Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Mai Anh về, chỉ còn hai người không gian có phần trầm lắng một tí. Như Lan không biết có nên cảm ơn hay trách Mai Anh khi lại để cho cô một mình với Gia An như thế này. Một lúc sau thì Gia An lên tiếng phá tan không khí im ắng này:

- Chúng ta đi ăn gì đi, cậu thích ăn món gì Như Lan.

- Gia An ăn món gì mình sẽ ăn món ấy.

- Lỡ món mình ăn cậu không thích thì sao.

- Tớ ăn gì cũng được hết, tớ là người dễ ăn mà.hjhj

- Vậy chắc ai lấy cậu chắc sướng lắm nha

- Sao lai sướng chứ.

- Vì cậu là người dễ ăn nên rất dễ nuôi chẳng có gì phải khó nhọc cả không phải là sướng quá rồi còn gì.hjhj

- Vậy mà tớ đợi mãi mà chẳng thấy ai bắt tớ về nuôi nè.

- Tại cậu không cho người ta cơ hội để bắt về nuôi thôi mà.

- Cũng hi vọng sẽ có một người tốt bụng mà giỏi võ y như cậu bắt tớ về nuôi thì hạnh phúc biết bao

- Cậu sẽ đạt được ý nguyện nếu cậu không ngừng hy vọng.

- Ừ,tớ sẽ cầu nguyện cho điều này trở thành hiện thực

Cả hai nói chuyện với nhau rôm rả mà quên cả cơn đói đang réo gọi trong bụng của cả hai người. Đến khi không còn chịu nổi cơn đói bụng thì hai người mới chịu đi ăn để bụng không còn biểu tình nữa.

Sau khi đã thực hiện nghĩa vụ đối với bao tử của mình, Gia An chở Như Lan về nhà, trong suốt đoạn đường cả hai người nói chuyện với nhau rất nhiều, người hạnh phúc nhất chính là Như Lan, bây giờ cô thấy cảm ơn Mai Anh biết bao khi tạo điều cho cô được GiaAn chở đi như thế này. Cô ước rằng đường về nhà càng xa càng tốt bởi vì cô muốn khoảnh khắc bên cạnh Gia An được nhiều hơn, cô cũng muốn ôm Gia An để tận hưởng được sự ấm áp mà tấm lưng ấy mang lại. Đang suy nghĩ mien man thì cô nghe Gia An nói:

- Nếu thấy lạnh thì cậu có thể ôm tớ.

Như Lan cảm thấy bất ngờ và chen lẫn hạnh phúc, mình chỉ mới nghĩ thôi mà sao lại trở thành hiện thục nhanh vậy nhỉ. Có lẽ do ông trời cảm thấu cho người đang yêu nên ông đã đưa suy nghĩ của cô cho Gia An biết và sau đó là cho Như Lan ộm

Sau lời đề nghị ấy Như Lan đã choàng tay ôm tấm lưng rắn rỏi của Gia An, một niềm hạnh phúc len lỏi trong trái tim Như Lan. Cô cảm thấy ngày hôm nay là một ngày hạnh phúc đối với cô dù chỉ là một chút thôi nhưng cô sẽ luôn trân trọng giây phút này. Dù như thế nào đi nữa thì trái tim cô vẫn chỉ thuộc về một người mà thôi. Không ai có thể thay thế được. Đang chìm đắm trong hạnh phúc mà Gia An mang lại thì Như Lan lại hụt hẫng khi không còn được cảm giác này khi cả hai đã về đến nhà cô.

- Cảm ơn cậu một lần nữa khi đã đến cổ vũ tớ thi đấu

- Sao lại cảm ơn, chúng ta là bạn mà phải không?

- Ừ, thôi cậu vào nhà đi. Chúc cậu ngu ngon nha.

- Uhm, cậu cũng vậy nha.

- Uhm. Tạm biệt cậu. Nói xong Gia An rồ ga rồi cho xe chạy đi.

Sau khi Gia An đã khuất dạng thì Như Lan mới vào nhà mình với một niềm hạnh phúc đang lâng lâng trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net