Chương 13:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'' Hôm nay đi học vui vẻ chứ, đại tiểu thư '' Lí Bân vừa bê xong số thức ăn để lên bàn xem Dạ Nhược Uyển đầy ẩn ý.

Dạ Nhược Uyển thờ ơ ngồi xuống ghế gắp thức ăn '' Không thú vị ''

Ăn xong, Dạ Nhược Uyển ngồi xem ti vi còn Lí Bân rửa chén. '' Ta cần ngươi làm một việc ''
'' Đại tiểu thư cứ việc phân phó '' Rửa xong chiếc chén cuối cùng, Lí Bân lau tay ra ngồi đối diện Dạ Nhược Uyển.
'' Ta sẽ giao cho ngươi nhiệm vụ không thời hạn, coi như là thử sức, giúp ta lấy trộm số tài liệu làm ăn của Dạ Vĩnh Phúc ''

'' Đại tiểu thư người vừa nói là ăn trộm '' Lí Bân há hốc mồm, hắn không tin nổi vào tai mình nữa.
Hắn sau khi gặp Dạ Nhược Uyển chỉ toàn ăn chơi với được học tập, còn tưởng từ giờ không phải ăn trộm nữa chứ.

'' Ta lần đầu gặp ngươi khi ngươi trộm đồ ở siêu thị, thấy ngươi có tài nên mới thu lưu ngươi. '' Dạ Nhược Uyển cười cợt nói. '' Ta tính đào tạo ngươi thành một siêu trộm ''

Lí Bân khóc không ra nước mắt, hóa ra là vậy nên hôm đó nàng mới đuổi theo hắn.

                   **********

Tại ngôi nhà nhỏ ở Đông thành, nơi đây là bà Chu mua để tiện chạy qua bệnh viện chăm sóc Chu Kì Mậu.

Chu Kì Mậu tình hình càng ngày càng tệ mà bà Chu lại không liên lạc với chồng được, duy nhất một lần ông Chu lấy cớ bận rộn công việc không đến. Bà Chu biết chồng mình đích thực là bận việc gì, bà thuê thám tử theo dõi và nhận được ảnh ông ta đi chơi với tình nhân.

Xoa hai bên thái dương, bà Chu xem đống ảnh cảm thấy mệt mỏi, bà không còn yêu ông Chu nhiều nữa với lớn tuổi rồi nên khi biết ông ta hẹn hò với tình nhân cũng không khóc lóc như trước.

Bà chỉ thương đứa con mình, nếu Chu Kì Mậu không chữa khỏi được, thì chắc nó cũng không muốn sống nữa.

Bà Chu bật khóc, đúng lúc này tiếng chuông điện thoại reo vang, bà Chu hít sâu cầm nên nghe, cũng không để ý xem ai gọi. Nếu không phải bệnh viện thì là người nhà bà, bà chính thức bị chồng mình ruồng bỏ, bằng hữu không ai quan tâm, thật may còn có gia đình, bà Chu tự giễu cười.

'' Có chuyện gì sao ? ''
'' Bà Chu, à không Lưu Thanh Lam chúng ta có thể gặp nhau không? ''
Giọng nói thiếu nữ trong trẻo vang lên từ đầu dây bên kia làm Thanh Lam sững người.
Đã lâu không nghe thấy ai gọi cả họ cùng tên bà lên thế này, mà giọng nói này bà có thể khẳng định mình chưa nghe qua bao giờ.

'' Ai vậy? Chúng ta quen nhau sao '' Bà Chu tức Thanh Lam ngờ vực hỏi.
'' Cũng không tính là quen, nhưng chúng ta có thể xem là họ hàng xa xôi chăng ? '' Thiếu nữ cười khanh khách.
'' Ngươi không báo tính danh vậy ta cúp máy đây '' Thanh Lam đang lo lắng cho Chu Kì Mậu nên nói chuyện rất gắt gỏng.

'' A, tùy ngươi thôi, nhưng nếu ngươi dám làm vậy có thể bệnh tình Chu Kì Mậu sẽ không cứu được nha ''

Thanh Lam nghe vậy thì sửng sốt, bà bây giờ chỉ quan tâm đến Chu Kì Mậu, mà nghe giọng điệu thiếu nữ này như có thể chữa khỏi bệnh tình của con bà vậy. Dù là hy vọng mong manh bà cũng muốn thử.

'' Ngươi muốn gì? '' Thanh Lam biết chẳng ai cho không ai cái gì, bà hỏi thẳng luôn nhưng giọng điệu mềm mại hơn rất nhiều.

'' Ta đang ở câu lạc bộ đêm một mình rất tẻ nhạt không có ai tâm sự a ''

Thanh Lam nghe hiểu là thiếu nữ muốn gặp mình '' Ngươi đang ở đâu ? ''
'' Ta nhớ là Đông thành chỉ có một câu lạc bộ đêm ''
'' Ngươi ở Đông thành '' Thanh Lam giật mình bởi câu trả lời này.

Thanh Lam vội thay quần áo, trang điểm thật đậm để che đi vẻ tiều tụy của mình. Bà hiểu rõ muốn đàm phán được kết quả tốt, thì không được đi mất đi khí thê.́

Câu lạc bộ đêm có năm tầng rất rộng rãi, tuy gọi là câu lạc bộ nhưng chỉ giới hạn từ tầng một đến tầng hai thôi còn lại là phòng nghỉ.

