Chương 9:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạ Nhược Uyển bỏ học gần một tháng qua, nàng bận rộn với việc thành lập công ty thời trang đá quý. Dạ Nhược Uyển lấy biệt hiệu là hoa hồng đen.

Trong biệt thự rộng lớn, thiếu nữ mặc bộ bikini màu đen, đường cong lả lướt nằm trên ghế bành với tư thế nóng bỏng.

Dạ Nhược Uyển thoả thích phơi cơ thể trong ánh nắng chiều nhè nhẹ, gió thổi vi vu khiến đôi mắt nàng không khỏi lim dim.

Biệt thự này xây bể bơi ở giữa khu vườn đầy hoa cỏ. Làn nước trong xanh, tươi mát, xung quanh bể bơi được lát đá cẩm thạch.
Tiếng bước chân của Lí Bân vang lên, hắn bê một mâm chứa các loại bánh ngọt hương vị khác nhau và cốc nước có ga đặt xuống chiếc bàn ngay bên Dạ Nhược Uyển.

Lí Bân từ lúc khỏi thương tích đã đi học nấu ăn được gần hai tuần rồi, hôm nay hắn làm bánh cho Dạ Nhược Uyển nếm thử.
Từ lúc khỏi bệnh, chiều tối hắn ở lớp học nấu ăn, sáng sớm được Dạ Nhược Uyển đích thân rèn luyện thân thủ lí do hắn lần trước không thể tự bảo vệ được mình, hắn thường xuyên bị thương nhẹ, đây đúng là ác mộng với Lí Bân. Hắn biết Dạ Nhược Uyển muốn tốt cho hắn nhưng đôi khi chỉ mong mình có thể ở suốt lớp học không phải về nhà.
Hắn cũng đã hiểu sơ tính tình của Dạ Nhược Uyển, nàng không thích hắn nói nhiều, nàng chỉ cần kẻ nghe lời. Thật không biết cha mẹ thân sinh của Dạ Nhược Uyển là ai nữa.

'' Đại tiểu thư, ta đã làm xong rồi, mời đại tiểu thư dùng thử ''

Dạ Nhược Uyển ngồi dậy cầm lên cái dĩa ăn các loại bánh ngọt khác nhau xong rồi cầm nước có ga lên uống. Nàng không hứng thú với đồ ngọt lắm, nhưng Lí Bân chỉ mới học được thứ này.
'' Tàm tạm, ngươi bảo ông ta dạy luôn các món chính đi, ta tổng không thể bữa nào cứ gọi thức ăn như thế chứ ''
'' Đại tiểu thư không thích bánh ngọt '' Lí Bân hỏi mà cũng đã khẳng định.
'' Ta không phải tiểu hài tử ''
'' Ân '' Lí Bân âm thầm gật đầu, nếu tiểu hài tử nào mà cũng như nàng chắc không cần người lớn mất.
                     ********

Dạ Nhược Uyển nhận được điện thoại từ lão sư từ lúc nghỉ học đến giờ là tin sắp khảo thí, lão sư yêu cầu nàng trở lại lớp học. Dạ Nhược Uyển đương nhiên đồng ý, nàng còn cần thân phận đệ tử dùng làm vỏ bọc.

Dạ gia không tìm thấy nàng ở nhà cũ cũng không hỏi thăm tìm kiếm thêm nữa. Khi Dạ lão gia tử Dạ Quang giục Dạ Vĩnh Phúc tìm Dạ Nhược Uyển về thì ông ta bịa chuyện nàng bỏ đi theo trai, đến giờ vẫn chưa tìm được.
Như thế lại hợp ý Dạ Nhược Uyển.

Sáng sớm, Dạ Nhược Uyển dậy khoác túi lên vai chuẩn bị đi đến trường.
'' Đại tiểu thư hôm nay đi học sao, để ta lấy xe đưa ngài đi '' Lí Bân ngạc nhiên chuyện Dạ Nhược Uyển đi học nhưng đã nhanh lấy lại tinh thần. Lí Bân được Dạ Nhược Uyển mua cho một chiếc xe lamborghini và cũng đã thi lấy bằng.
'' Ta đi bộ, nhớ mang thức ăn lên phòng cho Angeles ''
Lí Bân biết Angeles là tên con mèo yêu thích của Dạ Nhược Uyển, vội gật đầu, hắn cũng không dám sơ suất.
Dạ Nhược Uyển vừa ra khỏi cửa Lí Bân nhảy cẫng lên vì vui sướng, vậy là hắn sẽ không bị Dạ Nhược Uyển rèn luyện thân thủ nữa.

Đến trường học, Dạ Nhược Uyển vẫn như thường lệ, lôi máy tính ra chơi điện tử nhưng lúc lão sư gọi lên bảng làm bài nàng vẫn hoàn thành rất tốt.
Ánh mắt lão sư nhìn nàng rất thân thiện, là lão sư đều yêu thích học trò giỏi.
Tân học, lão sư gọi Dạ Nhược Uyển ra gặp riêng.
'' Nhược Uyển, sắp tới sẽ phải khảo thí lên cao trung, sơ khảo lần này không phải dễ đâu, ngươi đã có chuẩn bị gì chưa ? ''
'' Ta biết, lão sư, ta đã chuẩn bị tốt '' Dạ Nhược Uyển mỉm cười.
'' Thế là ta yên tâm rồi ''
..Cuộc nói chuyện cũng không lâu lắm.

