Chương 4.2: Tìm được công việc (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời treo trên đỉnh, nắng cháy xém mông, Vân Thiên ngồi xổm bên cạnh nhìn Hoa Vân Tích ngủ như lợn chết quay trên bếp than hoa. Tại sao nói như lợn quay, bởi vì da mặt cô đã ửng hồng nên vì nắng mà vẫn nằm ngủ tiếp, đủ giỏi. Vân Thiên đã dậy từ sáng sớm, hắn xuống phòng tập thể thao của trường tập thể thao, quay lại thấy cô vẫn đang ngủ. Sau đó hắn tính đi ăn sáng đồng thời bị đám fan thấy hắn ở nhà ăn nên quay quanh líu ríu nửa ngày. Hôm nay không có gì làm nên nghỉ ngơi xuôi dạ một lúc hắn tính thay đồ ra bể bơi xả cái nóng mùa hè, nhân tiện đi lên đây coi sao, thế mà quay lại 9 giờ hơn thấy cô vẫn đang ngủ.

Cái nữ nhân này định ngủ đến chết luôn sao? Hôm qua còn thức xem truyện tranh tiểu thuyết đến muộn. Thật là không có quy củ gì cả.

“Này, dậy.” Vân Thiên đá nhẹ vào hông Hoa Vân Tích.

Không động đậy.

“Dậy mau!” Hắn đá mạnh hơn một chút.

Lầm rầm xoay người sang một bên nằm ngủ tiếp.

“Dậy mau cho bổn thiếu gia!” Vân Thiên nổi gân xanh trên tránh, hắn tức mình một sút cô lăn ra khỏi nệm.

Nhưng thật sự kinh điển, cô dang tay chân hình chữ Đại (大) ngủ ngon. Hắn đoán kiểu này cô ta đêm qua giả ngủ mà đọc truyện đến tận 4 – 5 giờ sáng rồi! Con heo còi xương này! Ngủ lắm ăn lắm người vẫn teo!

Hắn không đành lòng nhìn thẳng, che mặt xấu hổ thay cho toàn thể công dân C quốc này.

Vân Thiên có quyết định mà hắn nghĩ là sáng suốt, quyết định vác Hoa Vân Tích đi xuống. Hắn đi bơi, vậy cho con heo này vừa ngủ vừa bơi cùng luôn!

Nghĩ là làm, Vân Thiên vác Hoa Vân Tích lên vai như bao tải.

“Vân Thiên tiền bối kìa, ngươi xem, hắn hình như vác ai đó trên vai!” Có nữ sinh ngạc nhiên vỗ vai nữ sinh đi cùng. “Không tin được, đó là Hoa Vân Tích!”

Dọc đường đi Vân Thiên gặp không ít học sinh đi trên đường. Tuy không học sáng, nhưng buổi sáng cũng có khá nhiều người đến trường. Saint Maria giống như một khu Resort cao cấp vậy, cho nên rất nhiều học sinh đến trường không nhằm mục đích học tập.

Đa số mọi người đều nhận ra nữ nhân trên vai Vân Thiên là Hoa Vân Tích, chỉ có cái người mà ai cũng biết là ai đó còn chưa nhận ra vẫn còn mải ngủ. Thậm chí có một số còn bám theo sau Vân Thiên xem chuyện gì xảy xa.

Vân Thiên vác Hoa Vân Tích tới thẳng bể bơi trường, trong con mắt muốn rớt ra của mọi người mang cô vào phòng tắm nam để xả nước trước. Hoa Vân Tích ban nãy thấy nóng nóng, giờ thấy mát mát nên càng ngủ càng thích. Nhưng khi hắn bế cô ra ngoài cô thích không nổi nữa vì hắn ném cô xuống thẳng bể bơi. Uống vài ngụm nước vào làm Hoa Vân Tích tỉnh cả ngủ, may mà Vân Thiên ném cô xuống góc bể bơi 1m2 – 1m3 nên cô chỉ vùng vẫy vài cái rồi ngoi lên được luôn chứ không bị đuối nước. Đây có thể coi là nhân từ.

Vân Thiên đứng trên nhìn, cười khinh bỉ:

“Cứ tưởng còn ngủ được nữa cơ!”

Giọng nói quen thuộc mà hôm qua chủ nhân của giọng nói này đã mấy lần kêu “Cô cười trông ngu lắm, đừng làm ô nhiễm môi trường.”, giờ nó vang lên trong không khí lặng ngắt của bể bơi này.

