Chương 6:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liêu sư phó cầm khối mao liêu đặt lên bàn lấy dao cắt một vết nhỏ, không thấy có cái gì, định cắt một nhát sâu hơn nữa thì nghe Dạ Nhược Uyển chỉ vào một mặt khác trên mao liêu bảo '' Liêu sư phó hãy mài chỗ này '' Tuy khó hiểu nhưng ông vẫn làm theo. Mài được không đến hai phút thời gian đã lậu đi ra một mảnh nhỏ phỉ thúy óng ánh, không hề khuyết điểm, sau 15p một khối phỉ thúy to chừng hai gang tay xanh biếc, bóng loáng nhẵn nhụi hiện ra trước mắt mọi người.
'' Ôi xuất lục kìa, có người nhìn thấy hét lên '' Rồi mọi người kéo ùn ùn đến.
'' Tiểu cô nương, này khối có bán không?? '' Có người đến hỏi.
'' Sao lại không bán chứ, ân ra cái giá xem. ''
Dạ Nhược Uyển vuốt cằm suy nghĩ.
'' Một ngàn nguyên '' ; '' Một ngàn hai trăm nguyên '' Có người không chịu thua kém ra giá.
- '' Hai ngàn nguyên '' Một tiếng nhẹ nhàng của nữ nhân vang lên, tất cả im bặt quay lại nhìn thì thấy một người nữ nhân hơn hai mươi tuổi ăn mặc sành điệu mỉm cười. Dạ Nhược Uyển hơi hơi kinh ngạc nàng không nghĩ được nhiều như thế, ánh mắt loé qua tính toán rồi cũng mỉm cười lại '' Không biết vị này là ? ''
- '' Ta chỉ là người yêu thích phỉ thúy bình thường mà thôi, tiểu cô nương thấy thế nào, đây đã là cái giá cao nhất rồi. '' '' Ân '' Dạ Nhược Uyển gật đầu. Dạ Nhược Uyển khi nhìn nữ nhân này cũng đã nhận ra thân phận của nàng ta, chỉ là vờ hỏi thôi.

- '' Ta nhớ ra rồi!! Là Trương Dương tiểu thư, Trương gia buôn bán châu báu ở Ninh tỉnh đây mà. '' Có người không nhịn được hét lên.
Trương Dương nhíu mày quét mọi người nhưng không nói gì. Đi đến bên Dạ Nhược Uyển hỏi '' Số thẻ của ngươi là gì ta gửi tiền qua cho '' ....

Sau khi thanh toán xong, Trương Dương cầm phỉ thúy trở về luôn..
Lão bản thấy Dạ Nhược Uyển không định tiếp tục giải thạch thì nhắc nhở, mọi người chăm chú nhìn nàng. Dạ Nhược Uyển cười '' Giúp ta mang ba khối mao liêu này về khu XXX vào buổi tối, phí vận chuyển ta sẽ trả, ta đã đánh dấu rồi đấy '' rồi nàng cũng đi ra luôn.

Đường phố vắng vẻ, ánh nắng chói chang của mùa hè làm Dạ Nhược Uyển khó chịu, lê bước về nhà.
Đi đường tắt rẽ vào ngõ nhỏ, chợt nghe thấy âm thanh nói chuyện.

- ''Thành ca, chả lẽ cứ thế bỏ qua cho chúng nó .''
- ''Thế tính sao giờ, huynh đệ bị thương rất nhiều, Hắc Dạ bây giờ không thể cứng đối cứng được.'' Bỏ xuống điếu thuốc Nghiêm Xuân Thành nói.
Hắc Dạ bang là tâm huyết của hắn, vậy mà xuất hiện phản bội làm hắn trở tay không kịp. Phát triển đến bây giờ trong bang có rất nhiều người mà lần này chết mất gần nửa. Nói không đau lòng đó là giả, hắn nằm mơ cũng muốn báo thù nhưng hắn vướng nhiều việc, còn phải nghĩ đến các huynh đệ, đã chết rất nhiều người rồi. 

Dạ Nhược Uyển ngạc nhiên « Hắc Dạ!! bang hội!! đây có tính là ý trời không, biết mình cần nên cho.»  Ngẫm lại bây giờ không phải là cơ hội tốt, chắc cần mấy hôm nữa.

- ''Ai!? Đi ra. '' Nghiêm Xuân Thành quát. Dạ Nhược Uyển hơi kinh ngạc vì độ nhạy bén của người này, đi ra nhìn hắn cười thật tươi: '' A!! Thúc thúc thật là xinh đẹp nha. ''
Dạ Nhược Uyển cười đến ngốc nghếch làm Nghiêm Xuân Thành khóe miệng run rẩy hỏi: '' Tiểu nha đầu sao lại ở đây không phải là nên ở trường học sao? '' Trong đầu lại nghĩ mình có già như thế sao, hắn có mới hài bảy tuổi thôi.

Dạ Nhược Uyển trong đầu vừa chuyển, nói dối không chớp mắt '' Ân, hôm nay lão sư bị bệnh nên được nghỉ, ta đang trên đường về nhà a. '' - '' Lối này vắng vẻ, lần sau không được đi nữa, biết chưa? '' - '' Nhưng có thể về nhà nhanh a.. '' Dạ Nhược Uyển lẩm bẩm.

