Chương 1 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Bát phủ và Tứ phủ cùng mừng tân gia vô cùng náo nhiệt, tại sao giữa đêm khuya ở dưới tường lại có người. Chẳng lẽ cũng là hạ nhân của Bát phủ? Nhưng Vân Yên cũng không thể giả vờ không biết, giọng điệu ngà ngà say cảm giác không tầm thường chút nào. Dù là bất cứ người nào, đều có bốn chữ miêu tả cảm xúc lúc này "gây thêm rắc rối". Trong lòng Vân Yên ảo não, tại sao chỗ nào có cây cối, chỗ đấy có rắc rối vậy?

Tường bên kia vang lên tiếng cười khẽ:

- Không muốn lên tiếng, ta cũng không ép. Quế tử nguyệt trung lạc, thiên hương vân ngoại phiêu. Đừng phụ lòng thưởng thức cảnh đẹp này.

Nghe thấy người ngoài tường nói một câu như vậy, trong lòng Vân Yên khẽ kinh ngạc. Cũng may câu này không có ý gượng ép nên khiến nàng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nào có tâm tư ngửi mùi hoa quế nữa, nhấc vạt áo nhẹ nhàng rời khỏi góc tường, không chậm một giây chạy một mạch về sương phòng của mình.

Mà người bên ngoài tường nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng rời đi, hơi bật cười, hơi thở mang theo hơi rượu đứng sau cánh cửa dưới bầu trời đêm, chắp tay nhìn lên bầu trời đen tuyền, chậm rãi xoay người bước đi.

(1) Hai câu thơ được trích từ bài thơ Thanh Ngọc án của Tần Khí Tật. Hai câu trên có nghĩa: ngựa quý, xe trạm chổ đi qua, hương bay khắp đường; suốt đêm cá rồng vui múa.

(2) Câu thơ được trích từ bài thơ Linh Ẩn Tự của Tống Chi Vấn, bản dịch của Cao Tự Thanh là: Trong trăng lơ lửng quế; Ngoài cõi phất phơ hương.

-------------

C-4: Chuyện Nhà Bếp Phủ Tứ Gia

Sáng sớm ngày hôm nay, hạ nhân tập hợp lại trong sân, Cao quản gia phân cương vị làm việc cho mỗi người trong phủ. Được phân đến viện các chủ tử đương nhiên là hân hoan tung tăng như con chim sẻ. Dù sao ngoài làm nô tài của những thiếp thân mà Tứ gia mang theo vào phủ, còn có thể được phân làm nô tài của những phòng chủ tử được sủng ái nhất.

Vân Yên tất nhiên là một tiểu nha hoàn không có tiếng tăm gì, thân phận lại thấp kém nhất. Bị phân tới phòng bếp làm tạp vụ. Nói tóm lại, chính là công việc bẩn nhất mệt nhất. Thu Hạnh cùng phòng với nàng được phân tới phòng Trắc phúc tấn Lý thị, đương nhiên là cực kỳ vui mừng, càng xem thường Vân Yên cùng phòng. Vân Yên tính tình khiêm nhường, cũng cho qua.

Hàng ngày làm trong nhà bếp nàng thường xách đồ cho đầu bếp, rửa thức ăn, nhặt rau, làm chân chạy vặt, trên người thường dính vết bẩn, hai bộ quần bằng vải thô bị Vân Yên mỗi ngày luân phiên giặt đến bạc màu. Đầu bếp và gã sai vặt trong nhà bếp thấy nàng tuy là nha hoàn hạ đẳng nhưng làm việc cần cù chăm chỉ, không lười biếng, lại không dùng mánh lới tính toán chi li, cũng cùng làm việc hòa bình, không làm khó nàng. Sống an phận, chưa từng nghĩ sẽ tranh sủng hạnh của chủ tử, càng không muốn câu một con rùa vàng. Tâm tĩnh như dòng nước làm việc ở Đại Thanh ba trăm năm trước, thời gian trôi cũng thật nhanh.

