Chương 1: Dạ Nhược Uyển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một căn phòng tràn đầy hương vị cổ kính chỉ có một chiếc giường gỗ và bàn học đơn giản. Người thiếu nữ nằm trên chiếc giường với khuôn mặt trắng bệch dọa người, dưới mặt đất là cốc nước đổ lênh láng và vài viên thuốc màu trắng. Nhìn qua có thể thấy đây là một vụ tự tử. Thiếu nữ hô hấp dần dần đứt quãng, miệng sủi bọt trắng, tay chân có đầu hiệu cơ giật cho đến khi mũi ngừng thở, tim ngừng đập.

Người ở ngoài cửa đợi một lúc không thấy động tĩnh gì thì bước vào. Bước vào là một nữ nhân trung niên cao gầy, tóc ngắn, khuôn mặt khắc nghiệt sau khi kiểm tra rồi xác định thiếu nữ đã bước sang thế giới bên kia thì cười khẩy nói thầm '' Ngu xuẩn '' Xong, nữ nhân trung niên bước ra ngoài gọi điện thoại để liên lạc với ai đó. Tiếng tút tút vang lên khoảng vài giây thì có người nghe máy, là giọng nói của nữ hài tử đầy kiêu ngạo không có sự tôn trọng cho bậc trưởng bối '' Nàng ta đã chết ? ''
- '' Vâng, ta đã làm theo y như lời nhị tiểu thư nói, nhưng nhỡ bị điều tra ra được.. còn cái xác lẽ nào cứ để như thế.. '' Cố Hồng ngập ngừng nói, bà ta cũng không muốn bị liên lụy, tội giết người là tử tội mà người bà giết cũng không phải là người thường, thiếu nữ trong phòng nhưng là đại tiểu thư của Dạ gia Dạ Nhược Uyển.

Cố Hồng không biết từ lúc bà ta bước ra khỏi cửa thì thiếu nữ nằm trên giường vốn rĩ đã chết mở mắt ra. Sau khi nghe bà ta nói chuyện thì ánh mắt âm hiểm nhìn ra phía cửa như có thể xuyên thấu tim bà ta, tử thần đang đến gần mà Cố Hồng vẫn không hề hay biết.

- '' Không phải ta nói ngươi dàn xếp vụ tự tử, việc ngươi làm bây giờ là báo về gia chủ Dạ Nhược Uyển tự tử rồi sắp xếp tang sự cho nàng ta, coi như đây là ta đã làm hết tình nghĩa tỷ muội. Xong việc, ta sẽ chuyển tiền cho ngươi. '' Dạ Minh Ngọc nói đến Dạ Nhược Uyển với giọng điệu khinh thường, trên thực tế Dạ Minh Ngọc cho rằng Dạ Nhược Uyển làm tỷ tỷ của nàng là việc rất mất mặt với lại hai người cũng chẳng cùng chung một mẹ.
- '' Vâng, nhị tiểu thư '' Cố Hồng cung kính đáp hiển nhiên rất hài lòng với đáp án này, bà ta sẽ có một khoản tiền lớn.

Dạ Nhược Uyển ngồi dậy, lau bọt mép trên miệng, nhìn xung quanh phòng, thấy vài viên thuốc dưới đất, cười nhạt nhặt lên tiến gần đến Cố Hồng không tiếng động mở ra cánh cửa. Cố Hồng quay lưng về phía cửa nên không biết chuyện đang xảy ra sau lưng mình. Chờ lúc Cố Hồng cúp điện thoại, Dạ Nhược Uyển nhanh tay siết cổ ghì đầu Cố Hồng xuống, Cố Hồng bị dọa hoảng sợ. Âm thanh ma mị của Dạ Nhược Uyển truyền đến '' Ngươi cũng thật trung thành với đại tiểu thư ta ta đây '' Nghe được giọng nói của Dạ Nhược Uyển Cố Hồng bị dọa hỏng không kịp làm ra phản kháng đã bị Dạ Nhược Uyển ngoan độc nhét thuốc vào mồm. Cố Hồng nước mắt đảo quanh, gắng sức dãy dụa trong những phút cuối cùng của cuộc đời. Dạ Nhược Uyển lạnh lùng nhìn cái xác nữ nhân trước cửa phòng, cúi đầu kéo cái xác về nơi vốn thuộc về nó, phòng của Cố Hồng.

Căn phòng này khá hơn phòng của Dạ Nhược Uyển rất nhiều, đồ đạc cũng tốt hơn, nhiều hơn. Dạ Nhược Uyển đặt xác Cố Hồng lên giường, tạo hiện hiện trường tự sát giả.

Dạ Nhược Uyển cũng không còn là Dạ Nhược Uyển nữa, Dạ Nhược Uyển trước đây đã chết, bây giờ trong cơ thể Dạ Nhược Uyển là một linh hồn khác. Và mạnh mẽ rất nhiều, giết một người cũng không khiến nổi cảm xúc nàng biến hóa.

