Chương 11:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ nàng nên cho Lương Gia Quyên một bài học nhỉ, cầm ly cocktail lên uống sạch, đôi mắt Dạ Nhược Uyển lạnh đi.
́
Cao Ngân định quay sang an ủi Dạ Nhược Uyển vài lời thì thấy được biểu tình trên khuôn mặt Dạ Nhược Uyển.
Cao Ngân giật mình, ánh mắt này của Dạ Nhược Uyển thật đáng sợ nha có lẽ Dạ Nhược Uyển không như bề ngoài đơn giản vậy. Mà nàng cũng đã đoán được một chút rồi không phải sao, làm sao một nữ sinh có thể thành thục như thế chứ.

Dạ Nhược Uyển cũng biết Cao Ngân nhìn mình ngẩng đầu lên cười với nàng một cái, Cao Ngân nhẹ nhàng cười lại với Dạ Nhược Uyển.

'' Chúng ta ra ngoài chơi một chút đi '' Có người không nhịn được náo nhiệt đã muốn ra ngoài chơi thử.
'' Ừ hay đấy, các ngươi có đi cùng không? ''
Gần như mọi người đồng ý ra ngoài hết, Cao Ngân không muốn ra nhưng vì nàng là lớp trưởng nên bị mấy nữ sinh lôi ra bằng được.

Trong phòng chỉ còn lại Dạ Nhược Uyển và Lương Gia Quyên, Hạo Thiên.

Hạo Thiên hắn bắt đầu cảm thấy có lỗi với việc lúc trước từ chối tình cảm của Dạ Nhược Uyển. Hắn đã chán ngấy việc hẹn hò với Lương Gia Quyên và đang suy nghĩ ngỏ lời yêu Dạ Nhược Uyển. Hạo Thiên cho rằng Dạ Nhược Uyển thay đổi gần đây là vì để cho hắn xem.

Căn phòng yên lặng quỷ dị, ai cũng không lên tiếng.
Đa Nhược Uyển nhận được tin nhắn, nàng xem điện thoại cười cười đi ra khỏi phòng, trước khi đi còn đầy ý nhị liếc Lương Gia Quyên một cái.

Hạo Thiên biết là cơ hội đã đến đứng bật dậy nói với Lương Gia Quyên '' Ta đi vệ sinh chút ''
Lương Gia Quyên xem bóng lưng Hạo Thiên nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm '' Nếu ngươi đã thích nàng ta đến thế thì ta sẽ tác thành cho ngươi ''

Lương Gia Quyên từ trong túi áo lấy ra một gói thuốc bột trắng, bịt mũi lại để tránh ngửi phải thuốc, Lương Gia Quyên cầm rắc xung quanh phòng. Xong nàng ta vội vã chạy ra đóng cửa lại. Lương Gia Quyên nấp ở gần đó để ngăn những kẻ không liên quan vào trước Dạ Nhược Uyển và Hạo Thiên.
**********

Trong một căn phòng Vip ở club be be, thiếu nữ lười biếng ngả người trên sofa, trước mặt nàng là một cái máy tính, màn hình hiển thị rõ nét các động tác vẻ mặt lời nói của Lương Gia Quyên.
'' Nàng ta cũng thật đúng là không sợ bị lộ '' Người vừa lên tiếng là một thanh niên trẻ tuổi, nếu như nam sinh đưa đề nghị cho đoàn người Dạ Nhược Uyển đến club be be ở đây sẽ nhận ra ngay đây là Nam ca trong miệng hắn, quản lí của quán.

'' Thật là một con nhóc ngu xuẩn ''
Thanh niên khác đứng cạnh thiếu nữ mắng.

'' Được rồi, ta đi trước '' Gấp lại máy tính, thiếu nữ không kiên nhẫn nói.
***********

Hạo Thiên đi khắp club không tìm được Dạ Nhược Uyển thì bực bội, hắn đành quay lại chỗ phòng ngồi với Lương Gia Quyên. Nhưng trong phòng không có ai, Hạo Thiên cầm ly nước uống cho đỡ khát rồi nằm ườn trên sofa.

Lương Gia Quyên nấp nơi gần cửa phòng thấy Hạo Thiên đi vào được lúc rồi, mà chưa thấy Dạ Nhược Uyển đâu thì suốt ruột.

'' Nàng ta đi đâu rồi cơ chứ! Lúc quan trọng thế này. Chết tiệt!! ''

Lương Gia Quyên không biết nguy hiểm đang đến gần mình, một người nam nhân to con cầm khăn tay bịt miệng Lương Gia Quyên lại.

'' Ư ư '' Lương Gia Quyên kinh hãi, cố gắng vùng vẫy, được một lúc thì ngất xỉu.

Hạo Thiên cảm thấy bản thân mình rất nóng, hắn ngồi dậy rót nước uống nhưng vẫn không khá hơn.

Cánh cửa mở ra, Lương Gia Quyên bị ném vào sofa Hạo Thiên đang ngồi. Hạo Thiên bây giờ đầu óc rất choáng váng không nhìn rõ mọi vật, tay chạm vào người Lương Gia Quyên cảm giác mát lạnh truyền vào làm hắn muốn thêm......

( Không viết nổi đoạn này nên ai đọc người đấy tự nghĩ nhé! )

'' Ủa, Nhược Uyển, ra đây lâu chưa '' Dạ Nhược Uyển ngồi ở quầy rượu đối diện với sàn nhảy, một nam sinh nhìn thấy lên tiếng. Nam sinh này cũng là người đã đề nghị đến đây chơi.

