CHƯƠNG 15: BỨC TRANH.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dụ Thiên Minh thú vị nhìn người con gái đang hướng ánh mắt si mê về phía mình, một bộ dạng háo sắc điển hình của những nữ nhân ghê tởm. Bộ dáng đúng là rất thật, còn hơn cả diễn viên hạng A, thảo nào lừa được Âu Dương Thụy và Ngôn Thần Duật nhưng lại không qua nổi mắt hắn. Hành động , cử chỉ, lời nói, nét mặt có thể giả vờ nhưng đôi mắt thì không dễ dàng như vậy, nó sẽ nói lên suy nghĩ của họ. Ví như Diệp Tư Tuyết lúc này, trong mắt cô đúng là có nồng đậm si mê nhưng nó không thật, ánh mắt trong trẻo không lẫn tạp chất không nhuốm màu dục vọng, đáy mắt cô còn có tia tán thưởng về phía hắn và đâu đó còn có tia phiền chán. 'Tốt. Người con gái này hắn định rồi'.Đang định cất giọng trả lời cô thì tiếng nói của người chủ trì buổi đấu giá cắt ngang:

-Kính thưa các vị khách quý, xin cảm ơn các vị đã dành thời gian tham gia buổi từ thiện hôm nay. Buổi bán đấu giá này sẽ có 9 vật được đem ra bán. Chúng tôi sẽ đưa ra giá khởi điểm, các vị có thể nâng giá lên, mỗi lần không ít hơn 500 triệu. Toàn bộ số tiền, chúng tôi sẽ chuyển đến cho những người dân nghèo, các cô nhi viện,... Sau đây không để quý vị phải chờ lâu, buổi đấu giá xin được phép bắt đầu. Đầu tiên là chiếc vòng cổ của nữ hoàng Anh Elizabeth, giá khởi điểm là...

Buổi đấu giá cứ như vậy tiếp diễn với những tiếng hô giá cao ngất khiến người ta nhàm chán không thôi. 

- Vật đấu giá tiếp theo là một bức tranh, chúng tôi không biết tác giả là ai. Những những đường nét sống động, màu sắc tự nhiên thể hiện nét độc đáo, sự tự do phóng khoáng, phá cách mạnh mẽ so với các tác phẩm của những danh họa nổi tiếng chỉ có hơn chứ không có kém. Xin mời quý vị chiêm ngưỡng, giá khởi điểm là...

Diệp Tư Tuyết đang chán đến mốc meo, đôi mắt đẹp ngước lên vô tình lướt qua bức tranh thì thân thể cứng đờ, đồng tử co rút không thể tin được. Bức tranh đó là một trong những bức vẽ của cô khi Nguyệt Nhi còn sống bị cô ném đi ngõ ngách nào còn không biết. Nhưng nó chắc chắn không phải bản gốc mà được sao chép, nó không có hồn, không nói lên được những ý nghĩa căn bản, nét vẽ thì cứng ngắc, trình độ thậm tệ. Diệp Tư Tuyết thật muốn chửi thề 'Con mẹ nó, đây là sỉ nhục nghệ thuật của cô. Là tên khốn nào?'.

Nhưng vấn đề quan trọng là tại sao nó lại có mặt ở đây, tại sao lại xuất hiện ở thế giới này. Thiết kế thời trang hay trang sức đôi khi có thể có trường hợp trùng lặp ý tưởng nhưng một bức vẽ thì không thể nào xảy ra chuyện này được, từng đường nét đến màu sắc giống nhau như đúc chỉ là bức thật của cô kéo người xem với những suy ngẫm của họ còn bức này là một vật vô hồn, 'một tờ giấy nháp không hơn không kém', Diệp Tư Tuyết nhận xét.

Tuy vậy, bức tranh giả vẫn được những người đỏ mắt ra giá, khiến cô không khỏi xem thường 'Thật không biết thưởng thức'.

- 5 tỷ.

- 10 tỷ.

- 12 tỷ.

....

- 50 tỷ.