Linh hồn này tên là Ni, nàng sinh ra là đứa trẻ bị vứt bỏ, tổ chức thu nhận nàng, huấn luyện cho nàng trở lên mạnh mẽ cũng đồng thời làm trái tim nàng băng giá bởi hiện thực tàn khốc. Tổ chức này mang tên Huyết Long, là của chính phủ Thương Mặc quốc, thay Thương Mặc xử lý những công việc ngầm không thể thụ ánh sáng. Nơi này thành viên chỉ là những người có được dị năng. Ni cũng có và đó là lí do nàng được thu nhận. Ni đã làm tốt tất cả nhiệm vụ được giao và là đặc công xuất sắc nhất.

Huyết Long là bí mật riêng của Thương Mặc chỉ có vài người thành lập và cấp cao mới biết.

Ở đó Ni đã quen một người, người làm trái tim nàng trở nên ấm áp và cũng là lí do nàng bỏ mạng. '' Ni '' cũng là tên người đó đặt cho, trước tổ chức đặt nàng theo số và số may mắn của nàng là 13.

Dạ Nhược Uyển tức Ni ngồi ngây ngẩn trước bàn trang điểm của Cố Hồng, nàng biết mình may mắn sống sót lại trong cơ thể người khác nhưng ngoài việc biết hiện tại nàng tên là Dạ Nhược Uyển thì không biết gì khác cả.

Người thiếu nữ này có làn da trắng hơn nàng trước đây, mắt to tròn ngây thơ chưa hiểu truyện đời, lông mày lá liễu, mũi cao, môi trái tim chúm chím đỏ mọng, sờ sờ cảm nhận gương mặt Dạ Nhược Uyển cũng là Ni mỉm cười nhẹ nhàng, chiếc răng khểnh và núm đồng tiền hiện lên trông rất đáng yêu.

'' Từ giờ ta tên Dạ Nhược Uyển '' Dạ Nhược Uyển lẩm bẩm.

Dạ Nhược Uyển lục người Cố Hồng lấy được cái ví tiền, mở ra có năm ngàn nguyên trong đó và một cái thẻ điện tử là giá trị. Dạ Nhược Uyển tặc lưỡi, không biểu cảm thu tiền và thẻ vào trong túi mình. Sau nước mắt nàng thản nhiên lăn dài trên má, Dạ Nhược Uyển cười nhạt cầm điện thoại báo cảnh sát, giọng nói nghiêm chỉnh của một nam cảnh sát vang lên từ đầu đây bên kia '' Xin chào.. đã xảy ra chuyện gì ? ''
Dạ Nhược Uyển thút thít giọng nói mang theo nức nở, sợ sệt đúng chất nữ hài tử gặp chuyện không may trả lời '' Đại thẩm không tỉnh lại nữa, nàng ấy đã ngừng thở, đã chết rồi '' xong Dạ Nhược Uyển khóc òa lên, tuy có nước mắt nhưng trong mắt vẫn chứa ý cười.
Nam cảnh sát nghe tiếng khóc nữ hài tử thì sốt ruột khuyên bảo '' Từ từ, nha đầu bình tĩnh lại đã, đừng khóc, ngươi hiện giờ ở đâu ? ''
'' Nhà ta ở phố XXX '' Dạ Nhược Uyển nói ngắt quãng nhỏ dần như là đã khóc mệt. Sau khi tắt điện thoại, Dạ Nhược Uyển về phòng mình, nhìn đống sách vở trên bàn giở ra xem, hóa ra bây giờ nàng mới mười lăm tuổi. Xem trường lớp được ghi bên ngoài vở, cười nhạo. Xem ra nàng phải đi học rồi.

Nửa giờ sau, một nữ cảnh sát được phái đến nhìn thiếu nữ mảnh mai tựa người vào cánh cửa, mắt sưng đỏ vì khóc cũng không nhịn được mà tới an ủi.
Dạ Nhược Uyển im lặng khóc chỉ gật đầu với nữ cảnh sát, đôi mắt ánh lên sự cảm kích. Cố Hồng được cho là tự sát, cái xác được mang đi thiêu và làm một đám tang nhỏ. Dạ Nhược Uyển cũng không bất ngờ vì chuyện này đã trong nàng dự kiến.

Khi chuyện này truyền đến bổn gia là lúc mọi người đang ăn cơm. Dạ Minh Ngọc nghe được tin Dạ Nhược Uyển vốn đã chết mà còn sống sờ sờ trong khi Cố Hồng còn vừa mới báo tin cho nàng hôm qua đã chết thì hoảng sợ đến cái chén trong tay rơi xuống đất '' choang '' một tiếng.

Dạ lão gia tử trước giờ không hài lòng với Dạ Minh Ngọc nhíu mày quát '' Thật không có bộ dáng tiểu thư khuê cát gì cả, ngươi sao lại không cẩn thận như vậy ''
Dạ Minh Ngọc vội cúi đầu nhận lỗi '' Gia gia là con sơ ý ''
Chu Hiểu thấy con gái mình bị lão gia tử la mắng thì thấy thương tiếc vội vàng bênh vực '' Ba! Ngọc nhi chẳng may làm vỡ mỗi một cái chén, người như vậy.. '' Còn chưa nói hết câu, đã bị lão gia tử trừng mắt đành nuốt trở về Chu Hiểu ai oán nhìn sang người chồng của mình là Dạ Vĩnh Phúc. Dạ Vĩnh Phúc đau đầu xoa trán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net