CHƯƠNG 4: LỢI TỨC TỪ LĂNG TRIỆT.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hàng loạt lời nói và hành động khiêu khích giới hạn của Lăng Triệt, mỗ nữ thong thả lên phòng.

Ai đó sau khi thoát khỏi trạng thái hóa đá nghiến răng nghiến lợi, ôm một bụng tức giận không có chỗ xả, một tia lý trí cuối cùng nhắc nhở hắn đang là hộ vệ của Diệp gia, vì vậy mà những đồ vật ở đây may mắn thoát khỏi kiếp nạn làm phế liệu.

Lúc này chỉ còn lại bốn người họ, ba người Tử Trạch kéo ghế ngồi đối diện Lăng Triệt, không khách khí cười sằng sặc. Họ là vậy, với người khác thì hờ hững, lạnh lùng, vô cảm nhưng trước mặt bạn thân đây mới chính là con người thật của họ sau lớp mặt nạ hoàn hảo.

Tử Trạch đưa cốc nước tới trước mặt Lăng Triệt, vẻ mặt thông cảm nhưng ánh mắt lại cười trên nỗi đau của người khác:

- Uống miếng nước, hạ hỏa đi. Đừng chấp nhặt, đó chỉ là một con nhóc 18 tuổi thôi.

Lời nói của Tử Trạch nghe thì giống như an ủi nhưng thực chất đang đánh vào nỗi đau của Lăng Triệt, ý nói 'Trải đời bao năm, đến một con nhóc 18 tuổi cũng không nói lại. Cậu thật thất bại'. Tử Trạch là thế, bề ngoài thì hờ hững, không quan tâm thế sự, 'sống chết mặc bay' nhưng bên trong là một tên phúc hắc hai mặt, nói lời bông bọc dao găm.

- Vốn tớ còn định xử cậu vụ cá cược ngu ngốc lần trước. Nhưng xem ra cô tiểu thư này cũng thật thú vị, cuộc sống sắp tới không tẻ nhạt nữa rồi.

Xích Thiên vừa rót cho mình cốc nước vừa nói, bao năm qua nắm mọi thứ trong tay, không có mấy chuyện làm hắn hứng thú. Nhìn tên bạn chỉ chơi đùa người khác bị cô tiểu thư đó đùa cợt lại, hắn không khỏi cảm thán 'Cuộc sống thật bất ngờ' và biết thế nào là 'Quả quýt dày có móng tay nhọn'.

Nếu Diệp Tư Tuyết nghe được câu nói này của hắn sẽ không khách khí mà chỉ vào mặt hét to 'Nhìn cái mặt vô cảm của anh tôi mới thấy tẻ nhạt. Cuộc sống theo đấy cũng bị anh làm cho tẻ nhạt đấy'.

- Hai cậu nói xem nếu chúng ta nói chuyện này cho bốn người Âu Dương Thụy biết và bán tin tức cho Ám Các về Các chủ của bọn họ thì như thế nào nhỉ?

Hàn Phong lên tiếng, điệu bộ bông đùa đáng đánh đòn, mắt tím hàm chứa tia tính toán nghiền ngẫm, đâu còn là băng sơn ngàn năm nữa.

Tử Trạch và Xích Thiên gật gù, đôi mắt lóe sáng, nhếch môi.

- Không được.

Lăng Triệt hét lên, đứng bật dậy xô ngã ghế, hai tay đập bàn. Hắn nhìn ba tên trước mắt chỉ thiếu cái đuôi nữa là trở thành hồ ly, nuốt ngụm nước bọt, xem ra lần này làm không công cho người ta rồi. Đây là bạn hắn sao, chỉ biết lợi dụng triệt để mọi cơ hội, giàu thế mà còn tiếc chút tiền mua tin tức.

**************

Tg:               Ca nghèo à? *khinh bỉ*

Lăng Triệt: Ta giàu là nhờ những đồng tiền đó đấy.

Tg:                   Một đám như nhau. *khinh bỉ* lần 2.

***************

- Muốn gì? – Cất giọng bất đắc dĩ.

- Bản thiết kế siêu xe năm sau của BMW, Mercedes-Benz, Lexus, Ford. – Tử Trạch.

- Thông tin vũ khí vừa chế tạo của Cao gia và tuyến đường vận chuyển kho vũ khí hạng nặng mới nhất của Tư Đồ gia đến Châu Á. – Hàn Phong.

- Tớ không cần tin tức của cậu. – 'Vì tớ chẳng cần biết gì',câu kia Xích Thiên tự thêm trong lòng.

- Xích Thiên, cậu đúng là ...- Lăng Triệt cảm kích đến rơi nước mắt, từ 'người tốt' chưa kịp nói ra đã bị dội một gáo nước lạnh.

- Lấy cho tớ JN – vũ khí giết người mới nhất được nghiên cứu bởi tổ chức S. – Xích Thiên bổ sung thêm.

Lăng Triệt nghe xong thật muốn cắn lưỡi. Đang là mơ đi, bạn hắn biến thành sói đói mà con mồi đáng thương là hắn.

Tin tức hai tên Tử Trạch, Hàn Phong cần thuộc dạng tin cấp S, độ bảo mật cực cao. Đây là hút khô máu hắn có biết không?, những tin này không phải là không lấy được mà là để lấy được cần rất nhiều công sức, giá cả cao ngất làm gì có chuyện miễn phí.

Còn Xích Thiên, bọn hắn một người so với một người lại càng vô sỉ hơn. Bắt hắn đi trộm đồ của tổ chức chế tạo vũ khí bậc nhất S, chưa kể đó là hàng mới, được làm từ bạch kim đỏ quý hiếm, chế tác tinh xảo, giết người không để lại dấu vết, chỉ làm ra được một cái duy nhất không bán. Đủ biết khó trộm như thế nào.

- Thành giao.

Lời nói rít qua kẽ răng, sắc mặt Lăng Triệt khó coi hơn khóc. Hắn thật hối hận vì đã đề ra cái trò chơi ngu ngốc kia, càng hối hận hơn khi trêu chọc cô tiểu thư Diệp Tư Tuyết. Đây là báo ứng trong truyền thuyết đi.

Ba người sau khi nghe được đáp án híp mắt hài lòng, đâu dễ gì mới có cơ hội ăn không của tên Triệt này. Nói đến đây cũng phải cảm ơn cô gái kia, làm bọn hắn đỡ tốn một khoảng chi phí, làm hộ vệ cho Diệp tiểu thư cũng không quá tệ a~

Sau cuộc nói chuyện giữa Lăng Triệt và Diệp Tư Tuyết, bốn người thay đổi 180 độ. Ba người Lăng Triệt chuyển từ tiêu cực sang tích cực, còn 'ai đó mà ai cũng biết' thì đương nhiên là ngược lại.

'Diệp Tư Tuyết, hãy đợi đấy, nupakachi, mỗ sẽ báo trù' – Lăng Triệt âm thầm thề.

******************

Tg:        Triệt ca thật trẻ con.

L.Triệt: Hừ hừ... chỉ là một con oắt con vắt mũi chưa sạch.

Tg:          Cộng tuổi hai kiếp của tỷ, ca còn non lắm. Đấu với tỷ ca từ bỏ đi.

L.Triệt: Không, ta không tin.

Tg:          Cầu trời phù hộ cho ca.*thắp nén nhang*


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net