Hôm nay là sinh nhật mẹ, Vân Yên xa xỉ mua một lư hương nhỏ và một hộp đàn hương, nửa đêm đốt ở một góc trong hậu viện. Sau khi quỳ xuống đất dập đầu vài cái, nàng thẳng lưng quỳ trong góc sân tối đen, ánh trăng bị tán cây đại thụ che khuất. Ánh sáng trong suốt của đàn hương yếu ớt lay động. Cho đến khi cây hương cháy hết, nàng mới từ từ đứng dậy, cầm lấy lư hương lê bước chân đã quỳ đến tê dại về phòng. Ánh trăng chiếu vào, Thu Hạnh ngủ vô cùng ngon giấc. Lúc ngủ trên khuôn mặt non nớt không có nét ưu sầu. Vân Yên nhìn cô bé, rồi rúc vào trong chăn, nhắm mắt lại.

Qua mấy tháng sau, trận tuyết đầu mùa của năm Khang Hi thứ ba mươi tám không báo hiệu trước rơi xuống. Cũng may Tứ phủ kịp thời phát quần áo mùa đông cho hạ nhân. Vân Yên vốn tiền công ít, quần áo cũng ít, không so được với Thu Hạnh làm ở phòng Trắc Phúc tấn tiền công cao, lại còn thường xuyên được chủ tử ban thưởng, thời tiết lạnh khó tránh khỏi cẩn trọng. Cũng may ngày thường làm việc tại phòng bếp, chỉ là chạy là chạy ra chạy vào cũng khó tránh được cái rét. Khó khăn lắm hôm nay mới phát quần áo mùa đông. Vân Yên vội vàng trở về phòng thay, đầu óc váng vất lúc nóng lúc lạnh quay về nhà bếp.

Vừa đi đến cửa, liền phát hiện ra một bóng lưng giống như nha hoàn rời khỏi nhà bếp. Vân Yên nhìn theo bóng lưng từ từ biến mất, nha hoàn phòng trên đều ghét bỏ mùi trong nhà bếp, sao lại đến đây làm gì? Nhưng, chuyện này liên quan gì đến mình chứ.

Bước vào phụ giúp cho đầu bếp, nhìn thấy bọn họ bận rộn đầu đổ đầy mồ hôi, từng món ăn tinh xảo hoàn mỹ không ngừng được bày ra đĩa. Nhận ra món ăn hôm nay phong phú hơn so với thường ngày, cực kỳ long trọng.

Một gã sai vặt thấp giọng nói:

- Hôm nay đại a ca Hoằng Huy của Đích phúc tấn tròn ba tuổi, Tứ gia coi trọng vị này, ta nghĩ vị a ca này lớn thêm chút nữa nhất định sẽ làm thế tử.

Vân Yên liếc mắt nghĩ trong lòng, hóa ra đàn ông cổ đại cũng thích mấy chuyện của bà tám, bà tám thì có gì tốt chứ.

- Còn không mau rửa sạch khoai sọ đi.

Chợt nghe thấy đầu bếp lên tiếng. Vân Yên vừa rửa rau vừa thấy hai đầu bếp nhận lấy khoai sọ gã sai vặt vừa vội vàng đi mua, nhét cho Vân Yên. Nàng nhận lấy khoai bắt đầu rửa sạch.

Chợt nghe thấy tiếng thở hổn hển của gã sai vặt đang ngồi xuống:

- Bên trên vừa lệnh một tiếng xuống, ta phải chạy nhanh tới trang viên Cửu gia bên kia mới mua được khoai sọ, tuyết thế này khoai sọ không dễ mua đâu.

Vân Yên rửa sạch khoai sọ, đưa cho gã sai vặt.

- Chuối tiêu tẩm đường chiên xong chưa? Còn không mau bưng đi.

Một gã sai vặt vội vàng bưng ra khỏi phòng bếp.

