Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Lam nhìn thấy trong phòng có treo đồ tắm thơm tho sạch sẽ nên yên tâm gật đầu. Cô cởi sạch đồ trên người, quyết định làm cái lễ tẩy trần để việc dọn nhà mới cho linh hồn của mình được thuận lợi hơn.
Dùng sữa rửa mặt lột sạch lớp trang điểm ma quỷ đi, khuôn mặt thanh tú của nguyên chủ Nguyễn Hạ Lam nhanh chóng hiển lộ trước mắt cô. Chậc, không dám xưng là mỹ nhân đệ nhất, nhưng đảm bảo cái này đáng tiền hơn kiểu trát phấn từ nãy gấp 100 lần nè!
Mắt to mày gọn lông mi cong vút, mũi nhỏ môi nhỏ hồng hào xinh xắn, hai má phúng phính người gặp người muốn beo, và đặc biệt giữa trán còn có một nốt ruồi son đỏ chói nữa chứ.. Mỗi tội làn da hơi bị thô ráp, chắc do dùng mỹ phẩm rởm lâu ngày đây mà, muốn khôi phục đẹp đẽ chắc phải tốn nhiều thời gian lắm! Còn cả cái quả tóc khủng khiếp này nữa, dưỡng cho hết xơ cần đến spa thường xuyên.. Theo Hạ Lam nhớ thì mấy cái dịch vụ này giá không hề rẻ đâu. Cô bây giờ nửa xu không có, biết lấy cái gì ra mà hưởng thụ như thế?

Chậc, không ngờ Hạ Lam cô cũng có ngày phải tự hỏi mấy câu này. Chả phải trước đây cô luôn tự hào tiền nhiều như nước hay sao?

Buông một tiếng thở dài, tự nhìn lại bản thân trong gương một lượt. Hai quả bưởi tưng tưng trước ngực xoa dịu tinh thần sóng gió của cô rất nhiều. Coi như sống lại cũng được ông trời đền bù, kiếp trước cô bị chửi là tường thành nhiều nên đã ngán bộ ngực phẳng lì đó lắm rồi! Ít ra kiếp này cũng được hưởng thụ qua việc được làm mỹ nhân ngực to nhiều não, vui dữ!

Gội đầu tắm rửa sạch sẽ xong xuôi, Hạ Lam nhẹ nhõm mặc đồ đi ra ngoài. Có một điều này cô thật sự không biết có nên tâm sự hay không: đó chính là Hạ Lam không có đồ chíp! Trời ơi! Đây là chỗ của con trai đấy, lấy đâu ra đồ chíp con gái cho cô mặc chứ? Đồ bẩn thì nhất quyết không thể mặc lại rồi.. Văn Minh giống như đã chờ cô từ rất lâu, cánh cửa vừa bật mở đã thấy đôi mắt thâm thúy của cậu ta đưa tới.
Đừng nhìn nữa! Chị đây mặt tuy dày nhưng cũng biết ngại ngùng có hiểu không?

"Cục cưng, em tắm đi!" Hạ Lam nén xuống suy nghĩ trong đầu, giả bộ thoải mái nói "Chút nữa lạnh dễ bị cảm!"

"Vâng.."

*

Không hiểu vì lí do chết tiệt gì, đúng 9h căn phòng của hai người bị cúp điện!
Hạ Lam bất mãn mở cửa đi ra ngoài, đèn hành lang vẫn sáng như trêu ngươi hai người vậy đó. Cô nhíu mày nhìn Văn Minh vẫn còn đang ở trong phòng tắm, tiếng nước rào rào vừa nãy mới tắt, hẳn là lúc này cậu nhóc đang mặc đồ. Chậc, tối om om thế này có sợ mặc áo trái mất không ta?

