Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Dung Dung chỉ là bộc phát, tức quá hóa giận nên mới hành động không suy nghĩ kiểu như vậy. Hừ, nhưng không sao! Xung quanh đều là người theo phe cô, sợ gì không đánh bại được một con đ* đáng ghê tởm?
Hơn nữa cũng chính vì nó bồi thêm vào nên cuộc sống của cô ở trại hè mới khủng khiếp như thế. Đúng vậy, nếu không phải có chuyện hôm đó ở trên cầu, Dung Dung cũng đâu cần chịu khổ nhiều đến thế. Có thù thì phải báo, và báo sớm hay muộn cũng đâu có khác gì nhau. Không khéo hành động bộc phát lúc này lại là thông minh ấy chứ. Xem xem, mọi người ai nấy đều đang căm phẫn hộ cô rồi. Chờ chút nữa cô ta vào, còn không phải nhất định sẽ bị mọi người xỉa xói?

"Con nói tất cả đều là thật?" Ông nội già vẫn cố chấp chưa tin lời cô, ánh mắt sắc bén nhìn tới khiến Dung Dung lạnh người. Khốn... lão già này nếu không phải nắm quyền gia chủ, cô phải sợ lão hay sao? Đợi một thời gian nữa xem, khi Văn Hóa ngồi lên ghế chủ tịch rồi chúng tôi sẽ xử đẹp ông! "Là thật?"

"Đúng vậy ông nội.." Dung Dung chửi bới trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn hiền ngoan nhu thuận. Vừa hưởng thụ sự cưng chiều của cả nhà vừa nấc lên nghẹn khuất "Hôm đó ở trung tâm mua sắm rõ ràng cháu đang đi với các bạn, chị Lam và anh Minh lại chạy tới chặn đường, vừa xúc phạm gia đình vừa bẻ gãy tay cháu.."

"Tay con bé còn chưa lành nữa.." Đào Nương xót xa nhìn bông băng bị vẽ nguệch ngoạc trên tay Dung Dung, nước mắt lại trào ra như suối "..Con gái của mẹ số khổ quá.."

"Cháu chưa kịp giải thích đã bị đưa tới trại hè.." Dung Dung tiếp tục "..Nhưng chị ấy còn không tha cho cháu, truy tìm tung tích trại hè, đi tới tận nơi chúng cháu đóng quân mà hãm hại cháu!"

"Khốn khiếp.."

"Không bằng cầm thú!"

"Dung Dung bình tĩnh, có thể chỉ là hiểu lầm!" Dưới sự phẫn nộ của mọi người Hồng Ngọc dũng cảm khuyên can. Hạ Lam làm những chuyện này? Hừm, với hiểu biết của cô và cô nàng thì không thể nào, Hạ Lam đó không đủ thông minh để nhìn nhận kẻ địch và bên ta đâu!
Nhưng.. Nếu đúng cô ta làm cũng tốt! Một chút nữa Văn Minh vào đây biết được chuyện này thế nào cũng nghĩ Hạ Lam cô ta là một con ngốc độc ác cho coi.
"Em nói tiếp xem sau đó thế nào?"

"Chị Ngọc, em biết chị rất lương thiện cũng rất tin tưởng cô ta.." Dung Dung vừa nói ra câu này, tất cả mọi người trong phòng đều đồng loạt gật đầu đồng ý.
Hình tượng của cô quá tốt, chậc, điều này là do họ dễ bị lừa, không phải do cô diễn quá sâu được không?
"...Nhưng chị à, lần này chị nhìn lầm người rồi!"

"Sao có thể?" Hồng Ngọc đưa tay che ngang miệng, đôi mắt to xinh đẹp càng tròn hơn vì ngạc nhiên. Cô khẽ chuyển tròng mắt, chỉ thấy bên kia Hạ Lam và Văn Minh đã trở về rồi. Hai người họ mỗi người đi một nhịp, vẻ mặt còn khó chịu thế kia.. Không phải vừa cãi nhau đấy chứ?
Được!
Được lắm!
Lần này cãi nhau xong Hồng Ngọc sẽ khiến bọn họ đứt luôn. Cô nhất định sẽ không để Hạ Lam tới gần quấn lấy Văn Minh nữa!
Cậu ta, phải thuộc về cô!

