Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Lam được đội ngũ y bác sĩ vô cùng nhiệt tình giúp đỡ, thế nên trong thời gian nhanh đến chóng mặt, cuối cùng cô cũng có thể xuống giường, miễn cưỡng đi lại.

Ngay lúc này Trần Duy đã lâu không xuất hiện đột nhiên nhào tới trước mặt cô, đập lên bàn của cô một sấp tài liệu siêu dày. Đây chính là hồ sơ Trần Duy khổ công giúp Hạ Lam thu thập trong lúc cô còn nằm vạ vật trên giường. Nhìn đống giấy tờ chồng chất, Hạ Lam cảm thán hiệu suất làm việc của Trần Duy một chút, khách khí cảm ơn anh ta rồi bắt tay vùi đầu vào nghiên cứu.

Quả nhiên trong lúc thanh danh Hạ Lam sụt giảm nghiêm trọng nhất, Văn Hóa bên kia đã giành được thế chủ động. Hắn ta lôi kéo nhiều cổ đông sau đó cùng nhau dìm Hạ Lam, ép ông nội Trịnh đưa ra một lời công đạo. Và cái thứ công đạo ấy chỉ khoảng mười ngày nữa sẽ diễn ra trong cuộc cạnh tranh hợp đồng mua đất khu Đông.
Bên cạnh Hạ Lam không có ai báo tin, cũng không có người trợ lực giúp đỡ.. Hầy, cái thứ "công đạo" này của ông nội cũng bá quá đi. Chỉ sợ rằng ông ấy đã triệt để thất vọng về Hạ Lam nên mới quyết định dùng cách này để tước đi thế chủ động của cô. Có điều.. Không phải ngay từ đầu tất cả đều là ông sắp xếp hay sao? Ông nội! Làm ơn giữ vững lập trường một tí đi!

Hạ Lam dưỡng thương ở đây đã được gần nửa tháng rồi, thời gian gấp rút vô cùng. Cô không muốn lãng phí thêm bất kì phút giây nào nữa nên nhanh chóng gạt bỏ mọi tạp niệm trong đầu, tập trung nghiên cứu tài liệu.
Khu đất phía Đông được mở bán theo yêu cầu của chính phủ. Nơi này vừa có địa thế tốt lại gần khu dân cư, chỉ là lâu nay không có nhà đầu tư nào nguyện ý rót một khoản tiền lớn chi cho giao thông nên mới bị bỏ hoang hóa. Hiện nay nhà nước đã xây dựng một tuyến đường cao tốc vô cùng thuận tiện đi qua khu vực này, thế nên nghiễm nhiên khu Đông biến thành miếng mồi ngon ai cũng muốn giành. Không chỉ các tập đoàn hạng lớn như Trịnh gia mà hàng loạt những tập đoàn nhỏ lẻ chuyên về bất động sản khác cũng đã ra tay. Bọn họ biết, sau vụ này nhất định sẽ phất to, thế nên bắt buộc phải giành được khu Đông bằng bất kì giá nào!

Hạ Lam tự lên kế hoạch sau đó vạch ra một sách lược ngoại giao hoàn chỉnh. Cô hơi nhăn mày, dù chuyện mở thầu này dựa vào giá cả của chủ thầu đưa ra cao hay thấp, có phù hợp với điều kiện nhà nước đặt ra hay không vân vân.. Nhưng song song với giá thầu thì chuyện người chống lưng phía sau cũng rất quan trọng.
Đây là khu đất thuộc quyền sở hữu của chính phủ, nếu như có hậu thuẫn vững chắc là một vài nhà cầm quyền nhất định khả năng thành công sẽ tăng vọt!
Điều kiện kinh tế hiện nay của cô và Văn Hóa ngang bằng nhau. Về sách lược Hạ Lam tự tin mình chắc chắn có kinh nghiệm và thông minh hơn hắn ta, thế nhưng còn về những mối quan hệ với người có quyền.. Hừ, một đứa cô nhi ăn chơi đua đòi có thể so sánh với cậu ấm được cưng nựng của nhà họ Trịnh sao?