Nhìn lại căn phòng mình vừa rời đi một cái nữa, Hạ Lam ghi nhớ vị trí một cách kĩ lưỡng sau đó đi dạo xuống phía dưới. Cả căn nhà vẫn còn yên ắng khác thường, cũng đúng thôi, dạ tiệc ít nhất cũng phải 9h mới bắt đầu, có lẽ chưa qua nửa đêm bọn họ còn chưa trở về đâu! Chả lẽ lại chọn đại một phòng đãi ngộ tốt mà vô nằm bây giờ, cái chỗ cũ nát quá thể kia của nam chính đúng là không phải dành cho người!
Cơ mà chọn đúng phòng hoặc đêm không có ai về thì không sao, đến lúc lộn chỗ có người tới thấy phòng mình bị khóa chắc chắn sẽ phiền chết! Hạ Lam vừa mới tới đây cũng không muốn bị chửi là kẻ vô văn hóa đâu..

Kì lạ ghê, nhắc tới "văn hóa" mới nhớ, không phải bình thường nam phụ phản diện đó luôn muốn kéo Hạ Lam đến mấy chỗ tụ tập đông đúc, xa hoa lóa mắt đó sao? Hôm nay lại tha cho cô là thế nào? Chẳng lẽ thế giới này không đi đúng theo như sách nói, hay vốn dĩ cuốn sách này vẫn còn nhiều điều ẩn giấu cô chưa hiểu hết?

Loanh quanh mở hết các cửa phòng từ lầu một đến lầu ba nhưng không có kết quả, Hạ Lam u sầu tiến đến ban công trước nhà ở. Ngay lập tức một bộ ghế đệm êm ái xinh đẹp lọt vào mắt cô. Lấy tư thái người đi chọn đồ siêu thị, gật đầu vừa ý, Hạ Lam quyết định rinh về phòng!
Gì thì gì cô và Văn Minh cũng đâu thể nằm chung giường đúng không? Nhất là khi cái giường đó của cậu ta còn vừa nhỏ vừa cũ như thế nữa. Nhỡ hai người vừa leo lên đã sập mất thì sao? Có mà đau chết!
Dùng sức lực chín trâu hai hổ, cuối cùng Hạ Lam cũng "tha" được cái ghế về đến cửa phòng. Âm thanh chân ghế lê trên mặt đá hoa cương ken két ghê rợn giống như phim ma, lại thêm một đường xước dài trên mặt sàn. Ây gô, nếu có chức danh vua phá hoại để phong, nhất định sẽ không ai dám tranh với cô đâu!

"Hôm nay chị ngủ nhờ.." Hạ Lam kê ghế dài êm ái sát cạnh tường, lại tự tiện mở tủ mượn tạm một chiếc sơ mi dài của Văn Minh làm chăn "Mai sẽ đi!"

"Vì sao?" Văn Minh dùng khăn vụng về lau lau mấy lọn tóc đen vẫn còn ướt nước. Cửa phòng vẫn mở, ánh sáng bên ngoài ảm đạm chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ đầy sức sống của cậu ta. Hạ Lam đè xuống cảm giác muốn xông lên cướp khăn lau hộ người, cô nằm vội xuống quay mặt vào tường. Lúc này mới nhận ra mái tóc xơ cứng của mình cũng đang còn ướt lắm.. "Chị không có phòng ở hả?"

"Chị không nhớ phòng của mình ở đâu hết!" Hạ Lam không nhìn cậu, ảm đạm nói ra "Cậu cũng không biết để chỉ nên đành thế này thôi!"

"Không nhớ?.."

Giọng nam thanh thanh vang vọng sau đó chìm đi rất nhanh. Hạ Lam thấy cậu ta không hỏi gì nữa cũng không nhiều lời. Chỉ thấy ngay khi cuộc nói chuyện kết thúc Văn Minh liền đứng lên đóng cửa, cẩn thận khóa chặt lại như thể đang muốn tự bảo vệ mình trước cái gì. Hạ Lam không còn hơi sức quan tâm đến cậu, cô dành thời gian để tự xoa dịu và sắp xếp tinh thần đang hỗn loạn của mình. Cũng tự nhắc nhở bản thân một chút, lên kế hoạch cho cuộc sống sau này..
Hụt hẫng và chán nản đôi khi đan xen nhau mà tới, đánh úp tinh thần mỏi mệt của cô. Buông tiếng thở dài, Hạ Lam nhanh chóng chìm vào giấc ngủ thật sâu.

Đêm nay, trong căn phòng nhỏ cuối hành lang lầu ba, cả hai con người ở đó đều không an giấc.

