Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công cuộc hưởng thụ ngày hôm qua dĩ nhiên không phải do Hạ Lam bao, cô chỉ lo làm đẹp, bạn Văn Minh ra trả tiền từ khi nào còn không hay biết.
Ừ, cũng chỉ là chút tiền nho nhỏ, cậu ta muốn thể hiện bản lĩnh đàn ông thì cứ việc. Sau này Hạ Lam mời cậu ta đi ăn uống gì đó sau là được. Dù sao đời cũng còn dài, dịp còn nhiều, chút nợ nần kia muốn là có thể trả ngay.

Sau khi rời khỏi spa, Hạ Lam còn tiếp tục yêu sách Văn Minh dẫn mình đi tìm mua máy tính. Cậu ta rất ôn hòa, rất thoải mái, rất nhẹ nhàng.. tới mức khiến cô chột dạ.
Vì sao người này không tra hỏi lí do cô có mặt ở Bảo Bối? Cậu ta đã biết trước hay đang đợi cô khai? Cũng có thể Văn Minh chẳng xem đó là chuyện quan trọng, vì dù cô có biết cũng chẳng thể làm ra được chuyện gì to tát..

Hai người trở về nhà khá muộn, ngay khi tắm rửa xong xuôi, Hạ Lam mở hàng mới, ung dung check email. Văn Minh thấy cô có nhu cầu làm việc cũng không ngăn cản, cậu ta cẩn thận giúp cô pha cafe sau đó tự về phòng của mình, thực hiện tốt lời khuyên của bác sĩ: trẻ nhỏ phải ngủ đúng giờ!
Nào ngờ ngay lúc Văn Minh thiêm thiếp, dưới phòng khách có tiếng gào thét đau thương của Hạ Lam, sau đó là âm thanh đập đồ rồi cuối cùng là bước chân ngàn cân của cô rầm rập trở về phòng.

Cậu kéo chăn mỏng che ngang bụng, mắt không buồn mở ra nhưng nụ cười trên miệng lại sâu không lường được. Virus nữa rồi đúng không? Email không phải thứ để mở bừa đâu cô gái ngây thơ ạ!

*

Sáng sớm hôm sau, Hạ Lam chưa ngủ đủ đã bị người lôi dậy, đá vào nhà tắm dội nước cho tỉnh!

Haha, nói kiểu làm màu thế thôi, chứ thật ra ngay khi Văn Minh bước chân vào phòng cô, sự phòng vệ sâu tận trong xương đã đánh tỉnh Hạ Lam vốn ngủ không sâu giấc dậy. Cậu ta nhìn cô ngái ngủ ngồi lên thủ thế, đôi mắt đen thẫm lộ ra ý cười mỉa mai, Văn Minh tiến đến cạnh cửa sổ, tàn nhẫn kéo "xoẹt" một phát khiến ánh sáng bên ngoài tràn vào. Thỏa mãn nhìn vẻ mặt như nuốt phải ruồi của cô, cậu ta đơn giản buông một câu lãnh đạm: "Còn trẻ đã thiếu rèn luyện, ngủ nướng gì chứ, dậy đi, chúng ta về!"

Về?
Về đâu?
Trở lại thành phố có Trịnh gia sao?

Đừng đùa, chẳng phải cô vẫn đang chạy trốn giới truyền thông à? Mới lánh đi được ngày rưỡi đã đòi người trở lại là sao? Chẳng lẽ Văn Minh có chuyện gì quan trọng tới nỗi không thể cùng cô diễn màn kịch uyên ương "trăng mật muộn" này nữa? Nhưng nếu thế thì liên quan gì tới cô? Cậu ta tự đi mà về, Hạ Lam phải ở nơi này chơi thêm vài hôm đã, cảnh đẹp hôm qua cô còn chưa đi hết đâu!