Dĩ nhiên là không thể rồi!

Và nếu như Văn Hóa làm tốt công tác mua chuộc này thì việc đấu thầu khu Đông sẽ là việc nằm trong tầm với của hắn. Thế thì có khác gì mọi cố gắng của Hạ Lam sẽ đổ sông đổ bể hay không? Làm một việc chắc chắn sẽ thất bại thì thà chẳng làm còn hơn! Cách tốt nhất chính là điều tra xem kẻ chống lưng mà Văn Hóa chọn lựa là ai, sau đó cô cũng tìm một thế lực tương tự như vậy để mua chuộc.

Nói thì thật dễ, nhưng đám quan chức đó đâu phải cứ đưa tiền là họ sẽ nhận đâu. Thế giới này xử phạt ăn hối lộ nặng lắm đó, ai nấy đều lo mạng hơn vật ngoài thân, nếu không phải do mồi đáng tin tưởng dẫn tới thì đừng mơ mua chuộc được người.
Hạ Lam mới đến nơi này không lâu, hơn nữa cô chỉ là người làm kinh doanh nhỏ lẻ nên dĩ nhiên không với được tới đám tai to mặt lớn này. Nhưng bạn Văn Minh sâu không lường được thì khác hẳn đấy. Cậu ta nhiều tiền như vậy hẳn rằng kinh doanh cũng lớn lắm đây, và kinh doanh lớn thì dĩ nhiên sẽ quen quan chức!

Quá tiện rồi!
Dù sao chuyện cạnh tranh công bằng này cũng có liên quan tới cậu ta. Hạ Lam phải tìm cậu ta bàn cho rõ ràng mới được!

"Cô Lam, đến giờ thay băng!" Bất tri bất giác xem đến mấy giờ đồng hồ. Lúc Hạ Lam ngẩng đầu lên đã thấy mấy y sĩ đứng đó, bê khay đồ chờ đợi "Còn chuẩn bị ăn tối nữa!"

"Đã muộn thế này rồi sao?" Hạ Lam xoa xoa trán, nhắm mắt để tài liệu sang bên cạnh. Mấy vị trong phòng rất phối hợp, lập tức giúp cô bê sang bàn bên cạnh "Các chị giúp tôi một chút!"

"Nhiệm vụ của chúng tôi mà!"

Mấy cô gái rất nhanh tiến tới vậy quanh Hạ Lam, bàn tay ai nấy đều thoăn thoắt, thay băng, khử trùng, bôi thuốc.. chỉ chốc lát đã xong xuôi tất cả. Sau đó mọi người cùng nhau đi ra, để lại y sĩ chính ngồi cạnh cô: "Nghe cậu Duy nói mai cô sẽ đi?"

"Mai?" Hừ, đừng tự ý quyết định hộ người khác như vậy được không?

Hạ Lam hơi nhếch mày, nghĩ đến lão thầy liền khiến cô không vui. Mấy ngày trước cô hôn mê không tính làm gì, nhưng mấy hôm nay Hạ Lam tỉnh rồi, vì sao không nhắc gì tới chuyện để cô gặp mặt Văn Minh?
Hạ Lam có thể cảm nhận được cậu ta đang ở rất gần mình, chắc chắn chỉ cách có mấy chục mét mà thôi.. Cô bây giờ đã khá lên rất nhiều, cũng đã có thể di chuyển được. Nếu Văn Minh không thể đi, thế để cô chủ động tới gặp cậu ta, hưởng thụ ánh mắt sùng bái của cậu ta cũng được!
Hơn nữa lúc này còn có sự xuất hiện của vụ tranh giành lô đất kia. Nếu Trần Duy nhất quyết ngăn cản cô và Văn Minh, vậy thì làm cách nào cô có thể giành được cái hợp đồng ngoài tầm với đó?

"À, vâng! Chị có gì cần dặn dò sao?"