Người hô giá là Vương Anh, tổng giám đốc của Vương thị, một tên nổi tiếng cuồng tranh vẽ. Tiếng hô vừa vang lên, xung quanh im bặt, cái giá này quá cao rồi, họ không thể chỉ vì một bức vẽ mà chi nhiều như vậy. Đang lúc trên mặt Vương Anh hiện lên tia đắc thắng, thì một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, khí phách vang lên:

- 100 tỷ.

Cả hội trường như đóng băng. 100 tỷ, là 100 tỷ đó. Nụ cười trên môi Vương Anh cứng đờ, mọi người quay về phía chủ nhân giọng nói ngồi ở khu ghế trang trọng nhất. Diệp Tư Tuyết ngả người dựa vào ghế, trên khuôn mặt nở nụ cười quyến rũ, bộ dạng muốn có bao nhiêu lẳng lơ thì có bấy nhiêu khiến những nam nhân ở đây không khỏi âm thầm nuốt nước bọt.

Lăng Triệt, Tử Trạch, Hàn Phong, Xích Thiên, Dụ Thiên Minh tức giận muốn lật bàn, móc những ánh mắt ghê tởm nóng rực đang nhìn cô.

- 100 tỷ. Có ai ra giá nữa không? - MC lên tiếng, anh ta không khỏi hưng phấn, sợ là vật có giá trị nhất trong buổi bán đấu hôm nay cũng không tới cái giá đó. Đây là điều không thể ngờ được, ban đầu họ không hy vọng lắm vào bức tranh không rõ nguồn gốc này, đúng là vàng từ trên trời rơi xuống mà.

- 100 tỷ lần thứ nhất.

- 100 tỷ lần thứ hai.

- 100 tỷ lần thứ b...

- 200 tỷ.

Một giọng nam quyến rũ cất lên khiến những nữ nhân ở đây không khỏi si mê. Diệp Tư Tuyết nhíu mày xinh đẹp nhìn người bên cạnh, cất giọng lả lơi:

- Dụ tổng, ngài không thể nhường cho phụ nữ được sao?

- Tôi cũng rất hứng thú với nó. Ai ra giá cao hơn thì sẽ có được.

Dụ Thiên Minh cũng chỉ muốn đùa với Diệp Tư Tuyết mà thôi. Từ đầu đến giờ hắn rất để ý tới cô, từ thái độ nhàm chán ban đầu đến khó tin, suy ngẫm rồi khinh thường khi nhìn thấy bức tranh. Hắn khó hiểu, rõ ràng là khinh thường, tại sao lại trả giá cao để có nó?

Dụ Thiên Minh bình thản đáp khiến Diệp Tư Tuyết tức đến ngứa răng, thú vị ư, sao cô không nhìn thấy? Hắn rõ ràng là cố ý gây khó dễ cho cô đây mà. 

- 300 tỷ. - Diệp Tư Tuyết trả giá.

- 400 tỷ. - Dụ Thiên Minh tiếp tục.

- 500 tỷ. - Hàn khí trên người càng dày đặc khiến nơi này hạ xuống âm độ, nhiều người ngước nhìn mặt trời một cách khó hiểu.

- 5...00 t...ỷ lần thứ nhất. - MC run rẩy, hắn chưa bao giờ thấy ai trả giá cao như vậy dù là trong quá khứ.

- 500 tỷ lần thứ hai.

- 500 tỷ lần thứ ba. Bức tranh thuộc về Diệp tổng.

Dụ Thiên Minh híp mắt, chơi đùa cũng có mức độ, hắn không thể quá trớn để rồi cô có ác cảm với hắn được.

************************************

(tg: Vậy mà không quá trớn sao? Lẽ ra Tuyết tỷ chỉ bỏ ra 100 tỷ, vì ca mà tỷ ấy phải trả gấp năm lần số tiền đó đấy. Còn ác cảm, xin chia buồn với ca, ác cảm không những có mà còn rất mãnh liệt.

Minh: Không thể nào...)



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net