Nghiêm Xuân Thành nhất thời vô ngữ, nhìn khuôn mặt non nớt của Dạ Nhược Uyển đau thương với đi một nửa. Dạ Nhược Uyển mười sáu tuổi, nhưng khuôn mặt rất đáng yêu . Cúi đầu xuống hỏi '' Nhà ở khu nào có cần thúc thúc đưa về không? - '' Không cần đâu '' Nói rồi Dạ Nhược Uyển chớp chớp mắt mím môi chạy ra khỏi ngỡ nhỏ, khi quay đầu đi, nụ cười quỷ quyệt treo ở trên môi.
- '' Thật là một nha đầu kì lạ '' Nghiêm Xuân Thành nhìn theo bóng lưng Dạ Nguyệt lẩm bẩm.
Lại không biết rằng tiểu nha đầu mà hắn nói ngày hôm nay sau này sẽ thay hắn ngồi trên vị trí lão đại của Hắc Dạ.

Lí Bân nấu xong cơm ngồi chờ Dạ Nhược Uyển, nghe tiếng gõ cửa tưởng là Dạ Nhược Uyển không suy nghĩ kĩ vội chạy ra mở cửa.

Nhà của Dạ Nhược Uyển xây riêng rẽ vài căn phòng có khoảng sân rộng, xung quanh bao bọc bước tường cao ngất, cánh cửa gỗ ra vào sơn màu đỏ nên người bên trong và ngoài không thể nhìn thấy nhau.

Cánh cửa gỗ từ từ mở ra, hai người đàn ông nhìn chằm chằm nhau đồng thời lớn tiếng hỏi '' Ngươi là ai? ''

'' Ta là người làm của đại tiểu thư nhà ta '' Lí Bân đương nhiên trả lời, hắn được Dạ Nhược Uyển cho ăn cho ở, lại cho hắn tiền mua quần áo nữa, hắn quyết định sẽ đi theo làm việc cho nàng, một suy nghĩ rất ngây thơ.

'' Đại tiểu thư của ngươi là ai ta không biết, đây là nhà của tiểu cô ta, ta sẽ gọi người bắt ngươi vì tội xâm nhập nhà ở bất hợp pháp '' Chu Kì Mậu khinh thường trả lời. Hắn không nghĩ tới Dạ Nhược Uyển, bởi trước kia người làm của Dạ Nhược Uyển đã chết, lại là nữ, Dạ Nhược Uyển không đủ sức thuê người làm, còn là đại nam nhân to lớn nữa chứ.

Chu Kì Mậu là thiếu niên mười chín tuổi mới ra trường, dáng người gầy gò như tên nghiện, mặt hốc hác, so với Lí Bân cao to hắn rất là nhỏ bé.
Chu Kì Mậu là cháu ruột của Chu Hiểu, sau khi Dạ lão gia tử nhắc nhở Dạ Vĩnh Phúc về việc đưa Dạ Nhược Uyển trở về, Chu Hiểu đã nói với chồng mình nhận nhiệm vụ này, Dạ Vĩnh Phúc đồng ý.

Chu Hiểu cũng không thật sự làm vậy, nàng ta sai cháu ruột mình tới đón chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.

Chu Kì Mậu một tên vô lại, háo sắc, hắn tới đón Dạ Nhược Uyển là đã biết không có chuyện gì tốt.
Dạ Vĩnh Phúc biết được việc này nhưng cũng không ngăn cản vợ, hắn không thích Dạ Nhược Uyển, nếu xảy ra chuyện cũng không liên quan đến hắn.
Dạ lão gia tử nghĩ Dạ Vĩnh Phúc là ba của Dạ Nhược Uyển sẽ không làm hại nàng nên mới giao việc này cho hắn, nhằm bồi dưỡng tình cảm cha con, nào biết được chuyện đang xảy ra.

Lí Bân nghe vậy thì ngơ ngác, đi vòng quanh Chu Kỳ Mậu nhìn hắn từ trên xuống dưới, không thấy giống Dạ Nhược Uyển ở điểm nào mà nếu hắn là cháu của Dạ Nhược Uyển có phải quá lớn không.

'' Ngươi tên gì ? ''
'' Ta tên Chu Kì Mậu, tiểu cô ta tên Chu Hiểu '' giọng nói mang theo kiêu ngạo như kiểu người họ Chu tài giỏi hơn người vậy. Nếu là ở kinh thành người ta nghe họ Chu là sẽ nhận ra ngay, không phải vì gia thế tốt đẹp như thế nào mà toàn điều dơ bẩn...

'' Chưa nghe bao giờ, ở đây cũng không có người nhà họ Chu '' Lí Bân lắc đầu.
'' Đây rõ ràng là nhà của tiểu cô ta, ngươi mau cút ra '' Chu Kì Mậu tức giận.

Lí Bân cũng nổi cáu, hắn đang đói cơm lại bị kẻ điên này làm phiền. Dạ Nhược Uyển đã giao hắn trông nhà, mà việc cỏn con này xử lý không tốt, biết đâu nàng đuổi hắn đi tìm người làm khác thì sao. Lí Bân càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, hắn hung dữ quát to.
'' Ngươi mà không biến ngay đi, thì ta sẽ đánh chết ngươi ''

Chu Kì Mậu hơi sợ hãi, vì vẻ mặt và dáng người Lí Bân rất dữ dằn, lui lại vài bước. Rồi nghĩ đến thân phận của mình bỏ đi sẽ rất mất mặt, hắn lựa lúc Lí Bân quay đầu thì đánh lén.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net