Trong lòng Vân Yên giật mình, một sự nghi ngờ mơ hồ lan tỏa. Nếu trí nhớ của nàng không lầm, chuối tiêu... Nàng nhớ một người bạn học đại học y đã từng nói, chuối tiêu hình như không thể ăn cùng với khoai sọ, nếu không sẽ bị tiêu chảy ngộ độc. Đối với người lớn thì vấn đề không quá lớn, nhưng với trẻ con thì rất nguy hiểm. Thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Đây rốt cuộc là vô ý hay tranh đấu gay gắt từ xưa đến nay đều có chuyện này? Trong phủ Tứ gia rõ ràng có quy củ nghiêm ngặt, thê thiếp hòa thuận. Vân Yên lắc đầu, cố gắng ngăn cản suy nghĩ miên man của mình. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Nàng chỉ là một nha hoàn làm việc nặng thì có liên quan gì đâu

Vừa vùi đầu nhặt rau, nhưng trong lòng vẫn vang vọng lời bọn họ vừa nói, "A ca Hoằng Huy tròn ba tuổi". Đứa trẻ mới có ba tuổi, sống lưng Vân Yên lạnh run, huyệt Thái Dương nhảy thình thịch. Nàng vừa an ủi mình, có lẽ không có việc gì đâu, có lẽ chỉ ăn một trong hai món đó thôi. Nhưng trong tiềm thức lại nói với nàng, trẻ con thích ăn đồ vừa ngọt vừa mềm, chuối tiêu và khoai sọ lại đều như thế. Lỡ như xảy ra chuyện, đồng nghĩa với việc mi thấy chết mà không cứu, về sau lương tâm mi còn an ổn để sống sao?

Dường như đối mặt với vấn đề này, bản thân nàng không thể nào bình tĩnh lại được. Nhưng mà, phải nói như thế nào đây? Để bọn họ không ăn món đó? Nàng chỉ là một nha hoàn dựa vào cái gì mà quan tâm đến chuyện của chủ tử trên bàn ăn. Chỉ là một nha hoàn phòng bếp đến tiền sảnh còn không vào được.

Vân Yên quay đầu lại, phát hiện lồng sắt của khoai sọ chưng đã mở ra, bên trong không có gì. Nàng giật mình:

- Khoai sọ đâu?

Đầu bếp bên cạnh hồ nghi nhìn nàng một cái:

- Đương nhiên bưng tới bàn chủ tử rồi, chẳng lẽ để đấy cho chúng ta ăn phỏng?

Vân Yên nghe nói như vậy, thật sự đứng ngồi không yên. Nàng cắn môi, không để ý nước đang ở trên tay, chạy nhanh ra khỏi phòng bếp. Đầu bếp, sai vặt nhìn bóng lưng của nàng cảm thấy kỳ quái.

Vân Yên không thông thuộc đường lắm, cứ hoảng hốt mà chạy một mạch. Quanh co lòng vòng cũng chạy tới tiền sảnh, khó khăn lắm mới tới cửa, nhưng đi vào được thế nào đây? Có thể không xuất đầu lộ diện làm chuyện này không? Nhưng lại biết rằng, không tự làm sao có thể an tâm. Đầu Yên Vân lại đau như búa bổ lúc nóng lúc lạnh.

-------------

C-5: DiệnKiến Tứ Gia Dận Chân

Vân Yên cắn môi đứng dưới mái hiên, những bông tuyết sau lưng tung bay trong gió, rất nhanh đã lấp kín dấu chân nàng giẫm trên đất, ngước mắt lên nhìn, chỉ có một mình thân hình gầy gò của nàng cô đơn đứng trong đình viện phủ đệ phủ đầy tuyết trắng.

Tim của nàng đang nhảy nhót điên cuồng, nàng không biết liệu chần chừ thêm lúc nữa còn kịp hay không. Bỗng nhiên một cánh cửa gần đấy được đẩy ra, một vóc người gầy gò bước ra —— Cao quản gia!

Đánh cuộc một lần đi, không kịp do dự nữa rồi, Vân Yên hít sâu một hơi quyết đoán chạy tới.

- Cao quản gia.

Vân Yên trước tiên là hành lễ, lo lắng hiện ra trên khuôn mặt không giấu được.

- Tiểu nha hoàn phòng nào chạy đến tiền sảnh, có việc gì?