*

Hạ Lam ngủ một giấc chẳng yên ổn tí nào.
Ngày đó bị Đăng Khoa từ chối cô cũng chẳng có nổi giấc ngủ kinh khủng thế này. Cả người đau nhức như bị lăn qua lăn lại tập luyện cả ngàn lần, đầu tựa búa bổ, tinh thần uể oải, mặt mũi tái nhợt không khí sắc..
Chính vì chất lượng giấc ngủ kém mà nắng đã chiếu đến giữa mặt nhưng Hạ Lam còn chưa thèm xuống khỏi ghế đệm. Cô nằm co người, vì thiếu đồ chíp bảo vệ chỗ-nào-đó nên áo sơ mi của nam chính vẫn được quấn quanh hông một cách kín đáo.

Văn Minh đã tỉnh lại từ lâu, lúc cậu rời giường vào nhà tắm vệ sinh thân thể cô cũng biết nhưng vẫn mặc kệ không nói. Mà có muốn cũng chẳng biết nói cái gì hết, hai người đâu thân thiết, hơn nữa trước đó nguyên chủ còn đối xử với "chồng hờ" này theo kiểu không ra gì nữa cơ! Nhắm mắt cảm nhận động tĩnh xung quanh, bởi vì còn rất sớm nên không gian yên ắng vô cùng. Hạ Lam nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của Văn Minh trên nền đá hoa cương lành lạnh. Lại thấy cậu mở cửa bước ra khỏi phòng. Tiếng giày gõ nhịp theo một tiết tấu vô cùng đều đặn.

Cậu ta đi đâu sớm thế này?

Sự tò mò nhanh chóng trỗi dậy, Hạ Lam ngồi lên, chỉnh lại tóc tai rối loạn một hồi. Cô lười biếng bước xuống dưới, đứng lên vặn mình mấy cái cho đỡ mỏi. Tính toán mở cửa nhìn xem xung quanh một chút, vừa vặn đi giải quyết bữa sáng luôn cho xong. Hạ Lam đưa tay tới chốt cửa lập tức ngẩn ra, cô đang mặc đồ tắm đó!
Ây, kiểu này làm sao ra ngoài được chứ? Có phải muốn người ta chỉ trỏ xấu hổ chết hay không?
Hừ nhẹ một tiếng, Hạ Lam vẫn quyết định tiến tới tủ áo cũ rích của Văn Minh, "mượn" một chút đồ. Trong tủ tràn ra mùi hương xà phòng dìu dịu, hòa chung với hương vị của ánh nắng trong vườn và gió mát thổi tới khiến Hạ Lam dễ chịu vô cùng. Cô vô thức hít sâu một hơi, kinh hãi nhận ra bản thân thế mà lại thấy cái mùi này thơm hơn bất kì loại nước hoa nam giới đắt tiền nào.

Éc! Chết thật!
Nếu cứ kiểu này không khéo cô sẽ tự biến mình thành brother complex mất!

Vội vã lấy từ trong tủ áo ra một chiếc sơ mi trắng, chiếc mắc vốn chẳng có mấy đồ liền trống một khoảng. Hạ Lam tiếp tục ngẩn người, cô đưa tay hất qua lại.. Vài ba bộ, cũ kĩ, đơn bạc..

Không hiểu cảm xúc trong lòng lúc này là gì. Có thể là đồng tình, cảm thông với một cậu nhóc xinh giai nhưng bạc mệnh. Cũng có thể là trách cứ đám người kia bức ép trẻ con quá đáng.. Nhưng dù là thế nào cô cũng không nói được thành lời, chỉ biết lặng lẽ đứng đó mà thôi.

Chẳng sao! Hạ Lam cô nổi danh không biết thương người, trên thương trường sát phạt vô số cơ mà! Cảm xúc này chỉ là nhất thời, chút nữa cô sẽ quên ngay!

Cái thế giới trong sách ngốc nghếch này có là gì? Tất cả những tồn tại ở đây đều là trên giấy! Cô sẽ tự tay biến họ thành bàn đạp để mình leo lên chốn cao nhất của giới kinh doanh!

* Mng thấy bé Lam là người như thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net