Lái xe đến nơi, Thanh Lam bước vào câu lạc bộ, định lấy điện thoại gọi thông báo thiếu nữ là mình đã đến để nàng đi ra thì một nam nhân bước đến nói với bà.

'' Bà Chu phải không ? ''
'' Vâng ''
'' Người bà cần tìm ở trên lầu, xin mời '' Nam nhân làm động tác mời rồi đi trước dẫn đường.

Nam nhân dẫn bà Chu lên tầng ba đến căn phòng cuối hành lang, gõ cửa có quy luật sau trong phòng vang lên giọng nói nam tính làm bà Chu nghi hoặc.
'' Vào đi ''

Trong phòng, thiếu nữ đeo mặt lạ bạc khắc những hoa văn kinh dị che kín cả khuôn mặt chỉ lộ đôi mắt.
Mái tóc đen dài xoã ngang lưng, quần áo bó sát cơ thể, thiếu nữ lười biếng ngồi trên sofa mắt khép hờ như đang ngủ. Nam nhân thu dọn giấy tờ trên bàn gặp bà Chu vào gật đầu xem như chào hỏi rồi đi ra ngoài để lại không gian nói chuyện cho họ.
Bà Chu đến ngồi đối diện thiếu nữ, có chút thấp thỏm, bà nhận ra thiếu nữ này nguy hiểm, khí chất nàng trầm tĩnh áp đảo cả bà dù cho tuổi rất trẻ.

'' Lưu Thanh Lam! bà là người mẹ tốt rất thương con '' Thiếu nữ nói không nhanh không chậm, chẳng biết nàng đây là khen hay chê bai nữa.
Lưu Thanh Lam không để ý đến giọng điệu của thiếu nữ, bà chỉ quan tâm bệnh tình Chu Kì Mậu.
'' Ngươi có thể chữa khỏi bệnh cho Kì Mậu ''
'' Tất nhiên '' Thiếu nữ khẳng định.
'' Vậy điều kiện của ngươi là gì ''
'' Nếu phải chọn giữa con bà và chồng bà, sẽ chọn ai sống đây? '' Thiếu nữ nhàn nhạt đưa ra câu hỏi mà khó có thể quyết định.

Bà Chu giật mình xem thật kĩ thiếu nữ trước mắt, có lẽ bà đã mơ hồ đoán được.
'' Ngươi..  ''
'' A, theo ta được biết ông Chu bỏ bà và con theo tình nhân. Bà nên chọn nhanh chóng bởi ta không có nhiều kiên nhẫn.. Hợp tác với ta loại bỏ chồng bà hoặc ta cũng có thể tự xử được nhưng khi đó là cả bà lẫn Chu Kì Mậu luôn đó. ''
Thiếu nữ buông lời đe dọa '' Gọi bà tới là để tiến hành nhanh hơn thôi, bởi ta sẽ không bỏ qua cho nhà họ Chu, Lưu Thanh Lam à!! ''

'' Được rồi, ta là người mẹ rất thương con mà ''
'' Hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ '' Thiếu nữ cười khanh khách.
.....
                    **********

Vào đêm ngay đêm ngày hôm đó, Chu Kì Mậu ra viện với cơ thể khỏe mạnh. Thanh Lam đưa con mình về nhà mẹ đẻ ở Hạ tỉnh, nơi này gần với kinh thành và cũng là nguồn kinh tế trọng yếu của Thương Mặc.

Lưu gia ở phía Đông Hạ tỉnh, khuôn viên rộng lớn cây cảnh xếp vô số trong sân, nhà xây ba tầng.

Lưu Chí Đồng ba của Lưu Thanh Lam thấy con gái về nhà với cháu ngoại mình thì rất vui mừng. Ông còn đang lo lắng tìm người chữa trị cho Chu Kì Mậu thì con gái gọi điện báo cháu mình đã khỏe.

'' Sao không để sáng mai sang, đêm khuya thế này lại chạy từ tận Đông Thành sang đây, có mệt không? ''  Ba Lưu Thanh Lam tuy mắng mỏ nhưng không dấu nổi sự lo lắng qua nét mặt.

'' Ngoại công ngài vẫn khỏe chứ '' Chu Kì Mậu thân thiết khoác tay Lưu Chí Đồng. Tuy hắn là tên ăn chơi hư hỏng thật nhưng lại rất yêu thương ngoại công của mình điều này cũng khiến Thanh Lam được an ủi.
'' Ta khỏe lắm, ngươi mới khỏi bệnh mau vào nhà nghỉ ngơi nhanh, ban đêm toàn sương, không tốt cho cơ thể ''
'' Dạ, ngoại công, hôm nay ta ngủ với ngài nha ''
'' Được được, Kì Mậu thật ngoan ''
'' Ta trước giờ vẫn ngoan mà '' Chu Kì Mậu giả vờ kiêu ngạo.
Lưu Chí Đồng mỉm cười xoa đầu Chu Kì Mậu, hai ông cháu vừa cười nói đi vào trong nhà.

Lưu Thanh Lam nhìn ba mình vui vẻ như thế, miệng mấp máy cuối cùng im lặng không nói. Bà về phòng trước khi lấy chồng của mình nghỉ ngơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net