Chương 7 : Ai nói ngươi mang lão bà của ta đi !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Doản Quân đứng trước mặt diêm vương mặt nặng mày nhẹ . Hắn ta vì cớ gì điều Tô Mạn đi ? Nơi này có hay không thiếu người chẳng lẽ một mống cũng không có mà điều ? Ma vực cũng không có thiếu vong tướng , vệ quỷ binh lại càng nhiều . Vì cớ gì điều đi lão bà của hắn ?

" Ngươi có hay không thiếu người để điều đi ?"

Diêm vương thở dài bất đắc dĩ , nếu như người của hắn đủ tốt sẽ không nhờ Tô Mạn đi một chuyến rồi . Huống chi Tô Mạn cũng được mệnh danh Quỷ nữ vương .

" Không thiếu"

Hắn cũng đâu có muốn điều đâu ?

" Nghiệm vụ của Tô Mạn là gì ?"

Việc gì lớn đến mức để hắn điều đi Tô Mạn Doản Quân sơm đã biết chỉ là không muốn Tô Mạn làm việc nặng như vậy . Cái tên lão quái vật kia thoát ra không phỉa lại đi tán tỉnh Tô Mạn nhà hắn ? Lại còn cái gì tiền nghiệm diêm vương? Muốn tìm tướng công cho nương tử của hắn hay sao? Nằm mơ giũa ban ngày !

" Doản Quân ngươi không phải cũng đã biết ? Cáu giận với ta vô nghĩa , nếu muốn ngươi đi hỏi nàng đi ! Đó là Tô Mạn tự nguyện không phải do ta ép buộc ."

Diêm vương dửng dưng trả lời như có như không , tức giận ? Đừng có tức giận ở chỗ hắn hắn còn phải đi tìm lão bà yêu quý của hắn nữa , hai cái người này thực sự làm mất thì giờ .

" Nếu không đổi người ta lập tức giúp lão bà của ngươi bỏ trốn ."

Hắn ta làm hắn khó chịu đương nhiên cũng phải chịu uy hiếp .

" Ngươi ......"

Diêm vương xanh mặt , lão bà hắn tốn bao nhiêu thời gian mới tìm về được hắn ta lại muốn đem đi ? Hắn ta không kéo được người về thì tìm diêm vương này gây sự ? Hắn mới không quản chuyện người ngoài .Nói xong diêm vương một mạch quay đầu đi không trở lại . Muốn ép hắn ? còn lâu .

...................................................................................

Hai ngày sau ....

" Được ta trả người cho ngươi lập tức tránh xa lão bà của ta ra ."

Diêm vương xanh mặt nhìn lão bà của mình đang hăm hở chuẩn bị vác hành lí đi theo Doản Quân .TMD hắn thua . Tô Mạn a Tô Mạn ngươi mau chóng đá xéo tên này đi càng nhanh càng tốt .

Doản Quân mỉm cười trước kết quả mình vừa nhận được . Bây giờ là thời khắ mấu chốt của ma giớ vô cùng nguy hiểm hơn nữa tên ma đầu kia thoát rồi ,hắn cũng không yên tâm cho Tô Mạn một mình ra ngoài bất chấp nguy hiểm về tính mạng để bảo vệ thằng nhãi ranh chưa bằng một phần nghìn tuổi của hắn . Xem ra hai tuần âm chẵn vội vã của hắn cũng không bỏ đi uổng phí .

" Hắc Doản Quân ngươi sau năm trăm năm vẫn ngu ngốc như vậy ? Hiện tại còn tâm trí mỉm cười ?"

" Lão nhân ngươi cũng đã già đầu rồi nhưng lại không thay đổi tính tình vẫn khó ưa như vậy ?"

Doản Quân quay đầu nhìn lại tên hoa hoa mặc sam hồng rực lạnh nhạt khiêu khích , năm trăm năm trước là do hắn sơ xuất không lấy mạng hắn ta .

" Doản Quân a chính ngươi mới khó ưa , nếu không sau bao nhiêu năm như vậy Mạn Nhi vẫn không lấy người ? "

Tên mặc hồng sam dướn mi châm chọc .

" Lão nhân ngươi không nhắc ta cũng quên , làm Mạn Nhi uất ức rồi ,tiện thể nhắc nhở ngươi nàng là người của ta , nếu ngươi dám động vào chỉ một sợi lông tơ thôi ta sẽ giết ngươi ."

Doản Quân nhàn nhạt nói nhưng ánh mắt mang đầy sát khí biểu hiện nếu như người đối diện làm như vậy thật hắn ta sẽ chết không có chốn dung.

" Ai nha Doản Quân của ta dạo này thực trưởng thành nha , cho hỏi ta và chàng bao giờ thì thành thân vậy ?"

Tô Mạn từ phía xa đi lại ánh mắt không rõ cảm xúc nhìn chằm chằm Doản Quân dò hỏi . Hắn từ khi nào lại có ý nghĩ độc chiếm toàn phần như vậy .

" Mạn Nhi nàng đã rút nghiệm vụ ?"

Doản Quân hơi bất ngờ cẩn thận nhìn người trước mặt dò xét , hắn lo lắng nàng cứng đầu không muốn nghe .

" Ai nói ta rút nghiệm vụ , ta chỉ về kéo ngươi đi cùng , nơi đó thực sự chán chết ."

Tô Mạn bất lực nói , nới đó thực sự rất nhàm chán , tên tân diêm vương tiền nghiệm đó thực sự là kẻ cuồng công việc , lúc nào cũng cắm mặt vào tài liệu . Nàng thì phải ngồi canh giữ hắn cứ như thị vệ trực không thay phiên vậy .

" A soái ca ngươi thoát rồi sao ? Lâu không gặp ngươi càng ngày càng câu hồn a. Lao Khương Ngục không khí có phải hay không rất tốt ?"

Lão quái vật thoát ngục lại khiến nàng chịu khổ . Hắn ta thực đúng là kẻ phiền phức .

" Ai Nha không sao ngươi tiếp tục vui vẻ gì đó đi ! Ta phải đi a ."

Tô Mạn lập tức kéo Doản Quân đi , lâu không gặp hắn chính nàng lại cảm thấy nhớ .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net