Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối nay Như Lan mặc áo thun kết hợp với quần jean và đôi giày bata trông cô rất năng động và tươi trẻ, vì bình thường lúc đi học thì cô chỉ mặc áo sơ mi kết hợp với quần tây thôi. Thay đồ xong xuôi thì đúng lúc đó điện thoại của Như Lan vang lên, là Mai Anh gọi, cô biết Mai Anh đã tới

- Đợi tớ xíu nha Mai Anh. Cô nói với Mai Anh. Nói xong cô xin phép mẹ cho cô đi xem Gia An thi đấu với Mai Anh. Bà Hoa đồng ý, vì có Mai Anh đi cùng thì bà đỡ lo hơn. Sau khi mẹ cho phép, cô liền chạy nhanh ra cửa vì Mai Anh đang chờ.

- Đợi tớ lâu chưa. Như Lan hỏi khi cô đến sát chổ Mai Anh đang đứng.

- Mộttiếng rồi đấy.hjhj. Mai Anh nói chọc Như Lan

- Làm quá a, tớ nghĩ cậu mà đợi 1 tiếng chắc xịt khói mắc thôi.haha. Như Lan cũng không vừa.

- Đợi chờ là hạnh phúc mà. Đúng là hôm nay có sự thay đổi không hề nhẹ nha. Mai Anh nói khi cô thấy Như Lan khác hơn so với ngày thường.

- Thay đổi gì, mà ai thay đổi. Như Lan thắc mắc với câu nói của bạn mình.

- Cậu chứ ai, nhìn dễ thương ghê, chắc có động lưc gì đây. Tớ nghi quá đi.

- Cái cậu này, thì lâu lâu cũng phải thay đổi hình tượng chứ. Chẳng lẽ phải có động lực gì mới thay đổi hả. Mà lo đi thôi cô nương, chứ tới trễ lại không được nhìn thấy Gia An thi đấu. Như Lan thúc giục Mai Anh

- À há, thế mà mình không biết đấy.hjhj. Như vì một ai đó thay đổi thì cũng không có gì sai mà, đâu có luật nào ngăn cấm đâu.

- ừ, tớ chịu thua cậu rồi đó. Giờ tụi mình đi được chưa?. Như Lan đành chịu thua với cái lý luận của Mai Anh.

- Vậy mới được chứ, giờ chúng ta đi tới ủng hộ Gia An thôi. Mai Anh rồ ga rồi cho xe chạy. đi dược một đoạn thì Như Lan thấy tiệm thuốc, cô liền nói Mai Anh dừng để cô vào mua chai dầu nóng, Mai Anh thắc mắc thì cô nói mua để xoa cho Gia An, vì cô biết thế nào trong lúc thi đấu chắc cũng sẽ bị đau. Mai Anh chỉ mỉm cười và hình như cô cũng lờ mờ đoán ra được Như Lan thích Gia An. Cô cũng đã nghi ngờ từ lâu khi mà cô nhìn thấy ánh mắt mà Như Lan nhìn Gia An, trông rất trìu mếm và đầy yêu thương. Và giờ đây khi Như Lan nói mua dầu xoa cho Gia An, cái đó cũng thể hiện sự lo lắng của một người dành cho người mà mình yêu thương. Cô chỉ đoán vậy thôi chứ không biết có phải không. Cô nghĩ chắc phải một sự kiện gì đó thì mới biết được tình cảm mà Như Lan dành cho Gia An. Mãi nghĩ mà cô không biết Như Lan đã đến bên cạnh:

- Cậu suy nghĩ gì mà tớ đứng bên cạnh,cũng không biết thế.

- Cậu mua rồi à, tớ suy nghĩ về nước Mĩ có cây cầu khỉ và có hai người đang nói chuyện tâm tình đó mà. Mai Anh nói pha chút tiếu lâm nhưng cũng có ý nghĩa lăm đấy

- Cậu tưởng tượng phong phú quá ha, nước Mĩ mà có cây cầu khỉ nữa đấy, còn có hai người tâm tình nữa chứ. Chắc tớ nghĩ hai người họ tâm tình xong té xuống sông luôn quá.

