Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trận đấu giữa Gia An và Hạnh Trâm là sinh viên của Đại Học Sài Gòn đã được bắt đầu khi cả hai làm thủ tục chào khán giả và đối phương. Sau khi trọng tài cho trận đấu bắt đầu. Gia An đã tấn công rất nhiều làm cho đối thủ phải luôn tư thế phòng ngự đồng thời cô tung ra đòn rất nhanh làm cho đối thủ không kịp né tránh. Dưới sàn đấu là vậy trên khan đài thì hai cô nương nhà ta cứ reo hò cổ vũ khản cổ nhất là Như Lan, cô cứ gọi tên Gia An và nói to: " Gia An, cố lên, Gia An cố lên". Dù có khản cổ họng như Như Lan vẫn thấy vui và hạnh phúc vì cô đang cổ vũ cho người mà cô yêu thương.

Sau 20 phút thi đấu thì phần thắng nghiêng về Gia An với điểm số tuyệt đối. Cô đã không cho đối phương lấy một điểm nào từ mình. Cả khan đài đều đứng vỗ tay chúc mừng cô và có người đã nói rằng cô chính là một trong những ứng cử viên cho chiếc huy chương vàng năm nay. Sau khi trận đấu kết thúc và chào khán giả, Gia An quay vào phòng thay đồ thì gặp rất nhiều khan giả nữ trong đo học cùng trường với cô cũng có mà cả những trường khác cũng đến bắt chuyện và xin chụp ảnh cùng với cô. Dù đã thấm mệt nhưng cô vẫn nán lại để cùng trò chuyện và chụp ảnh với họ. Một lúc sau do nhiều người đến quá nên cô đã diện lý do muốn về nhà sớm để nghỉ ngơi do đã thấm mệt nên mọi người mới tản ra nhưng lòng đầy nuối tiếc vì đã không thể bắt chuyện với người vừa xinh đẹp mà còn giỏi võ nữa chứ.

Sau khi đã thoát ra được đám đông cô liền vào phòng để thay đồ và đi tới chổ mà hai người bạn của cô đang ngồi. Sau một hồi tìm kiếm thì cô cũng đã thấy Như Lan và Mai Anh.

- Tưởng mọi người về rồi chứ. Gia An vừa nói vừa đập vai Mai Anh.

- Làm hết hồn à. Mai Anh quay lại khi thấy ai đó đập vai mình,

- Tụi tớ đang đợi cậu đó, hôm nay cậu đánh hay quá đi. Như Lan lên tiềng khi thấy Gia An.

- Nãy giờ chúng tớ cổ vũ cho cậu khản hết cổ họng rồi nè mà cậu có nghe thấy không vậy? Mai Anh đang chơi trò kể công với Gia An.

- Có nghe mà thấy giọng của cậu giống vịt kêu quá đi.Gia An chọc Mai Anh đồng thời cô cũng co giò chạy nếu không là sẽ bị cơn thịnh nộ của Mai Anh vây lấy.

- Cậu dám nói tớ vậy hả? Gia An. Đứng lại cho tớ. Mai Anh vừa nói vừa đuổi theo Gia An. Như Lan cũng hết nói với hai người bạn này luôn. Cô mỉm cười rời chổ của mình và chạy theo hai người ấy.

Sau một hồi rượt đuổi nhau thì cả hai đã chạy ra ngoài cổng, bây giờ hai người mới sực nhớ tới Như Lan cùng lúc đó thì Như Lan cũng vừa tới

- Cậu đây rồi, tớ tưởng ai bắt cóc cậu rồi chứ. Gia An

- Ai mà dám bắt cóc cậu ấy chứ, vì bên cạnh cậu ấy đã có một người giỏi võ, người nào mà đụng tới chỉ có nước đi vào nhà thương ở thôi. Mai Anh

- Cậu có người yêu rồi hả, sao không nói cho tớ biết mà chỉ nói cho Mai Anh biết thôi vậy. Buồn rồi nha.

Như Lan không biết nào nói sao trong tình cảnh này ak, thấy vậy Mai Anh liền lên tiếng giải thích cho Gia An:

- Tớ nói người đó là cậu đấy chứ người yêu gì ở đây. Mai Anh xém chút nữa là nó toạt ra người mà Như Lan yêu chính là Gia An, nhưng may sao cô đã không nói.

- Tớ xin lỗi nha Như Lan, tớ thật hồ đồ mà. Tớ hứa với cậu sau này mà ai ăn hiếp cậu là tớ sẽ trừng trị người đó liền kể cả người yêu của cậu. Thôi giờ chúng ta đi ăn gì đi, tớ đói rồi. Gia An rủ mọi người đi ăn sau khi đã hứa sẽ bảo vệ cho Như Lan

- Chắc tớ không đi được rồi, hẹn lúc khác nha. Tại giờ tớ có việc đột xuất phải về rồi. Mai Anh không đi là vì cô muốn không gian riêng cho cả hai người, cô không kì thị người đồng tính vì không có ai sinh ra mà mong muốn như vậy cả, họ cũng là người cũng có quyền gặp và yêu ai đó. Mà Như Lan lại là bạn của cô, là một người bạn tốt là đằng khác. Cô chỉ hi vọng mình có thể làm một điều gì đó để có thề tác hợp cho Như Lan và Gia An. Và lúc này để cho hai người đó cùng đi với nhau có tốt hơn không. Nghĩ thế nên cô quyết định sẽ lấy một cớ gì để từ chối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net