Hoa Vân Tích ngẩn ngơ nhìn lên, thấy đúng là Vân Thiên, cô tức giận mắng:

“Ngươi làm gì? Sáng sớm ra đã phiền người khác!”

“Giờ không phải sáng sớm, đến giờ ăn bữa trưa được rồi. Ngươi còn ngủ, ta gọi mãi ngươi không thèm để ý đến ta!” Hắn sáng nay còn thèm ăn đồ cô nấu, thấy cô ngủ hắn cũng tốt tính không đánh thức.

Lời này vào tai Hoa Vân Tích nghe không thành vấn đề, nhưng lời này vào tai người khác, cụ thể là những người trong bể bơi này thì vô vàn ái muội. Hắn nói giống như hôm qua hai người “lao động vất vả với nhau” ở trường, xong sáng nam nhân gọi nữ nhân dậy nhưng nữ nhân không thèm để ý, nam nhân ủy khuất ngạo kiều giận dỗi.

Có đội ngũ chuyên phao các loại tin đồn đã kịp quay đoạn nói chuyện này, nó sẽ tạo ra sóng gió cho diễn đàn và mạng xã hội của trường. Vân Thiên thì không để ý đến điều đó vì hắn có tài năng và không vì mấy scandal mà làm sụt giảm mức độ được hâm mộ của hắn, còn Hoa Vân Tích thì đầu óc vẫn còn mờ mịt nên không để ý xung quanh.

Hoa Vân Tích nghe hắn nói vậy thì nổi giận hỏi lại: “Vì thế tên khốn ngươi ném ta xuống nước? Lỡ chết người thì sao?”

“Chết người?” Vân Thiên nhếch mép “Mệnh con người lai heo như ngươi cao lắm, không chết được đâu.”

“Vậy ta dậy hay không dậy liên quan ngươi cái gì?!”

“Ta luôn tập thể dục buổi sáng.”

Hoa Vân Tích nhìn hắn. Vân Thiên lúc này mặc chiếc quần bơi, bên trên khoác chiếc áo trắng không cài một khuy nào. Nên hắn có lộ ra cơ ngực nở nang và những múi bụng săn chắc. Cô suýt chảy nước miếng. Nga~ Đúng rồi, thân hình đó là nhờ thành quả thể dục thể thao mỗi ngày. Nhưng…

“Nhưng liên quan gì tới ta?”

Vân Thiên chống tay một bên hông, nhìn Hoa Vân Tích bằng nửa con mắt.

“Nên ta không thể nhìn một con người có tinh thần heo nái như vậy, cho nên từ giờ tập thể dục mỗi ngày cho ta!”

“Không thích đừng nhìn! Ta không tập!”

“Ta cho ngươi từ giờ dùng wifi của ta.” Dù sao trừ những lúc cần thiết còn đâu cũng không mấy dùng. Ăn vẫn quan trọng hơn, Hoa Vân Tích nấu ngon như đầu bếp tay nghề cao, hơn nữa mấu chốt là vừa vặn phù hợp vị giác khó tính của hắn. Hắn muốn giữ cô bên cạnh làm đầu bếp riêng, nhưng không chịu được cái tính trầy trật của cô. Bệnh lười, phải trị. Nhân cách thối nát, phải cải tạo.

“Ta không bán thân vì wifi.”

“Nói nghe thật to lớn vĩ đại, ngươi bán người ta còn không thèm mua đâu! Còn nữa, ta cho ngươi ăn cơm chùa nhà ta, miễn là ngươi nấu!”

Hoa Vân Tích hai mắt sáng ngời. Một bên so sánh wifi và cơm chùa với tập thể dục thể thao. Rút ra kết luận thể dục thể thao có lợi cho sức khỏe.

“Vân đồng học, thỏa thuận như vậy đi.” Đột nhiên nhớ ra “Mà ta không biết bơi.”

Khóe môi Vân Thiên co giật. Ngươi thì có cái gì mà biết đâu!

“Đi thay đồ, nhanh lên, ta dạy ngươi!”

“Tuân lệnh!”

Hoa Vân Tích này thần kinh cũng đủ thô, bị người người xung quanh chú ý bàn tán nhưng đang tràn ngập ảo tưởng về một thể giới mọi thứ đều miễn phí nên chẳng màng đến, chạy một mạch tới phòng bảo vệ yêu cầu lấy chìa khóa tủ đồ rồi thay đồ chạy về bể bơi.

