sốt xuất huyết đấy! Đừng tha bệnh về nhà!"

*

Bởi vì chiều ngủ quá nhiều nên tối Ha Lam trằn trọc mãi mới thiếp đi được một lúc. Sáng hôm sau cô theo thói quen tỉnh sớm, chạy ra vườn tập thể dục thể thao nâng cao sức khỏe, lại đi thêm mấy đường quyền, vui vẻ tới mức cả người đầy mồ hôi mới dừng lại uống nước, nghỉ ngơi.

"Ô, cô là vợ của cậu Văn Minh đúng không?" Đang mở điện thoại lật xem mấy tít báo kinh tế đang nổi, ở phía xa có người đi tới, vừa thấy cô đã cười nói "Chào cô, tôi là người giúp việc!"

"Chào bác!" Hạ Lam lau mồ hôi, cũng đặt điện thoại sang bên cạnh. Thì ra đây chính là vị đã giúp cô có nhà sạch cơm ngon hôm qua. Dù gì cũng nên tỏ lòng biết ơn chút chứ nhỉ? "Bác đến sớm vậy ạ?"

"Bình thường cậu Minh không ở đây 8h tôi mới tới dọn dẹp.." Bác gái vui vẻ đến bên cạnh Hạ Lam, tự nhiên ngồi xuống "..Nhưng hôm nay cậu ấy dặn phải tới sớm chuẩn bị bữa sáng cho cô.. Ôi! Nhất cô đấy nhé! Lấy được cậu Minh đúng là hạnh phúc! Đám con gái xung quanh đều mê cậu ấy, chúng nó mà biết cậu ấy có vợ rồi kiểu gì cũng khóc tiếng mán.."

"Vậy ạ?" Hạ Lam nghe bác gái bắn liên thanh, cô tự thấy khóe môi giật giật, cảm giác khát nước thay bác ấy "Hình như Văn Minh đã ra khỏi nhà từ sáng.."

"Cậu ấy hôm nay chuẩn bị hội nghị, chắc hơn 10h mới về được!" Bác gái gật đầu trả lời "Mà này, sao cô lại tập ở chỗ này?"

"Dạ?" Cô vô thức nhìn quanh một lượt, chỗ này có gì không tốt? Sân chính trước cửa nhà, rộng rãi thoáng đãng, cực kì thích hợp để vung tay đá chân.. "Có vấn đề gì sao bác?"

"Không phải.." Bác gái ậm ừ "Chỉ là.. Hôm trước cậu Minh vừa xây khuôn viên tập ở phía sau.."

"..."

"Cậu ấy nói.." Bác gái vỗ vai cô, mờ ám cười "..Vợ cậu ấy thích nhất là luyện võ, phải xây gấp cho cô ấy tới dùng! Cô đó! Sướng nhất thật nhé!"

Câu chuyện buổi sáng kéo dài tới tận khi bụng Hạ Lam réo inh ỏi mới tạm thời dừng lại. Bác gái cười trừ chạy nhanh vào bếp chuẩn bị thức ăn, trả lại không gian cho cô yên tĩnh suy nghĩ.
Bình thường suy tính xem đầu tư chỗ nào, tiêu tiền ra sao.. Số má nhảy loạn Hạ Lam cũng chẳng thấy xi nhê. Ấy vậy mà bị bác gái xoay vòng mấy câu đã thấy đầu đau như búa bổ.
Hức, bác gái à, có thể bác không biết chứ cháu thì biết rõ lắm!
Trịnh Văn Minh cậu ta là nam chính đó!
Lấy được nam chính ngôn tình bán chạy nhất năm dĩ nhiên phải nói là sướnggggg không để đâu cho hết rồi!
Đáng tiếc, lấy được không có nghĩa là sẽ thuộc quyền sở hữu của mình vĩnh viễn. Một ngày nào đó nam chính sẽ bỏ người vợ trên danh nghĩa này và đến với tình yêu đích thực của bản thân.

Chậc chậc, không hiểu khi đó Hạ Lam có tiếc nuối gì không ta?

Hố hố, có mà mơ!
Cô nhất định sẽ dùng số tiền thiên văn của mình ăn chơi nhảy múa, tiếp tục đầu tư sinh lợi tức.
Sau đó.. Sau đó thì sao?
Liệu cô có nên tìm lấy Đăng Khoa của mình rồi tiếp tục theo đuổi?

Hạ Lam lắc đầu thật mạnh hòng khiến mấy suy nghĩ ngu ngốc ấy bay đi sạch sẽ. Cô hừ lạnh một tiếng, nhất quyết nhấc điện thoại lên tiếp tục xem xét. Vừa mở máy, tít báo cực to đã thu hút sự chú ý của cô: "ML hoàn tất công việc thu mua chuỗi bệnh viện TL? Một hi vọng mới dành cho bệnh nhân tim mạch?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net