- Té xuống vui chứ sao, để một người có cơ hội làm anh hung cứu mĩ nhân chứ. Hihi

- Anh hùng cứu mĩ nhân hay là cả hai đều lên thiên đàng. Thôi đi nhanh cho kịp nè cô nương.

- Anh hung cứu mĩ nhân mà, vì một trong hai người biết bơi. Mai Anh còn rang nói thêm một câu trước khi rồ xe đi.

- Trời a, cậu tưởng tượng đến vậy luôn hả. Tớ nghĩ cậu chọn sai trường để học rồi, cậu nên vào khoa Văn của trường Đai học sư phạm thành phố thì đúng hơn đấy.

- Tớ cũng định thi vào rồi nhưng trước ngày đăng kí tớ nằm mơ thấy ông bụt nói với tớ rằng con mà làm giáo viên thì học sinh của con chắc nó thành tưng tửng hết quá, thôi nghe ông con nên chọn nghành khác đi, con có tưng tửng thì cũng không sao đâu. Nghe thế tớ sợ quá, cả một thế hệ tương lai của đất nước chư chẳng chơi. Thế là đành gác lại mơ ước và đăng vào đại học kinh tế.

Nghe Mai Anh nói mà Như Lan cười muốn sặt, không ngờ cô bạn của cô lại bá đạo như thế. Thật ai mà lấy cậu ấy chắc chỉ có cười suốt ngày thôi.

Cả hai đi được một lúc thì tới nhà thi đấu Quân Khu 7 nơi Gia An đang chuẩn bị để thi đấu.

- Cậu đứng đây, tớ vào gửi xe. Mai Anh nói với Như Lan

- ừ. Như Lan

Như Lan đứng môt chút thì Gia An gọi, cô liền bắt máy:

- Mìhn nghe nè Gia An.

- Hai cậu tới chưa.Gia An hỏi

- Tụi tớ tới rồi, tớ đang đợi Mai Anh gửi xe. Cậu sắp thi đấu chưa.

- Còn 10 phút nữa là tớ thi đấu đó. Tưởng mọi người không tới chứ.

- Sao lại không tới chứ, dù trời có mưa thì tớ vẫn đi xem cậu thi đấu mà. Như Lan nói với Gia An bằng một tình cảm đầy yêu thương.

- ừ, cảm ơn cậu nha. Giờ tớ phải chuẩn bị rồi. Chập nữa gặp lại nha.

- ừ.Như Lan vừa cất điện thoại thì Mai Anh cũng vừa tới.

Cả hai cùng đi vào nhà thi đấu thì thấy rất nhiều người đã vào chổ ngồi trong đó có rất nhiều sinh viên vì đây là đại hội dành cho sinh viên của tất cả các trường đại học, cao đẳng trong toàn thành phố. Cả hai cũng đi tới kiếm cho mình chổ ngồi, Như Lan muốn kiếm một chổ nào để cô nhìn rõ hơn khi Gia An thi đấu.Trời cũng không phụ lòng người đang yêu, sau một hồi nhìn quanh thì cô cũng thấy còn hai chổ ở hàng đầu của khan đài. Thế là cô kéo Mai Anh tới đó ngồi. Cả hai ngồi khoảng 5 phút thì Đại hội võ thuật bắt đầu bằng trận đầu tiên của Gia An với một sinh viên của Đại Học Sài Gòn. Như Lan cảm thấy rất hồi hợp và lo lắng cho Gia An, cô mong Gia An sẽ giành chiến thắng mà không bị gì hết. Thái độ lo lắng của cô đã làm cho Mai Anh một ngày thêm khẳng định suy đoán cua cô là đúng " Gia An à, cậu hạnh phúc lắm đấy khi có một người lo lắng cho cậu. Tớ hi vọng một ngày nào đó cậu sẽ nhận ra và chấp nhận tình cảm này". Mai Anh mỉm cười với suy nghĩ của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net