"Vết thương sau lưng cô đã lành lại cả nhưng vẫn có sẹo, cô phải thường xuyên bôi thuốc này.." Y sĩ lấy hàng loạt thuốc ra để lên bàn, vừa viết ghi chú vừa tiện thể dặn dò "Vết súng trên ngực cô mặc dù đang rất tốt nhưng vẫn chưa lành hẳn. Hàng ngày hai lần cô phải thay băng, tôi kiến nghị cô nên đến cơ sở y tế gần nhất hoặc thuê bác sĩ tư.."

"Vâng.. Vâng.." Hạ Lam trợn mắt nhìn người trước mặt bắn như súng liên thanh. Kinh hồn thiệt nha chị gái, ngoài nghề y sĩ, không biết chị có hứng thú làm ráp bơ hay không?

"Cô Lam.." Cuối cùng cũng điểm qua toàn bộ những thứ cần, y sĩ đột nhiên thân thiết để tay lên vai cô, dịu dàng "Nếu cô đi cậu Minh sẽ nhớ cô lắm đấy, mấy ngày nay hôm nào cậu ấy cũng nhắc đến cô.."

"Cậu ta ở gần đây không?" Hạ Lam làm như lơ đãng hỏi, mấy ngày nay ngoài y bác sĩ cô chẳng gặp được ai khác. Trần Duy cũng chỉ đến có hai lần, lần đầu lúc cô tỉnh và lần hai là sáng nay mà thôi "Đưa tôi tới chỗ cậu ta một chút!"

"Cái này.." Y sĩ áy náy nhìn cô, dường như ý thức được bản thân lỡ lời nói điều không nên nói. Cô cúi đầu giấu đi đôi mắt to long lanh "..Không! Bác sĩ nói cậu Minh phải tĩnh dưỡng, không ai được phép làm phiền!"

"Đến vậy cơ à?" Trí óc thoáng hiện ra hình ảnh khuôn mặt đẹp tái nhợt không chút huyết sắc. Tâm Hạ Lam có chút trống rỗng, lồng ngực không tự giác trầm xuống thật sâu.

"Tất nhiên!" Ngoài cửa vang lên giọng đàn ông thanh tĩnh, Hạ Lam không cần đưa mắt nhìn qua cũng biết chắc đó chính là vị lưu manh giả danh trí thức - Trần Duy! "Phẫu thuật của cậu Minh vô cùng phức tạp, đâu có phải trúng đạn đơn giản như của cô!"

"Chuyện kia một mình tôi không thể giải quyết!" Hạ Lam kiềm chế không bay tới vả cho Trần Duy hai phát lệch hàm!
Ôi, mẹ kiếp!
Trúng đạn đơn giản?
Bố trẻ, viên đạn này làm thủng một lỗ trên người tui và suýt làm tui thăng thiên đấy! Nếu bố đủ bản lĩnh sao không nhảy lên mà đỡ đạn cho Văn Minh của bố đi!
Khốn khiếp, không làm được cũng đừng phủ nhận nỗi đau của người khác!
"Tôi phải gặp cậu ta bàn bạc cho xong! Dù gì đây cũng là chuyện của cậu ta, chẳng phải của tôi!"

"Không phải của cô?" Trần Duy cười lạnh, đưa tay đuổi sạch người trong phòng sau đó tiến sát tới chỗ Hạ Lam "Hợp tác với cậu Minh hẳn là lợi ích cũng không ít đi! Nguyễn Hạ Lam, tôi nói cho cô hay, cô biết điều cố gắng một chút! Chuyện đấu thầu lần này liên quan trực tiếp đến cái ghế gia chủ Trịnh gia, nếu cô dám để nó tuột khỏi tay cậu Minh thì cứ chuẩn bị tinh thần!"

"Này, đừng nói những lời vô lí như vậy!" Hạ Lam không hề nao núng, cô tóm lấy cổ áo sơ mi phẳng phiu của Trần Duy mà vò cho nhăn nhúm.
Hợp tác được lợi?
Cô có thu được cái gì từ chỗ Văn Minh hay sao?