"Sao lại không chứ?" Dung Dung nghiến răng nhắc lại "Sỉ nhục em trước mặt mọi người, li gián em với các bạn, thậm chí còn lén lút thuê người khác bắt nạt em trong trại hè.. Các thầy cô cũng bị cô ta mua chuộc, không cho phép em dùng điện thoại liên lạc về nhà. Hạ Lam.. Cô ta đúng là con quỷ!"

"Còn tưởng chuyện gì to tát.." Hạ Lam tiến vào rất nhanh, vừa khớp nghe được mấy câu này của Dung Dung. Ui giời, em gái, em mười sáu tuổi thật không đấy? Chuyện hại người ngốc nghếch thế này cũng nghĩ ra được? Chị thấy xấu hổ thay cái danh nữ phản diện của em! "Thì ra Dung Dung sợ chị vì lí do này à?"

"A..." Dung Dung vẫn nấp phía sau Đào Nương, lẩm bẩm khe khẽ. Chậc, bình thường cô em này chửi người lưu loát lắm mà, hôm nay tự dưng bí từ có mỗi mấy chữ cút cứ lảm nhảm qua lại là thế nào? Trước mặt người lớn sợ bị đánh giá hay sao hả?

"Chuyện này rốt cuộc là sao?" Ông nội Trịnh bày ra vẻ mặt tau chịu đủ rồi, cáu kỉnh ra lệnh "Cháu nói cho rõ ràng đi!"

"Chuyện tay của em Dung cháu đã nói rõ với ông hôm đó.." Hạ Lam không có ý nhắc lại câu chuyện nửa thật nửa giả cô vẽ ra ngày hôm ấy. Vì thật ra bạn Lam chẳng nhớ nổi nội dung của nó là gì, chuyện ngoài lề không quan trọng, ai tốn nơ ron cho nó làm chi? "Còn về việc li gián và sỉ nhục em ấy trên cầu, hôm đó các bạn em chả phải cũng quay phim up lên mạng sao? Ông nội, ông mở mạng ra xem là biết ngay đầu đuôi thôi!"

"Mẹ! Mau nói cô ta đi đi!" Diễn viên Dung vẫn diễn rất sâu, cuống cuồng gào thét che lấp toàn bộ lời giải thích của Hạ Lam "Cô ta nói dối! Cô ta lúc nào cũng dối trá!"

"Cháu tạm thời về trước đi vậy.." Ông Trịnh xua tay, kiểu này đúng là có ngồi ăn cũng không vô nổi đâu "Hôm khác gặp hãy giải thích với ta cho rõ ràng!"

"Chuyện trên cầu có thể do lỗi của Dung Dung.." Văn Hóa không đồng ý thả người dễ dàng như vậy, thấy Hạ Lam phất tay quay đi liền lao tới chặn ngang "..Nhưng còn việc mua chuộc người cô nói thế nào?"

"Văn Hóa, cậu tức giận quá nên IQ đi xuống à?" Hạ Lam dễ dàng tránh thoát người này, không thèm chấp mà né sang cạnh. Nữ chính cùng lúc cũng đứng dậy dần dần di chuyển tới chỗ Văn Minh, hai người bọn họ lại bắt đầu màn dìu đỡ ân ái đầy tính nhân văn..

Trêu tức người khác quá mức!
Đồ ngu Văn Hóa!
Ghệ mày đang tà lưa thằng khác kia kìa, quan tâm nó đi, chuyện cỏn con này tính sau cũng được!

Ớ.. Sao tự dưng cô lại dùng lời lẽ gay gắt quá mức thế nhỉ? Quái quỷ thật, từ lúc Hồng Ngọc và Văn Minh song song xuất hiện, công khai thân mật trước mặt cô dường như đã tác động không ít đến cả chỉ số thông minh và chỉ số cảm xúc của Hạ Lam. Lẽ nào lại đúng như bác tài nói, cô.. Ghen?
Ghen?
Haha!
Nực cười!
Chắc chắn là ghen tị!
Đúng vậy..
"Tôi lấy đâu ra lắm tiền để mua chuộc đám người đó như thế? Mà có đi chăng nữa, thì đám công tử tiểu thư trong trại hè đó có thể vì tí tiền ít ỏi của tôi mà bị mua chuộc hay sao?"