'' Sao không ra nhảy với mọi người? Rất vui đấy. ''
'' Ta không biết nhảy '' Dạ Nhược Uyển trả lời qua loa.
'' Vậy à '' Hai người không ai nói chuyện nữa, nam sinh cảm thấy bản thân khó có thể tìm chuyện để nói với Dạ Nhược Uyển, nàng có vẻ thích yên tĩnh.

Ở góc khác trong sàn nhảy.
'' Chúng ta đi chuẩn bị về thôi, ba ba ta vừa gọi điện thoại mắng ta một trận ''
'' Ngươi chưa xin phép hay sao? ''
'' Ta quên mất ''
'' Ôi trời! Thật là. ''
...
Đoàn người bắt đầu tụ tập nhau về phòng lấy đồ đạc của mình, vừa đi vừa cười nói rất vui vẻ.

'' Cửa phòng sao lại khóa thế này ''
'' Mở cửa ra mau!! '' Bạn nam nào đó đập cửa, mọi người đợi mãi nhưng không ai mở cửa.
'' Chết thật! Những ai ở trong phòng vậy, gọi điện liên lạc thử xem ''
Bởi mỗi phòng đều cách âm nên bên trong có thể nghe thấy bên ngoài nhưng bên ngoài lại không thể.
'' Ta đang vội lắm ''
'' Ta gọi Gia Quyên ngươi gọi Hạo Thiên nhé! '' Một nữ sinh lấy ra điện thoại bấm nói với nam sinh bên cạnh mình.
Bởi không người có số điện thoại của Dạ Nhược Uyển nên không ai đề cập gọi cho nàng.
'' Không ai nghe máy ''
'' Ta cũng vậy, ai đó đi tìm nhân viên mượn chìa khóa phòng này đi ''
Phải mất thời gian cửa phòng mới được mở ra và cảnh bên trong làm đám nữ sinh phải ôm mặt thét chói tai. Bên trong phòng là cảnh người lớn, nam sinh trần truồng đè lên nữ sinh, hoạt động lên xuống đều đặn. Không phải là nữ sinh ở đây trong sáng mà họ giả vờ làm như ngượng ngùng với việc này, hét lên chỉ là hiệu ứng dây chuyền mà thôi.

Bình tĩnh nhất phải nói người vừa mới đến Dạ Nhược Uyển, nàng lạnh lùng nhìn cảnh đang xảy ra bên trong phòng. Cao Ngân không hét lên như các nữ sinh khác, nàng mặt đỏ bừng, nhanh tay đóng chặt lại cửa phòng. Nam sinh vẫn còn ngó nghiêng tò mò thấy Cao Ngân đồng cửa liền nhìn chằm chằm vào nàng.
Vì là lớp trưởng Cao Ngân lập tức xốc lại tinh thần xử lý, chuyện này không thể truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến trường lớp học.

'' Chuyện này mong mọi người giữ bí mật ''Tuy là nói mọi người nhưng Cao Ngân nhìn về phía nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ mỉm cười gật đầu '' Tôi không nhìn thấy gì cả! '' Mọi người cũng hiểu chuyện đều gật đầu.

Cao Ngân thở phào nhẹ nhõm '' Ai đó lấy nước dội nước vào cho họ tỉnh '' sau đó nghiêm túc phân phó.

Nam sinh xung phong nhận việc này, cầm xô nước đi vào phòng dội lên hai người đang nằm trên sofa.

Hạo Thiên và Lương Gia Quyên tỉnh táo lại, ngơ ngác nhìn nam sinh trước mặt.

'' Hai người còn đờ ra đấy làm gì, mau mặc quần áo vào đi ''

Hạo Thiên và Lương Gia Quyên nghe vậy mới cảm thấy cơ thể mình lành lạnh cúi đầu xuống xem.

'' AAAaaaa!!! Sao lại thế này '' Lương Gia Quyên tay cầm đống quần áo rách nát che đi chỗ kín của mình, khóc thét lên.

Hạo Thiên thì bình tĩnh thay quần áo, không nói không rằng.

Dưới sự cưỡng chế của Cao Ngân, hơn nữa lớp phải ra về. Đợi cho Hạo Thiên và Lương Gia Quyên thu xếp ổn thỏa Cao Ngân mới đàng hoàng ngồi xuống hỏi chuyện

'' Tại sao lại xảy ra chuyện này ?? ''
'' Ta đi ra ngoài vệ sinh lúc trở lại thì không có ai, căn phòng xuất hiện hương vị khác lạ nhưng ta cũng không để ý cho lắm. Sau đó ta cảm thấy cơ thể mình nóng lên .. cho đến khi các ngươi bước vào ta không nhớ rõ chuyện xảy ra giữa mình và Lương Gia Quyên nữa '' Hạo Thiên trần thuật chuyện xảy ra, giọng điệu nhàn nhạt.

'' Là Dạ Nhược Uyển, nhất định là nàng ta bỏ thuốc '' Lương Gia Quyên đột nhiên hét.

'' Cái gì? ''
'' Không thể nào ''
Cao Ngân và Hạo Thiên gần như cùng lúc nói.

'' Sao lại không thể, nàng ta yêu Hạo Thiên, thấy ta và Hạo Thiên hẹn hò với nhau nên sinh hận '' Lương Gia Quyên cười lạnh.

Vài bạn ở lại nghe được xì xào bàn tán....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net