Ờ, mà thế quái nào mình lại ngoan ngoãn như thế? Sáng sớm bị nắng chiếu thẳng vào mặt không hề tức giận, thấy cậu ta đẹp trai nói một câu bá như nam chính ngôn tình liền cun cút nghe lời đi vô nhà tắm?

Hạ Lam tự dưng cảm thấy bực bội, cô súc miệng thật nhanh, rửa mặt qua loa rồi tung cửa đi ra ngoài, ý đồ phản nghịch rõ nét. Thế nhưng cửa vừa mở, hình ảnh bên ngoài đẹp như một bức tranh thời phục hưng khiến cô á khẩu, lời treo ra cửa miệng bỗng dưng bốc hơi hết luôn! Văn Minh mặc sơ mi trắng sạch sẽ, mái tóc đen ngắn vẫn còn hơi ẩm ướt, dưới ánh sáng nhẹ nhàng của bình minh, toàn thân cậu ta lấp lánh như thể đang phát sáng!

"Sao?" Văn Minh đặt quả điện thoại đã chết của cô xuống giường, lười biếng chuyển động đôi mắt sâu thẳm. Này, xâm phạm đời tư của người khác là vi phạm pháp luật hiểu không? May cho cậu là nó dính phốt nên tắc tử rồi đấy, nếu không chụy đây nhất định kiện cậu kiếm một khoản lớn "Nhìn tôi như oán phụ thế là thế nào? Phí công tôi lo lắng thay cho sức khỏe của cô!"

"Liên quan gì đến vấn đề sức khỏe của tôi?" Hạ Lam khó hiểu nhíu mày, cô dọn dẹp lại căn phòng cho gọn gàng sau đó tự điều chỉnh trang phục, lấy mấy món đồ của mình rồi cũng theo Văn Minh xuống dưới. 
Được rồi, đi theo cậu ta xem thế nào! Cô không tin Trịnh Văn Minh này đưa cô đến được chỗ chết!

"Thành phố chúng ta sống là nơi có nền y học vô cùng tiên tiến!" Cậu ta đẩy người xuống thẳng, thấy cô muốn ăn uống gì đó cũng nhất quyết ngăn lại không cho. Ơ hay, muốn giết người à "Hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau đi khám!"

"Là cậu đi.. Tiện thể cho tôi đi cùng thôi!" Cô bĩu môi nhìn đồ ăn nhanh bị người ta đoạt lấy. Đi khám, ừ, cũng được! Dù sao thân thể này của nguyên chủ cũng không rõ thế nào. Mặc dù cô tin tưởng nhân phẩm của Nguyễn Hạ Lam, nhưng còn Trịnh Văn Hóa.. vẫn là thôi đi! "Bày đặt chúng ta.."

Văn Minh mỉm cười nhún vai tỏ ý không muốn nêu ý kiến. Cậu dám nêu sao? Hàm ý của cậu vốn là như vậy!

Quãng đường vẫn xa như cũ đi xe những mấy tiếng đồng hồ mới về tới nơi. Hạ Lam ngồi trên ghế phụ, chỉnh nó xuống thấp hết cỡ sau đó nằm dài ra hưởng thụ cảm giác có tài xế là nam chính. Hai người đều không thích tranh cãi vô nghĩa nên những cuộc nói chuyện nho nhỏ đa phần xoay quanh vấn đề kinh tế. Văn Minh đúng không hổ danh mang trong mình vầng sáng chói lóa của bàn tay vàng, trí tuệ và cách đánh giá của cậu ta cực kì tốt, mỗi câu nhận xét đều khiến người khác mở mang tầm mắt!

Không phụ kì vọng của độc giả, cũng không phụ bao nhiêu cuốn "tạp chí kinh tế" cậu ta lén lút đọc trong thư phòng!

"Vì sao hôm qua cậu không hỏi gì?" Tiếng piano nhè nhẹ bao phủ khắp không gian, Hạ Lam nhắm mắt, chậm rãi lên tiếng. 