Cao Vô Dung quay đầu lại, bình tĩnh đánh giá tiểu nha hoàn mặc quần áo vải thô mùa đông đang đứng trước mắt, là một nha hoàn chuyên làm việc nặng.

- Cao quản gia, xin phép mạo phạm. Xin hỏi chuối tiêu chiên tẩm đường và khoai sọ đều đã được bưng lên chưa ạ?

Vân Yên ngẩng đầu chăm chú nhìn ông ta.

Cao Vô Dung sững sờ, hai con mắt khép hờ sau đó gật đầu nhẹ nhàng nói với Vân Yên:

- Ngươi đi theo ta.

Rồi lập tức dẫn nàng đến một căn phòng nhỏ bị che khuất ngay bên cạnh.

- Ngươi là tiểu nha đầu trong phòng bếp, ta cũng có chút ấn tượng. Trong này rất an toàn, có chuyện gì ngươi có thể nói ra.

Đôi mắt Cao Vô Dung cực kỳ tinh tường nhìn chòng chọc vào Vân Yên.

- Cao quản gia, thời gian cấp bách. Nói ngắn gọn thế này, ở quê nhà nô tỳ thường hay nói rằng —— chuối tiêu và khoai sọ ăn cùng với nhau sẽ dẫn đến ngộ độc tiêu chảy, nhất là trẻ con ăn vào sẽ rất nguy hiểm. Ngài đã nghe người ta nói vậy chưa?"

Cao Vô Dung khó nén nổi kinh ngạc nhìn tiểu nha hoàn này, ông ta vốn tưởng rằng...

Ông ta lắc đầu:

- Chưa từng.

Vân Yên nắm chặt hai tay đặt trước người, việc đã đến nước này cô không được phép rút lui.

- Cao quản gia, ngài trong phủ đức cao vọng trọng, Vân Yên chỉ là một nha hoàn làm việc nặng, có lẽ ngài sẽ không tin. Nhưng tin vẫn an toàn hơn so với không tin, có đúng không?"

Con ngươi Cao Vô Dung nhìn nàng chăm chú, sau khi trầm ngâm nhanh chóng nói:

- Ngươi ở đây chờ, không được đi đâu."

Vân Yên lập tức gật đầu. Thở phào một hơi. Cao Vô Dung nhanh chóng quay người chạy ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Vân Yên đứng tại nguyên chỗ, lưng rùng mình một cái, lò sưởi trong phòng này ngược lại làm cho nàng không thích ứng kịp. Hiện tại nghĩ lại mới thấy sợ, ngộ nhỡ lúc ấy bạn của mình nói sai, hoặc là vốn dĩ trong này có một âm mưu động trời thì làm sao bây giờ? Mình sợ nhất là phiền toái tự nhiên lại tìm cho mình phiền toái. Nhưng, bây giờ đã nói ra tất cả, e rằng đã quá muộn rồi. Tất cả đều là vận mệnh, ai có thể thay đổi đươc tim của ai chứ? Cứ mặc cho số phận đi. Nghĩ đến đây, nàng ngược lại còn thản nhiên .

Chậm rãi bước đến trước cửa sổ, bên ngoài cửa sổ đất trời một màu trắng xóa. Ba trăm năm sau nàng sống ở thành phố đó dường như không có tuyết, mà trận tuyết lớn lần đầu tiên nàng chứng kiến lại ở phủ Tứ Bối Lặc triều Khanh Hi ba trăm năm trước.

Không biết đã đứng bao lâu, nghe thấy cửa phòng sau lưng bỗng nhiên vang lên một tiếng. Nàng lập tức xoay người lại ——

Đây là một người đàn ông không giống với những người trưởng thành khác, thân hình người đó rõ nét, đường cong kéo dài của chiếc cằm vừa cương nghị vừa gợi cảm. Đôi mắt chim ưng đen như mực sâu thẳm mà sáng ngời, cùng với chiếc mũi khá cao nhưng không bị gãy. Đôi môi vô cùng dễ nhìn, bờ môi rất mỏng. Có chỗ nào giống với người bình thường? Vân Yên không có thời gian suy nghĩ vấn đề này, càng không có thời gian để kinh ngạc, quỳ gối xuống nói:

- Tứ gia.

