Chương 8:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một chiếc xe tắc xi đỗ lại trước căn biệt thự lớn ở giữa trung tâm thành thị. Bước xuống xe là thiếu nữ mặc bộ váy áo xòe màu đen công chúa, mái tóc dài xoăn đen óng ả xoã ngang lưng. Một tay nàng cầm túi xách hàng hiệu, tay còn lại ôm con mèo đen vào lòng. Thiếu niên chống nạng theo sau thiếu nữ đi vào căn biệt thự, ánh mắt trừng lớn, suýt xoa khi ngắm nhìn biệt thự nhận lấy sự khinh bỉ của bảo vệ ở đó.

'' Đại tiểu thư, từ giờ chúng ta ở đây sao, ở đây tiền thuê rất đắt đấy ''
'' Ngươi cho rằng ta thuê chỗ này ư '' Dạ Nhược Uyển hờ hững
'' Chả lẽ đại tiểu thư mua luôn rồi '' Lí Bân thử hỏi.
'' Ờ, đúng rồi đấy ''

Lí Bân cho là mình nghe nhầm, hắn ở với Dạ Nhược Uyển toàn thấy nàng đi học rồi lại về nhà, không liên lạc với ai hay có người thân giúp đỡ. Kể cả nàng có khả năng kiếm tiền cũng không nên nhiều như thế.

Cho đến khi Dạ Nhược Uyển đưa ra giấy tờ và nhận chìa khóa nhà từ tay bảo vệ Lí Bân mới hoàn hồn lại.
Không rối rắm nữa, vui vẻ theo Dạ Nhược Uyển vào nhà.
'' Ta sẽ cho ngươi vào lớp học nấu ăn, sau khi khỏe lại thì đi luôn ''
'' Đại tiểu thư, sao lại thế, ta nấu ăn tệ thế sao '' Lí Bân vờ như đau lòng hỏi.
'' Ngoài luộc thức ăn cho chín thì ngươi còn biết nấu cái gì khác, ngươi nghĩ theo ta thì còn phải học nhiều thứ lắm '' Dạ Nhược Uyển khinh bỉ
'' Ngươi ở tầng dưới đi '' Bước lên cầu thang Dạ Nhược Uyển quay đầu lại nói với kẻ đang lẽo đẽo đi theo nàng.
                       ********

Khi ba mẹ của Chu Kì Mậu tìm đến nơi ở cũ của Dạ Nhược Uyển thì đã không còn ai, họ vừa đến đúng lúc Dạ Nhược Uyển lên tắc xi nên không gặp được nhau.

Ông bà Chu hỏi hàng xóm xung quanh cũng không thu được tin tức gì có tác dụng. Do lúc trước tính tình Dạ Nhược Uyển nhút nhát, luôn trốn trong nhà, họ không biết đến nàng, Lí Bân chuyển đến cũng vậy. Chỉ hôm Lí Bân và Chu Kì Mậu tranh chấp, nhận được thông tin không sai biệt lắm đã được nghe.
                   **********

Đêm tối, thiếu nữ ngang nhiên đi vào văn phòng tòa án, mặc dù đã hết giờ hành chính nhưng không ai ngăn nàng lại, kiểu như không nhìn thấy nàng vậy.

Tiếng giày cao gót lộc cộc vang lên trên hành lang vắng, bóng người thiếu nữ tóc xoã dài ngang lưng mặc váy ngủ màu trắng trông rất dọa người. Nếu có người ở đây chắc sẽ tưởng nàng là ma quỷ mất.

Dạ Nhược Uyển mở ra cửa phòng chứa những bản án sắp bị hành quyết. Mang chồng giấy tờ đặt lên bàn, ngồi tựa lưng vào ghế quay lật xem từng tờ một.

'' Ngươi đến đây tìm cái gì ? '' Bóng đen người thiếu nữ xuất hiện sau lưng Dạ Nhược Uyển.
Dạ Nhược Uyển không quay đầu lại nàng quá quen thuộc với tiếng nói này, nhìn tấm gương trước mặt phản chiếu bóng đen hờ hững lên tiếng '' Ta tưởng ngươi ở nhà cơ mà, cái hình dạng này không đáng yêu bằng miêu đâu ''
'' Do không có gì chơi thôi, không nghĩ tới ám thuật loại khó dùng nhất ngươi cũng đã thử được rồi ''
'' Là do ngươi dạy bảo tốt '' Dạ Nhược Uyển cười cợt.
Nàng có thể đàng hoàng đi vào đây mà không bị ai phát hiện là do sử dụng ám thuật, ẩn nấp.

Không gian lại quy về yên tĩnh, ngoài tiếng giở nhẹ giấy tờ '' A, tìm thấy rồi, thú vị đây '' 
                   ********

Trong căn phòng khách đẹp đẽ, xa hoa nọ, hai nữ nhân đang ngồi thưởng thức trà.

Nữ nhân béo ú lớn tuổi hơn nữ nhân cạnh bên đột nhiên nức nở lên tiếng.