À, phải rồi!
Một viên kim cương đen trong dạ tiệc đêm đó! Nhưng nói cho mà biết, viên kim cương ấy cô chả mới lạ gì, đời trước Hạ Lam thấy qua không ít lần nên đời này cô cũng chỉ xem nó như đá quý bình thường mà thôi. Và hiện tại nó đang bị lãng quên trong xó xỉnh nào đó ở phòng của cô trong Trịnh gia kia kìa! Hơn nữa, một viên kim cương trả giá bằng một phát đạn, như thế còn không đủ công bằng hay sao?
"Muốn thành công phải có điều kiện! Hợp tác phải bình đẳng, đừng nói như thể tôi cầu xin để được làm việc cùng cậu ta vậy!"

"Bản chất vốn dĩ như thế! Chỉ có cô tự cho là ngang hàng thôi!" Trần Duy không thương tiếc gạt tay Hạ Lam, mặc dù cô có tí võ vẽ, nhưng lúc này đang thương tật N % nên yếu đi rất nhiều. Vừa bị gạt một cái cả người đã chao đảo ngã xuống giường, cũng may đệm êm, nếu không cái mông của cô thảm rồi! "Cậu Minh nói, nếu cô không muốn hợp tác nữa thì.. Mời cút!"

"Văn Minh nói?"

"Đúng vậy!" Anh ta xoay người, lạnh lùng bước ra "Còn nếu cô ngoan ngoãn tiếp tục thì cứ về Trịnh gia, vài ngày nữa tôi sẽ gửi kế hoạch cụ thể!"

"..."

"Tôi tốt bụng nhắc cho cô hay: Nguyễn Hạ Lam, hợp tác thì sống, nếu không.. Cô cũng chỉ có con đường chết mà thôi!"

Hạ Lam im lặng không nói, giữ nguyên dáng nằm nàng tiên cá giãy chết trên bãi biển mà ngây người.
Đúng, chính xác là trong đầu cô lúc này không tồn tại một chút suy nghĩ nào cả. Nếu có chăng chỉ toàn là nỗi thất vọng lạ kì.

Thất vọng vì cái gì?

Phản ứng của Văn Minh? Hay cách cậu ta đối xử không công bằng với cô trong việc hợp tác này?

Hạ Lam không rõ, chỉ là.. sau rất nhiều lần tiếp xúc, cô đã hi vọng ở cậu ta nhiều hơn thế! Nhiều.. Nhiều đến bao nhiêu, thực ra chính bản thân Hạ Lam cũng không rõ nữa..

*

Sáng hôm sau Hạ Lam được xe chở thẳng tới tập đoàn Trịnh gia. Thư kí chính vừa nhìn thấy cô liền mừng rớt nước mắt. Bà giơ hai ngón tay cam đoan với Hạ Lam, trước đây thấy mẹ đi chợ về bà cũng không mừng như gặp được cô lúc này.
Thật ra con người thường hợp tác với nhau vì lợi ích. Thư kí chính kinh doanh giỏi nên dĩ nhiên cũng sẽ có kiểu tư duy này. Bà muốn tìm Hạ Lam, muốn giúp đỡ cô chiến thắng vụ này. Ai bảo ngay từ đầu cả bà và cả phòng thư kí đều đứng về phía Hạ Lam làm chi? Lúc này nếu như Văn Hóa lên nắm quyền, phòng thư kí không bị làm khó dễ mới là lạ!
Đuổi việc không đáng sợ, cái bà sợ là hàng loạt những bẫy rập trùng điệp phía sau. Con người mà, càng già càng sợ hãi mạo hiểm và lao tù..

Thư kí chính giải thích một chút cho Hạ Lam những vấn đề liên quan đến khu Đông. Tiện thể nói cho cô hay chuyện bà làm đủ mọi cách cũng không thể gửi được tin nhắn cho cô, đã vậy còn dính virus oan vì đám hacker khốn khiếp. Lúc này Hạ Lam mới biết, thì ra căn nguyên điện thoại và máy tính của cô nhận được tin nhắn và mail trống là do đâu. Hẳn rằng Văn Hóa sợ cô biết sớm về sớm nên mới ngăn cản. Thằng khốn này đủ trò ghê, cũng may cô có Văn Minh hỗ trợ nếu không lại tốn một khoản kha khá vào công nghệ!