Dận Chân cởi áo choàng xuống đưa cho Cao Vô Dung sau lưng, trên người mặc trường bào đen nhánh đơn giản ở nhà, trên eo thắt một dây lưng khảm ngọc màu vàng kim. Mái tóc dài sạch sẽ đen tuyền được tết đặt trên lưng, tua dài màu vàng ở đuôi tóc nổi bật trên chiếc áo màu đen nhánh, rất dễ làm người khác chú ý. Cách ăn mặc sạch sẽ, gọn gàng, đơn giản càng làm tôn lên khí chất bất phàm trên thân hình cao lớn của chàng.

Chàng đi chầm chậm tới trước cái ghế trong phòng, khẽ vén vạt áo rồi ngồi xuống. Giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất tôn quý của thiên gia. Cao Vô Dung vừa đi ra ngoài lại tiến lên, bưng cho Dận Chân một tách trà nóng. Chàng nâng tách trà lên nhẹ nhàng mở nắp, nhẹ nhàng dùng nắp gạt lá trà, đưa lên môi uống một hớp, rồi đặt xuống.

- Đứng lên đi.

Giọng Bắc Kinh giàu từ tính dễ nghe.

Vân Yên vẫn cúi đầu yên lặng quỳ, nghe thấy giọng nói này trong lòng rùng mình một cái, hóa ra là...

- Tạ ơn Tứ gia.

Vân Yên nhẹ nhàng đứng lên, vẫn cúi đầu.

- Đã đến chưa?

Hai mắt Dận Chân hơi cụp xuống, chỉ thấy khớp xương ngón tay trái thon dài, trên ngón cái đeo một chiếc nhẫn ngọc màu xanh biếc, ngón gõ nhẹ vào tay ghế.

-Bẩm Tứ gia, nói là trong nửa nén nhang sẽ đến.

Cao Vô Dung khom người cung kính trả lời.

Dận Chân hơi trầm ngâm, đôi mắt vẫn nhìn về tiểu nha hoàn đang cúi đầu đứng cách đó ba bước.

Khi vào cửa, trong chớp mắt nàng quay mặt lại, có một nét mặt không thuộc về độ tuổi của nàng. Đôi mắt nàng nghiêm túc mà thấu đáo, nhỏ bé yếu ớt nhưng thực kiên cường. Ánh mắt lướt qua bộ quần áo bằng mùa đông bằng vải thô mà nàng đang mặc, thấy trong tay áo trái cô lộ ra một đoạn dây nhỏ bị đứt màu đỏ.

Chàng híp mắt, kéo nhẹ khóe môi. Hóa ra là, nha đầu trốn phía sau cây ngô đồng.

Vân Yên cảm nhận được ánh mắt trên người nàng, không thể không nói, cảm giác hiện hữu của chàng rất mạnh mẽ. Mặc dù chàng thoạt nhìn còn rất trẻ, nhưng dĩ nhiên hoàn toàn có phong phạm đứng đầu của dòng dõi quý tộc hoàng thiên. Nàng đan chặt hai bàn tay vào nhau, chỉ yên lặng cúi đầu.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng ——

------------------

C-6: ThưPhòng Tứ Bối Lặc – Tứ Nghi Đường

Cửa mở ra, Cao Vô Dung khom người ghé lỗ tai vào sát Tiểu Thuận Tử đang nôn nóng mở miệng, cơ thể lập tức ngừng lại. Ra hiệu bảo y ra ngoài chờ. Đóng cửa lại, đến bên cạnh Dận Chân, thấp giọng ghé vào lỗ tai chàng nói lại lần nữa.

Dận Chân cau hai hàng lông mày anh tuấn, hơi trầm ngâm:

- Thái y còn nửa nén nhang nữa mới đến, e rằng không đợi được..

Bỗng nhiên nhìn về phía Vân Yên.