Dạ Nhược Uyển ra khỏi ban phòng giáo viên thì thấy đồng học lớp tụ tập ở một chỗ, lúc nàng đi ra thì nhìn nàng bằng ánh mắt thân thiện, chắc là đang đợi nàng.

Dạ Nhược Uyển không ngại tiến đến. Lương Gia Quyên tưởng Dạ Nhược Uyển thấy mình mới đi tới, thầm vui mừng, cho là Dạ Nhược Uyển tính làm hòa, bước lại chỗ Dạ Nhược Uyển cười cười.

'' Nhược Uyển, ngươi chưa ăn trưa à, chúng ta đi nhau cùng nhau đi, đã lâu rồi không gặp ngươi, ta rất nhớ ngươi a ''

Dạ Nhược Uyển xem Lương Gia Quyên diễn trò mà thấy nổi cả da gà, lơ đi nàng ta bước đến chỗ mọi người.
'' Mọi người đứng đây làm gì vậy? ''
Cao Ngân lớp trưởng lớp Dạ Nhược Uyển, cũng là con gái duy nhất của thị trưởng thành thị này, được ba dạy dỗ tốt trong giao tiếp, nhận ra ngay là Dạ Nhược Uyển chán ghét Lương Gia Quyên.
Cao Ngân đến chỗ Dạ Nhược Uyển cười nói '' Là thế này, ta nghĩ lớp mình chưa tụ họp đi chơi tập thể lần nào, có thì cũng hay vắng ngươi, nay lấy tư cách lớp trưởng ta mời ngươi đi chơi cùng với lớp, không được phép từ chối. '' Cao Ngân lên giọng, xong cười tủm tỉm xem Dạ Nhược Uyển.

Dạ Nhược Uyển cảm thấy không có vấn đề gì cả, tuy không biết bạn lớp trưởng này mời có bao nhiêu phần thật giả, nhưng bề ngoài nàng ấy khiến người ta rất có thiện cảm.
'' Không thành vấn đề '' Dạ Nhược Uyển vỗ vai Cao Ngân cười lớn, làm mọi người ở đấy cười theo.

Tất nhiên không có Lương Gia Quyên và Hạo Thiên. Hạo Thiên đối với Dạ Nhược Uyển là xấu hổ, ngượng ngùng không có chán ghét lúc trước, có lẽ từ khi Ni xuyên thành Dạ Nhược Uyển, khí chất nàng đã thay đổi.

Lương Gia Quyên bị Dạ Nhược Uyển làm lơ, bên ngoài biểu hiện cười cười ngại ngùng. Nhưng nào biết bây giờ trong đầu Lương Gia Quyên chỉ mong có thể tự tay đâm chết Dạ Nhược Uyển.

'' Dạ Nhược Uyển, cậu cười lớn như này rất đẹp '' Một nam sinh bỗng nhiên lên tiếng.
'' Đúng là như vậy a sao trước kia ta không phát hiện nhỉ '' Các nam sinh khác không chịu thua kém lên tiếng góp vui.
Những nam sinh này thấy Dạ Nhược Uyển bỗng nhiên học giỏi, tính cách tự tin lại xinh đẹp hơn trước nên đều muốn bắt chuyện làm quen.

Các nữ sinh cũng không có ghen tị Dạ Nhược Uyển, mà nhìn nàng với ánh mắt hâm mộ, mọi người hài hòa vui vẻ.

'' Chúng ta đi ăn ở đâu đây '' Lương Gia Quyên hiển nhiên không thích cảnh hòa hợp này lên tiếng phá vỡ.
'' Theo ngươi thì đi đâu sẽ chơi vui '' Cao Ngân quay sang hỏi Dạ Nhược Uyển.
Lương Gia Quyên chặn ngang '' Nhược Uyển trước giờ ru rú ở nhà làm gì biết chỗ nào chơi vui đâu, với lại sao có thể chỉ hỏi ý kiến một người. '' Đúng không? Hạo Thiên ''
Lương Gia Quyên cố ý khoác tay Hạo Thiên cho Dạ Nhược Uyển coi, nàng ta không tin Dạ Nhược Uyển có thể nói bỏ là bỏ dễ dàng như vậy.

Dạ Nhược Uyển xem Cao Ngân nhún vai bày tỏ không còn gì để nói, nàng xem nhẹ khiến Lương Gia Quyên càng căm phẫn.

Hạo Thiên đẩy ra cánh tay Lương Gia Quyên khoác vai mình nhỏ giọng nhắc nhở '' Đây là chỗ đông người.
Lương Gia Quyên định lên tiếng mắng thì bị một nam sinh cắt ngang.
'' Chúng ta ăn lẩu thịt bò rồi buổi tối ra quán bar club bebe đi, ở đấy chơi rất vui '' 
'' Nghe hay đấy, nhưng bebe không phải là từ mười tám tuổi trở lên mới được vào sao, chúng ta mới mười lăm, lỡ vào đấy bị đuổi thì .. mất mặt lắm ''
'' Yên tâm, ta có anh họ làm quản lí ở trong đấy, ta bảo một câu là được '' Nam sinh vừa đưa ra đề nghị cười hì hì trả lời.
'' Được rồi, các ngươi thấy sao '' Cao Ngân lên vỗ tay lớn tiếng.
Mọi người đều gật đầu. Cao Ngân nhìn sang Dạ Nhược Uyển.
'' Ta không có ý kiến gì hết, cứ vậy đi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net