'' Muội muội, muội xem, con ta vì thay muội làm việc mà bây giờ xảy ra chuyện lớn thế này, muội cũng phải vươn tay giúp đỡ một chút chứ, nhà ta chỉ có mỗi đứa con trai là nó thôi, muội nỡ nhìn cháu ruột mình đoạt tử tuyệt tôn ư? ''

Nữ nhân trẻ tuổi có dáng vẻ yếu điệu cao quý ung dung cầm tách trà nhấm nháp xong để xuống nhìn người bên cạnh mình vẻ mặt khó xử rồi thở dài.

'' Tẩu tử, không phải muội muội không muốn giúp tẩu, muội cũng đã thử liên lạc với bác sĩ John rồi, nhưng ông ta công việc rất bận, không có thời gian điều trị cho Mậu nhi. ''

'' Vậy đứa nhỏ phải làm sao bây giờ, nó còn chưa lấy vợ sinh con đẻ cái '' Bà Chu đau lòng nói.
Chu Hiểu nhìn dáng vẻ bà Chu ánh mắt hiện rõ chán ghét, người đàn bà này vừa xấu vừa mập, không hiểu sao ca ca mình lại lấy cô ta.
Vờ an ủi vài câu, Chu Hiểu lấy cớ mình công việc bận rộn mà đuổi khéo bà Chu.

Bà Chu tên hồi còn chưa lấy chồng là Lưu Thanh Lam. Lưu gia là gia đình có truyền thống buôn bán lâu đời nên rất giàu có. Gia đình bà có ba anh chị em, bà lại là con út nên rất được cưng chiều. Lí do Ông Chu lấy bà là vì gia đình lúc đó sa sút cần nguồn tài chính. Bây giờ em gái ông ta cưới được Dạ gia chủ tương lai ở kinh thành rồi nên ông Chu không cần phải nịnh bợ nhà vợ nữa, ông ta chán ghét bà vợ xấu xí của mình.

Thanh Lam mắc căn bệnh vô sinh, may mắn sinh được đứa con là Chu Kì Mậu thì vô cùng cưng chiều, thành ra hại hắn. Chu Kì Mậu ăn chơi trác tán, vô tích sự, thường gây chuyện khiến ba mẹ đau đầu.

Ông Chu đã có ý định ly dị Thanh Lam nhưng không tìm được lí do, đành ra ngoài nuôi dưỡng tình nhân và tình nhân của ông ta cũng đã mang bầu.

Thanh Lam biết được đã tìm đến tiểu tình nhân của ông Chu làm lớn chuyện và bị ông Chu đánh đập đe dọa. Vì lo cho Chu Kì Mậu bà đành ngậm đắng nuốt cay.

Bây giờ, Chu Kì Mậu bị thành ra thế này, ông Chu cũng đã bỏ mặc rồi. Bà Chu đành đi cầu em dâu bởi Dạ gia lớn mạnh sau lưng nhưng kết quả không thành.

Bà Chu ra khỏi nhà riêng của Chu Hiểu, ánh mắt tràn đầy hận ý, đều là do nàng ta sai khiến con bà đi nên mới xảy ra chuyện này, giờ lại không chịu giúp đỡ. Gia đình bên bà ta cũng đã lợi dụng các mọi quan hệ nhưng vẫn không có kết quả.
Chuông điện thoại reo, là của bệnh viện, bà Chu vội vàng ấn nút nghe.

'' Bà Chu phải không, tôi gọi từ bệnh viện XYX, cậu Chu Kì Mậu đã tỉnh lại và đang rất sốc chúng tôi cần bà đến ngay ''
'' Vâng, thưa bác sĩ, tôi đến ngay đây '' Bà Chu mở ra cửa xe, đạp ga phóng nhanh trên đến bệnh viện.

Chu Kì Mậu đã được chuyển viện đến Đông thành..

Ở phòng bệnh đặc biệt, tiếng la hét, đồ đạc rơi vỡ ' choang '
'' Mau lấy cho tôi liều thuốc an thần '' Bác sĩ điều trị lớn tiếng.
'' Chu Kì Mậu, cậu bình tĩnh lại cho tôi, làm như thế sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của cậu ''
'' Của bác sĩ đây '' Giọng nữ y tá vang lên, động tác đưa ống tiêm kèm theo.
'' Các người tránh ra hết, cút hết cho ta, ta muốn gặp ba ba, ông ấy ở đâu, ông ấy sẽ đưa ta đi khám chỗ tốt hơn, bệnh của ta sẽ khỏi '' Chu Kì Mậu điên cuồng la hét.
'' Giữ chặt cậu ấy cho tôi, cậu ta điên rồi '' Bác sĩ điều trị nói với hai cô y tá.
Liều thuốc tiêm xong, căn phòng quy về yên tĩnh.

Bà Chu bước vào nhìn căn phòng bừa bộn, Chu Kì Mậu phờ phạc nằm trên giường, bác sĩ lắc đầu đi ra, y tá dọn dẹp, nước mắt lăn dài, bụm mặt khóc nức nở, đi theo bác sĩ ra ngoài.

'' Bác sĩ, con ta nó.. ''
'' Thưa bà, bệnh của cậu ấy ngoài John có thể cứu được, tôi không thấy ai khác có khả năng, rất xin lỗi '' Bác sĩ tỏ vẻ bản thân rất bất lực lắc đầu bỏ đi.

Bà Chu đưa mắt nhìn vào phòng bệnh, nghẹn ngào khóc nấc lên, bà thật vô dụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net