- Ngươi có biết sau khi ăn cùng nhau thì làm thế nào không?

Vân Yên cảm thấy cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của chàng —— cuối cùng vẫn có, vẫn có người ăn phải.

Chàng có một đôi mắt đen thăm thẳm tựa như hồ sâu. Nàng lập tức cúi đầu xuống, nhanh chóng lục tung trí nhớ về kiến thức y học mình biết nửa đời trước trong đầu. May mắn là, dường như trí nhớ nàng không sai. Nàng không kịp do dự, ngẩng đầu lên lập tức nói:

- Dầu cây ngô đồng, thử dùng dầu của cây ngô đồng xem.

Dận Chân vuốt cằm, nghiêng đầu nhìn về phía Cao Vô Dung. Ông ta lập tức hiểu ý, mở cửa sai bảo Tiểu Thuận Tử vẫn đang đứng chờ trước cửa.

Tiểu Thuận Tử nghe xong, vội vàng chạy đi.

Trong lúc bầu không khí đang ngưng trọng, tiếng gõ cửa lại vang lên.

Một lão già đầu tóc bạc phơ đứng trước cửa. Cao Vô Dung vội vàng để lão già vào phòng.

- Thỉnh an Tứ Bối Lặc!

Lão già vái chào Dận Chân, Dận Chân đưa tay ra hiệu cho Cao Vô Dung.

- Tôn thái y không cần đa lễ, mời ngồi.

Cao Vô Dung hiểu ý vội vàng nâng ông dậy, dìu ông ngồi xuống một cái ghế khác.

- Nhận được tin đầy tớ Tứ gia đến đưa, cựu thần lập tức chạy đến đây. Chuối tiêu và khoai sọ ăn cùng với nhau sẽ trúng độc rất ít khi xảy ra, cựu thần lúc còn trẻ cũng từng nghe tới một vụ trúng độc đến chết ở quê nhà, chuyện này người bình thường cũng không hay để ý. Không biết trong phủ có người ăn lầm thức ăn, có phản ứng đau bụng hay không?

Tôn Kính Phương nói với Dận Chân.

Dận Chân nhìn Vân Yên vẫn đang cúi đầu, rồi chuyển tầm mắt nhìn Tôn Kính Phương, vuốt cằm:

- Trong phủ có một nữ quyến ăn nhầm thức ăn, bởi vì không chờ được thái y đến, nên trước nghe theo phương pháp quê nhà của một nha hoàn trong phủ, dùng dầu cây ngô đồng để giải độc. Không biết có được không?

Đôi mắt Tôn Kính Phương sáng ngời quay đầu nhìn về phía Vân Yên, hơi trầm tư.

- Dầu cây ngô đồng? Theo y học thì phương pháp này phù hợp, Tứ gia mau sai người đưa cựu thần đi nhìn xem sao.

Dận Chân nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt lướt qua người Vân Yên, đứng lên.

- Ta đi cùng với Tôn thái y qua đó.

Cao Vô Dung phủ áo choàng lên người giúp chàng, Chàng xoay người bước ra khỏi cửa. Chân vừa chạm đến cửa, hơi nghiêng người nói:

- Đưa cô ta đến thư phòng chờ ta.

- Dạ.

Cao Vô Dung che giấu kỹ càng nét mặt kinh ngạc, cung kính khom người tiễn chàng và Tông Kính Phương ra khỏi cửa. Gã sai vặt vội vàng đi lên dìu Tôn Kính Phương, hai người giẫm trên tuyết đi xa dần.

Vân Yên ngẩng đầu nhìn bóng dáng Dận Chân phía xa xa, trong lòng còn đang bồn chồn. Không biết người ăn nhầm thức ăn là ai, vừa nghe hai chữ "nữ quyến" chàng nói ra, vậy thì không phải là trẻ con rồi. Người tuy nhiều, nhưng không biết rõ tình hình như thế nào. Thái y đến đây, hẳn là cuối cùng sẽ không có ai phải mất mạng. Nàng thở phào nhẹ nhõm, lập tức cảm thấy sức lực trên người mình không còn, đầu hơi choáng váng hoa mắt.