"Haizzz" Ông nội thở dài một hơi, dường như thất vọng vô cùng, Văn Hóa nghe rõ mồn một âm thanh này, trong lòng không tránh khỏi chột dạ.
Chưa tới lúc lên sàn đấu thầu.. Nhưng nhỡ ông nội rút lại cái cạnh tranh công bằng kia thì sao?

"Ai biết các người có đổi chác bằng tiền hay không?" Miệng Đào Nương như có gai, hiểm độc mà lên tiếng "Xem, Hạ Lam tiểu thư có thứ đáng giá hơn tiền nhiều, cái thân thể dơ bẩn kia.. Chậc!"

"Câm miệng!" Ông Trịnh thấy vấn đề đáng xấu hổ bị lôi ra lập tức quát lớn. Hạ Lam không ngờ gia đình nhà này lại đem chuyện đó ra công kích cô, chỉ nhíu mày nhìn qua một cái rồi lập tức cười khẩy trong lòng.
Hơ hơ, cũng đâu phải là tôi thật sự, các người thích kiểu chó cùng đứt dậu, cắn càn thì cứ việc!

"Sao phải câm chứ? Con nói không đúng à?" Đào Nương như bị thứ gì kích thích, nhất quyết vặn lại "Loại con gái như cô ta dám thế lắm, chuyện gì không mua được bằng tiền liền dùng thân xác để đổi chác!"

"Tôi nói cô im miệng!"

"Phải đó mẹ.." Dung Dung cũng nhỏ giọng hùa theo "..Cả cái chuyện cô ta tự dưng vào được nhà này dễ dàng thế nữa chứ.. Không biết.. Không biết là kẻ nào mở cửa cho cô ta, giữa họ không khéo cũng có chuyện mờ ám.."

"Mày.. Mày.."

"Ông nội! Ông làm sao vậy?"

"Trời! Ông Trịnh! Ông mau tỉnh lại!"

"Người đâu.. Cấp cứu! Cấp cứu!"

"..."

*

Bệnh viện TL tối nay đột nhiên trở nên đông vui tấp nập khó tả. Cũng tại vừa có một vị khách đặc biệt nhập viện nên mới đủ sức khiến cho toàn bộ y bác sĩ của ca này vất vả ngược xuôi như vậy.
Hạ Lam nhìn vào đèn đỏ trước cửa phòng cấp cứu, không tự giác tâm lại bay về ngày hôm nảo hôm nào. Nói thật, ngày đó chờ đợi Văn Minh phẫu thuật tim còn không hồi hộp như bây giờ ngồi đây đợi ông Trịnh khám tổng thể. Rốt cuộc ông nội bị làm sao? Vì lẽ gì vừa mới chịu tí ti kích thích đã ngất xỉu như vậy?

À, ờ thì kích thích đó cũng không tính là tí ti, nó cũng to ra phết đấy. Nhưng nhìn đám con cháu bên kia vẫn đang rôm rả chuyện trò xem, hiển nhiên họ coi cái đó chỉ là yếu tố nhẹ tựa lông hồng rồi!
Hạ Lam lén bĩu môi nhìn bức tranh gia đình hòa hợp trước mắt, lại nhìn sang Văn Minh ảm đạm phía bên này, lòng không nén được sự mỉa mai và thương cảm.
Có mẹ kế lập tức có cha dượng, đúng là sự tồn tại đáng thương nhất trên đời! Đã vậy đám người này còn chả ra gì nữa chứ, đối xử tàn tệ với một đứa nhóc không hiểu đời, ép nó hắc hóa như vậy..
Và nữa, có con dâu kế lập tức có con trai nuôi, ông nội Trịnh lúc này dường như đã trở thành tồn tại muốn bị loại trừ nhất Trịnh gia rồi. Hừ, nghe câu nói ngu ngốc của Dung Dung khi nãy là đủ hiểu cô ta chẳng hề tôn trọng ông Trịnh tí nào. Con nhãi ranh ngu ngốc lại dám nghi hoặc ông Trịnh dùng quy tắc ngầm với Nguyễn Hạ Lam, để từ đó lấy cớ cho nguyên chủ vào nhà?
Chậc, em còn non tơ lắm, giá như chụy nhớ được nội dung toàn bộ cuốn tiểu thuyết đó, nhất định chụy sẽ viết lại rồi đập vô mặt em, cho em đọc. Lúc đó em sẽ hiểu được thông điệp nhân văn mà tác giả dày công truyền tải trong hành động "cứu người người trả ơn" này!