Chỉ thấy Văn Minh im lặng thật lâu, lâu tới mức khiến cô mất kiên nhẫn phải mở bừng mắt ra mà nhìn đến cậu ta mới thôi. Ai ngờ, ngay khi hàng mi dài của cô chớp động, trước tầm mắt đã có một khuôn mặt đẹp phóng lớn hết sức!

Ngay lúc cô tưởng như môi của mình và môi của nam chính chạm tới nhau, cậu ta đột nhiên nở nụ cười. Nụ cười đầy ẩn ý khiến Hạ Lam quên hẳn chuyện hai người vẫn còn ngồi trên xe, mãi một lúc sau cô mới tỉnh lại khỏi cơn thất thần, hốt hoảng nhìn quanh. 

"Xe dừng rồi, cô lo gì chứ?" Cậu ta ha ha cười ra tiếng, cảm giác vẻ ngớ ngẩn này của cô xem rất vui "Hạ Lam, cô nói thử xem vì sao tôi phải hỏi?"

"Tôi.." Tôi đi theo cậu, chẳng phải cậu nên hỏi lí do hay sao?

KÌ lạ thật, nam chính vốn đa nghi lại không hề nghi hoặc vấn đề này ư? Cô còn nghĩ ngay khi Văn Minh phát hiện ra cô ở tầng hai Bảo Bối, cậu ta sẽ dùng sức bóp lấy cô mà hỏi thăm. Thế nhưng phản ứng lại hoàn toàn khác biệt, thậm chí sự cưng chiều thái quá sau đó của cậu ta còn khiến cô cảm thấy lo lắng hơn nhiều.

"Mọi thứ tôi đều nắm trong tay, tạm thời không có gì cần thắc mắc!" Văn Minh vươn tay đến bên hông cô, cả thân hình cao lớn gần như dựa vào người Hạ Lam.

"Này.." Sự bức bách đến bất ngờ khiến lông tơ trên người cô dựng thẳng. Hạ Lam cứng ngắc, mặt tái mét đẩy phắt Văn Minh ra xa. Và dĩ nhiên sau thời gian luyện tập sức khỏe của cô đã tăng lever, trâu bò chó lợn gì đó đều phải chịu thua!
Cú đẩy vừa rồi còn kèm thêm mấy phần bạo lực vì bị bất ngờ, Văn Minh dường như cũng không tin nổi cô lại mạnh tay như vậy với người bệnh nên ăn đủ lực. Cả người cậu ta văng ra, đập cả vào vô lăng "Cậu muốn làm gì?"

"Tháo dây an toàn!" Mày kiếm nhăn lại, Văn Minh bày ra vẻ mặt pi sà bị hành thích, ai oán nhìn cô "Chụy gái, chụy nghĩ tôi định làm gì?"

"Nghĩ cái gì mà nghĩ?" Lúc này cô mới để ý, quả nhiên dây an toàn vốn trói buộc mình đã bị tháo ra rồi. Ối làng nước ơi! Hiểu lầm! Hiểu lầm to quá! Xấu hổ chết mất, bây giờ nên nói thế nào đây? "Xuống xe nhanh!"

"Ngại quá hóa giận à?" Cậu ta xoa xoa lưng, cười lưu manh kết luận "Phản ứng kiểu này.. không phải cô chưa tiếp xúc thân mật với nam giới bao giờ đấy chứ?"

"Vớ vẩn!" Hạ Lam thu lại bàn tay đang đặt trên nắm cửa, sự xúc phạm này cô không nhận đâu!
Cái gì mà chưa tiếp xúc chứ hả?
Chụy đây từ lúc còn trong bụng mẹ đã chuổng cời ngủ chung với giai rồi đó!
Chứ còn gì, cô và Hạ Vũ là sinh đôi, nằm trọng bụng mẹ dĩ nhiên là không có quần áo.. Nhưng mà sao cứ cảm thấy cách nói kia sai sai thế nào ấy nhỉ? Kiểu như mình là đứa con gái dễ dãi lắm vậy..
"Tôi tập võ lâu rồi, trước từng cho không biết bao nhiêu đồng môn thân mật hôn đất!"