Giọng nói của Cao Vô Dung lại vang bên tai nàng:

- Nha hoàn Vân Yên, ngươi đi theo ta.

Nàng sững sờ, hơi co rúm người lại. Chuyện ra mặt vẫn phải làm sao, hiện tại có thể không đi được không? Đáp án đã quá rõ ràng rồi.

Đi theo Cao Vô Dung ra khỏi cửa, một trận gió tuyết rét cóng thổi tới, nàng bị gió thổi làm giật mình một cái. Bên tai từng đợt nóng từng đợt lạnh.

Quanh co vòng vèo đi trong tuyết, cả con đường nàng đều yên lặng. Phía trước xuất hiện chiếc cầu quen thuộc, một góc viện phía Đông Nam bị tuyết trắng che phủ.

Bên trên có treo tấm hoành phi: "Tứ Nghi Đường "

Vân Yên cắn cắn môi, hóa ra là cái viện này, không thể không nói, quả là thế sự trùng hợp. Nàng hít sâu một hơi theo Cao Vô Dung bước vào cửa.

——

Bên trong không còn sự trống trải lúc mới xây nữa. Trên chiếc bàn bằng gỗ từ đàn quen thuộc, đặt vài chồng công văn, giấy và bút mực, trên giá đựng bút bày hàng loạt bút lông nhìn bề ngoài rất tinh tế xa xỉ. Trên mặt bàn có một cái chặn giấy hình rồng bằng dương chi bạch ngọc. Một lư hương nho nhỏ bằng đồng hun hình rồng được chạm rỗng bên trên có một con sư tử nhỏ rất sống động, khói nhẹ nhàng lượn lờ bay lên, không khí trong phòng thoang thoảng mùi đàn hương. Trên vách tường căn phòng treo nhiều những tác phẩm thư pháp với bút lực khỏe mạnh phóng khoáng, nét chữ thanh thoát gợi cảm, thật sự làm cho người ta ngạc nhiên. Cẩn thận nhìn lạc khoản phía dưới: Tứ hoàng tử Dận Chân.

- Nha hoàn Vân Yên, ngươi chờ ở trong này.

Giọng nói của Cao Vô Dung cắt đứt suy nghĩ của Vân Yên.

- Vâng ạ, Cao quản gia.

Nàng lập tức cúi đầu hành lễ. Cao Vô Dung ra khỏi phòng, để lại một mình Vân Yên đứng trong thư phòng.

Vân Yên vội vàng nhắm mắt thở phào một cái, toàn thân như bị rút hết sức lực. Trong dạ dày trống trơn, mới nhớ buổi trưa đi đi đi lại chưa kịp ăn cơm, Cơm trong phòng ăn hạ nhân sợ rằng cũng bị vét sạch rồi. Hiện giờ Bích Nguyệt và Phúc Nhi đang ở Bát phủ, không còn ai giấu cho mình một cái bánh bao nữa rồi.

Vân Yên dụi dụi mắt, con nhóc ngu xuẩn xem thường bản thân, tự đi tìm rắc rối, hiện giờ còn đói bụng nữa, tiện thể tự an ủi chính mình, chỉ mong người tốt sẽ được đền đáp, kiếp sau có được vận mệnh tốt, bình an sống cả đời.

Nàng cúi đầu, cơ thể nhỏ bé và yếu ớt đứng thẳng trong phòng. Một lúc sau, ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, ánh mắt dừng lại trên một bức hành thư (1) đầy phóng khoáng:

"Phủ ngưỡng bất hổ thiên địa, bao biếm tự hữu xuân thu! (2)" Rất có khí phách đế vương!

Vân Yên không khỏi nhẹ nhàng lẩm nhẩm câu đối kia, ánh mắt lướt qua toàn bộ nét chữ mực đen.

Câu đối sâu sắc vĩ ngạn được thốt ra từ đôi môi mềm mại của nàng, có cảm giác hài hòa đến kỳ lạ.

(1)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net