Ầy, nói đến đây mới nhớ.. Máy tính của Hạ Lam vẫn còn vứt ở nhà Văn Minh. Sau này phải tìm cách nhờ cậu ta cứu mạng nó mới được. Con bé mới khai bao xong đã rip, thật sự không công bằng với nó tí nào!

"Quên mất!" Thư kí chính đột nhiên giật mình, kéo tay Hạ Lam sang phòng nhân sự. Cô vốn bị thương lại thêm sáng ngồi xe lâu nên cả người đau nhức mãi không thôi. Nén cơn đau xuống thật sâu, Hạ Lam tò mò đi theo bà "Công ti sắp xếp cho em và Văn Hóa mỗi người một trợ lí, cậu ta lĩnh người rồi, còn người của em vẫn ở đây! Nào, Thanh Tùng! Thanh Tùng đâu?"

"Dạ?" Một người con trai cáo ráo, khỏe khoắn nhanh chóng bước tới. Hạ Lam nhướn mày nhìn qua, ừm, không tồi, sáng lóa đúng kiểu hót boi bóng rổ học đường luôn! "Em đây ạ!"

"Đây là Hạ Lam, sau này làm trợ lí cho cô ấy nhớ cố gắng!" Thư kí chính rất tự nhiên giới thiệu. Hạ Lam thoáng thấy khi nghe tên cô, biểu cảm của người này trùng xuống. Cảm tưởng như rất chán ghét, lại thêm mấy phần ghê tởm vậy..
Này, chúng mình chưa gặp nhau bao giờ đâu, đừng có bày ra vẻ mặt kẻ thù giết cha như thế, khó chịu lắm biết không hả?

Hay.. Hay là do anh ta từng xem qua video và ảnh rồi nên mới có thái độ như thế này với cô?

Ây da, thiệt là khó xử. Mình có nên ác cảm với mỹ nam trước mắt không ta?
"Hạ Lam, đây là Thanh Tùng! Cậu ấy là đàn anh khóa trên của em trong trường đại học đó, mau chào đi!"

"Chị, bọn em có quen nhau mà!" Thanh Tùng cố gắng thu thái độ khinh thường lại, nhưng Hạ Lam vốn nhạy cảm, chút ít cao giọng liền khiến cô nhận ra ngay.
Có quen nhau?
Là quen kiểu gì?
"Hạ Lam không nhớ tôi sao, trước đây chúng ta có từng gặp mấy lần ở sân bóng!"

"Ồ, không nhớ!" Hạ Lam thẳng thừng gạt đi, sau này phải làm việc cùng tên trợ lí.. hãm này á? Cô không thích, làm ơn cho tui đổi người! "Xin lỗi anh!"

"Không sao.." Thanh Tùng gãi đầu cười, giả như đã quen với thái độ này của cô. Anh ta nhướn mày, buông một câu không nóng không lạnh "..Chắc do cú ném của tôi hôm đó quá mạnh, khiến Hạ Lam mất trí nhớ tạm thời rồi!"

Cú ném của tôi?

Thanh Tùng?

Đàn anh khóa trên?

Sơ đồ tư duy nhanh chóng kết nối trong đầu Hạ Lam. Cô sực nhớ ra một số chuyện nhỏ nhặt tưởng như đã chìm vào dĩ vãng vĩnh viễn.

Hô hô, Nguyễn Hạ Lam, tôi đã tìm thấy hung thủ giết hại cô rồi!
Để xem chị đây giúp cưng trả thù thế nào nhé!

Nụ cười lạnh lẽo nhanh chóng nở trên môi Hạ Lam, cô nhướn mày, giọng nói cũng trở nên cao vút: "À, nhớ ra rồi! Anh Tùng, hình như anh vẫn nợ tôi một lời xin lỗi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net