Ảo tưởng thì đẹp nhưng học bơi thì đúng là khắc nghiệt, nhất là giáo viên hà khắc đến biến thái như Vân Thiên. Dù cô bám cái thành bể bơi không tha nhưng vẫn bị hắn lôi xuống, bị hắn lôi xuống bắt học nín thở để nổi trên mặt nước. Đầy lần còn bị hắn giữ đầu dưới nước không cho ngoi lên. Mọi người xung quanh gần như tập trung hết sự chú ý vào hai người, nhưng thỉnh thoảng bị Vân Thiên liếc nhìn qua, họ liền quay mặt đi.

Cuối cùng cũng thoát khỏi bể bơi, Hoa Vân Tích ngồi tự kỷ bên bờ nước mắt ngắn nước mắt dài. Chân tay thì mỏi nhừ ra, hai mắt ướt nước còn mũi thì đỏ kì dị do hít nhiều nước. Nhưng Vân Thiên dạy cô thì cũng khổ lắm, mãi cô mới bơi được một đoạn rồi lại đuối nước. Khổ nỗi ở bể bơi nước cao quá 1m8 nên cô cứ ngớp ngoái không làm gì được làm hắn phải bơi theo kéo cô nên.

Vân Thiên mua hai lon cà phê ở máy bán tự động gần đó, quay người lại thấy Hoa Vân Tích ngồi rúm ró một chỗ bèn thở dài. Hắn lại gần, ngả lưng tựa vào lưng cô đến mức người cô gập lại.

“Nặng nặng đừng có đè lên lưng ta!!”

“Để ta tựa, dạy ngươi mệt chết!” Hắn kéo tay cô để lon cà phê vào “Uống đi!”

Hoa Vân Tích bĩu môi ủy khuất mở lon cà húp sụp sụp. Ta cũng mệt chứ!

“Ngươi uống cà phê mà như hút mì tôm.”

“Ngươi thì giỏi, kệ ta!”

Vân Thiên cười khẽ, càng thả lỏng người ngả lưng vào cô hơn. Hắn cảm thấy hôm nay thực sự sảng khoái, kiểu như kiểm được một người bạn hợp ý mình, cảm giác mọi thứ làm cùng cô đều trở nên tự nhiên thoải mái. Vốn dĩ Hoa Vân Tích trước kia vốn không được hắn chú ý lắm, chỉ nhớ về cô là khi cô cản trở hắn với Hoa Vân Nhã, nhưng Hoa Vân Tích trước kia cản trở hắnthế nào hắn hiện tại cũng quên luôn.

Tin tức Hoa Vân Tích được Vân Thiên dạy bơi đã oanh tạc diễn đàn và mạng xã hội trường, có số lượt bình luận và chia sẻ đột phá từ trước tới nay. Những bức ảnh cận cảnh Vân Thiên ôm đỡ cô lên khi cô bị đuối, rồi cảnh Vân Thiên thấy mũi cô đỏ trông tức cười liền đư tay bóp mũi, cảnh hắn ngả vào lưng cô ngồi uống cà phê. Cùng đoạn phim về cuộc nói chuyện lớn tiếng giữa cả hai. Các phản hồi đa số đều thiên về bất ngờ không tin được và chỉ trích Hoa Vân Tích bám riết lấy đại minh tinh Vân Thiên.

Hoa Vân Tích thì chẳng màng đến mấy cuộc bàn tán của mọi người. Trong giờ thì cô chú tâm nghe giảng, ngoài giờ thì ôm cục wifi của Vân Thiên lang thang trên mạng tìm nơi đang tuyển nhân sự. Trời không phụ lòng người, không những nhận được thông báo đã tìm ra căn nhà có thể nói là khá đạt yêu cầu của cô, mà lên trang mạng xã hội của “Cộng đồng bắt thông tin tuyển dụng” còn tìm thấy thông báo tuyển dụng vừa chuẩn ý muốn: tuyển trợ lý phiên dịch phòng kế hoạch.

Buổi tối hôm đó, Hoa Vân Tích lập tức đến xem nhà, thỏa thuận giá cả rồi mua luôn. Sau đó cô cắn răng rút tiền mua đồ gia dụng và một số quần áo cùng một bộ đồ lịch sự để đi phỏng vấn. Cô mất cả đêm để làm một hồ sơ đẹp và chuẩn bị một vài trường hợp có thể được hỏi khi phỏng vấn xin việc.