"Ngoài ra?" Văn Minh nhướn mày, ý vị thâm trường vô cùng.
Hô, muốn chọc tức chị đây à?
Chú em có hơn gì mà chọc?
Từ bé đến lớn vây kín trong bốn bức tường, giờ đến cả vợ tương lai là nữ chính đang ở chỗ nào còn không hay biết.. Xí, làm màu!

"Liên quan gì đến cậu?" Hạ Lam dứt khoát làm người thông minh, không thèm tranh cãi rách việc "Cậu hơn gì tôi à mà dám mỉa đểu?"

"Chị Lam hơn người ta những ba tuổi đó nha~" Văn Minh dài giọng, cũng theo cô bước xuống. Nhà xe của bệnh viện này rất rộng, ánh sáng vàng hơi mờ mờ bao phủ những xác ô tô cồng kềnh. Bởi vì đã khá muộn nên không có mấy người mới đến. Có lẽ nam chính đã hẹn trước với bệnh viện rồi, nếu không sáng bảnh tổng mới đi khám.. đứng chờ mỏi chân đi!
"Chẳng lẽ cô thật sự chưa một mối tình vắt vai? Chưa yêu ai? Ố, thế chắc nắm tay với hôn gì đó cũng không đâu nhỉ? Này.."

"Sao cậu nhiều chuyện vậy?" Con ong vò vẽ kêu vo vo bên tai khiến cô khó chịu cực kì. Hạ Lam giậm chân quay người lại, chỉ thấy Văn Minh cười kiểu vô tội, bước dài chân lên đi song song với cô "Ai nói tôi không có?"

"Vậy là có hả?" Vẻ mặt cậu ta đầy hứng thú, giống như phóng viên tận tâm ra sức khai thác thông tin "Ai vậy? Tôi quen không? Kiểu người thế nào?"

"Chắc chắn không giống cậu!"

"Vậy giống ai?"

"Phén đi!"

"Ngô Ngọc Thái?" Văn Minh đột ngột nghiêm túc nói ra một cái tên. Vừa lúc này hai người cũng thoát ra được khỏi ánh sáng vàng vọt của bãi đỗ xe, đi lên đến khu vực sảnh chính.
Hạ Lam cảm thấy chỗ này rất quen mắt, và càng quen thuộc hơn nữa khi mà cô nhìn thấy dòng chữ Bệnh Viên TL to đùng treo trên bảng hiệu!

Ố, chỗ làm việc của Ngọc Thái!
Nơi này cô đã từng đưa anh ta đến một lần rồi này!

Nhưng.. Vì sao Văn Minh tự dưng nhắc đến cái tên kia? Cậu ta có hàm ý gì?

Hạ Lam tò mò nhìn về phía Văn Minh, câu ta vẫn nhét tay vào túi quần, ung dung và cao ngạo nhìn xuống: "Anh ta không phải người cô có thể dây vào, ngoan ngoãn tránh xa một chút!"

*Éc, hơn bốn chục chương rồi, bao giờ mới kết thúc đây trời ơi...

Bonus: Nếu Hạ Lam là hủ nữ..

Cô không thể?
Vậy cậu ta thì thế nào? Cậu ta có thể hay sao?

Hạ Lam âm thầm mặc niệm trong lòng: Nam chính, đây là cậu đang khuyên tôi hay đang đánh dấu lãnh thổ thị uy với tôi vậy hả?

Hừ, nói cho cậu hay, nếu cậu thật sự muốn giành Ngọc Thái, phải bước được qua xác của tôi trước đã! Còn nếu không.. Đừng mơ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net