À mà nữa, cái con mén này chán diễn rồi à?
Sao bây giờ cô ngồi gần nó thế nó không giật kinh phong giống khi nãy nữa đi?

"Bác sĩ!" Cửa phòng cấp cứu vừa mở, bố Trịnh đã lập tức lao đến. Nụ cười tươi rói khi nãy bị thay bằng vẻ mặt đau buồn sầu não "Bố tôi sao rồi?"

"Ông nội tôi thế nào?" Văn Hóa cũng diễn tròn vai một đứa cháu ngoan, lo lắng nhào tới ngay sau bố Trịnh, giữ lấy bác sĩ mà hỏi han "Ông không có vấn đề gì chứ?"

"Hồ sơ của ông chúng tôi đã chuyển tới phòng viện trưởng!" Bác sĩ tháo khẩu trang, thở dài "Có lẽ người nhà phải chuyển ông tới đây để tiện cho việc chăm sóc, chứ bệnh trạng của ông đã diễn biến rất nặng, không thể trì hoãn điều trị nữa!"

"Bệnh trạng?" Mấy người bọn họ nhìn nhau ngạc nhiên, dĩ nhiên trong đám mấy người này có sự góp mặt của cả Hạ Lam nữa.

Lạ thật! Ông nội Trịnh - một trong những nhân vật chủ chốt của việc thúc đẩy cốt truyện lại bị bệnh nặng à? Chẳng lẽ đã hết giờ lên sàn của ông rồi nên tác giả chuẩn bị cho ông xuống đài bằng cách này? Hừm, Hạ Lam không xem hết cả cuốn truyện nên không biết kết cục của những nhân vật khác thế nào. Nhưng nói thật sự dây dưa của ông Trịnh trong vụ chia tài sản Trịnh gia không phải nhỏ đâu. Nếu ông ta ra đi vào thời điểm này chắc chắn sẽ kéo theo rất nhiều vấn đề nhạy cảm!

Cô đưa mắt nhìn về phía Văn Minh, cậu ta yên tĩnh ngồi một bên tựa như tất cả lời nói của bác sĩ đều không thể ảnh hưởng đến cậu vậy. Sao Hạ Lam cứ có cảm giác như cậu ta đã biết trước chuyện này? Nhưng chẳng phải gia đình bố Trịnh - những người gần gũi nhất với ông nội còn không biết gì hay sao? Lẽ nào mạng lưới thông tin của Văn Minh lại rộng được đến thế?

"Bác sĩ! Ông nội có bệnh?" Dung Dung nửa ngạc nhiên vừa vui mừng reo lên. Hơ, bệnh rồi kìa, và nghe vẻ ông già này bệnh nặng lắm đây! Đáng đời ông ta, ai bảo khắt khe với con cháu lắm vào, đó, chẳng đợi Dung Dung cô ra tay cũng tự bị tạo hóa ngược thảm!

"Là bệnh gì? Bác sĩ mau nói rõ ra đi!" Bố Trịnh gạt Dung Dung ra một bên, nhảy vào trọng tâm "Tình trạng cụ thể ra sao?"

"Các vị là người nhà của ông lão mà không hay biết gì sao?" Bác sĩ bị dồn ép có chút chật vật, khó chịu quay lại chất vấn ngược. Mấy người nhà họ Trịnh thấy vậy liền tự biết mình đuối lí, tần ngần đứng bên "Ông Trịnh bị kích thích quá độ, lại thêm kiệt sức do ung thư gan giai đoạn cuối nên mới như vậy!"

"Ung thư gan giai đoạn cuối?"

"Đúng vậy! Gia đình nên chuẩn bị sẵn tinh thần đi!"

*Xin lỗi mọi người, dạo này mị bận quá nên lâu lâu mới rep comment được, mong mng thông cảmmmmm 💕💕💕

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net