Cao thị tập đoàn là một tập đoàn có quy mô lớn trên thế giới, cho nên yêu cầu tuyển việc cũng rất khắt khe. Vì thế Hoa Vân Tích không thể có sai sót gì trong quá trình phỏng vấn, đây có thể coi như lần đầu phỏng vấn bởi trước kia cô được các công ty mời vào làm ngay năm cuối đại học do đạt nhiều thành tích tốt. Đầu tiên là khoản giới thiệu về bản thân, nó phải thể hiện được trình độ nhưng lại không quá tự đề cao bản thân. Tiếp theo là nêu kinh nghiệm làm việc và ưu, nhược điểm của bản thân. Kinh nghiệm thì hơi khó, cô chưa có bằng cấp gì, chỉ có trong hồ sơ ghi rõ còn đang học ở Saint Maria. Saint Maria cũng được đánh giá cực cao về đầu ra của nhân sự làm việc, nhưng thượng vàng hạ cám, tức là học sinh trường này nếu người giỏi thì cực kì giỏi nhưng người kém thì cũng rất kém. Nên cô chỉ có thể nói rằng cô có đủ hành trang chuẩn bị cho công việc, còn kinh nghiệm, hy vọng nó được rèn dũa trong môi trường như Cao thị. Ưu điểm thì không nên quá miên man, cần nói rõ trọng tâm cũng như thể hiện khả năng ngôn ngữ của mình, cái này cô có thể làm được.

Nêu nhược điểm là vấn đề Hoa Vân Tích suy nghĩ nhiều nhất, cuối cùng có một câu trả lời cực kỳ đúng đắn: “Nhược điểm của ta là đôi khi trong công việc không chỉ khắt khe với bản thân mà còn khá là khắt khe với cả đồng nghiệp.”. Trả lời như vậy dù bề ngoài là nhược điểm, nhưng nghe vào tai những người phỏng vấn, đó sẽ trở thành ưu điểm đáng khen. Vừa thể hiện mình nghiêm túc trong công việc, vừa thể hiện mình có thể nhắc nhở đồng nghiệp không lơ là để không gây bất cứ sai lầm nào cho tập đoàn.

Người ta cũng có thể sẽ hỏi về mức lương mong muốn, cái này Hoa Vân Tích lại phải mất thời gian khảo sát mức lương trung bình của trợ lý phiên dịch C quốc này. Còn hai hỏi cuối quan trọng hơn, có khi đó mới là những câu hỏi mà họ dùng để đánh giá tố chất quyết định lựa chọn hay không. Tại sao chọn làm việc ở tập đoàn này? Nếu nói tập đoàn này lương cao sẽ bị tán vỡ mồm vì lý do quá thực dụng. Cô có vấn đề gì muốn hỏi chúng tôi? Đây đây, câu này mới hóc búa. Cô phải hỏi họ những câu tạo cảm giác như cô rất quan tâm đến tập đoàn như: “Tập đoàn có định phát triển lĩnh vực X?”, “Tập đoàn có ý định mở rọng sang thị trường Y?”, … Mấy vấn đề này Hoa Vân Tích đành phải tìm hiểu thêm, cho nên sáng mai cô tìm hiểu rồi soạn tiếp câu trả lời, sau đó gửi đơn xin nghỉ một buổi tới Saint Maria, chiều mai vẫn còn nên cô sẽ nghỉ học đi phỏng vấn.

Hoa Vân Tích tỉ mỉ chuẩn bị cho buổi phỏng vấn, cô đến sớm trước giờ 15 phút. Cô ăn mặc trang nhã, búi tóc cao chải gọn gàng, trang điểm nhẹ. Trên mặt cô luôn mang theo nụ cười tươi tắn thẳng thắn nhìn vào nhà tuyển dụng, tỏ ra chăm chú lắng nghe và cầm theo cuốn sổ nhỏ cùng cây viết ghi lại lời căn dặn của họ. Khác hẳn với một Hoa Vân Tích bừa bộn thường ngày.

Một thời gian ngắn sau, không ngoài dự đoán của Hoa Vân Tích, cô đã được nhận vào làm ở Cao thị. Cô đã có công việc đầu tiên ở thể giới này.

Cô chưa bao giờ cảm thấy cuộc đời lại mỹ mãn như vậy từ khi xuyên qua đến nay.

Nản đăng típ qa •^•

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net