Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đã chuẩn bị xong thì Gia An gọi điện nhờ Mai Anh ngày mai chở ra bến xe. Gọi xong cô liền lên giường ngủ một giấc để chuẩn bị cho ngày mai đi sớm. Cô cũng mơ một giấc mơ thật hạnh phúc khi trong giấc mơ của cô là hình ảnh cô và Như Lan ở bên nhau.

Sáng hôm sau Mai Anh chở Gia An đến bến xe và cô cũng không quên dặn dò:

- Nhớ là làm sao cho người ta cảm động mà quay lại chứ đừng làm người ta khóc nữa nha. Tớ mà biết là tớ sẽ bỏ qua tình bạn của cậu và tớ mà nện cho cậu một trận luôn đó nha.

- Tớ biết mà, tớ sẽ làm cho cô ấy cảm động và chấp nhận lời tỏ tình của tớ

- Ừ, nói với cậu ấy là lên nhanh nha, tớ cũng nhớ cậu ấy lắm.hjhj

- uhm, tớ sẽ nói lại lời của cậu cho cô ấy. Thôi tớ đi đây, nhớ gửi đơn xin phép giùm tớ nha.

- Uh, cậu đi đi. Nhớ có quà miền tây cho tớ đấy.

- Tớ sẽ mua hết những món đặc sản của miền tây về cho cậu luôn.

- Vậy thì tốt quá. Tớ sẽ để dành ăn lai rai với lại sẽ gửi qua cho Hữu Nam ăn giùm luôn

- Ghê nha, tình cảm quá nha. Mai mốt tớ và Như Lan về phải khai cho tụi tớ biết về tình cảm giữa Hữu Nam với cậu tiến triển như thế nào rồi.

- Thì cũng là bạn thôi mà, có gì đâu mà khai trời. Thôi cậu đi đi chứ trễ giờ xe thì lại trách là vì nói chuyện với tớ thì tớ không chịu đâu nha.

- Đánh trống lảng hay quá nhỉ. Vì tình yêu của tớ mà tớ tạm tha cho cậu lần này nhưng mai mốt về tớ sẽ tra cho đến khi cậu chịu nhận thôi. Thôi tớ đi đây. Tạm biệt cậu. Nói xong Gia An đi vào bến xe còn Mai Anh cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng may là Gia An vì chuyện với Như Lan chứ không cô chắc cũng phải khai ra luôn quá. Không phải là cô không muốn nói cho Gia An biết nhưng cô phải đợi khi nào cô và Hữu Nam chính thức yêu thì cô mới nói giữa vẫn trong giai đoạn sơ khai của tình yêu thôi nên cô cũng không chắc chắn là có được không, cô thì yêu Hữu Nam rồi nhưng còn Hữu Nam thì cô vẫn chưa biết ý của anh như thế nào. Nên giờ vẫn giữ kín với mọi người sẽ tốt hơn. Ngẫm nghĩ xong cô quay xe lại và đi đến trường.

Sau khi tìm mỏi mắt tìm xe đi Châu Đốc thì Gia An bước lên xe và chon cho mình một chổ ngay ghế bác tài để cô có thể hỏi bác tài dễ dàng hơn. 15 phút sau thì Bác tài lên, cô liền hỏi:

- Bác tài ơi, từ đây về Châu đốc thì mất bao nhiêu tiếng ak.

- 5 tiếng

- Mà từ bến xe châu đốc đi phường Châu Phú A có xa không ak.

Khoảng 5 cây số đấy. Mà lần đầu cháu về Châu Đốc ak

- Dạ, đây là lần đầu tiên con đi.

- Cháu đi chơi hay sao

- Cháu đi chơi kết hợp với thăm một người bạn ở châu đốc ak

- Vậy ak, ở châu đốc nhiều cảnh đẹp lắm. Xuống đó nhớ nói bạn dẫn đi xem.

- Dạ,con sẽ nói với bạn ấy dẫn con đi xem. Con cảm ơn chú nhiều. Mà chú ơi xe này sắp đi chưa chú.

- Khoảng 5 phút nữa là đi

- Dạ.

Sau đó Gia An không hỏi nữa mà lấy tai nghe để nghe nhạc. Có một vài người cũng đã lên xe, một lúc sau thì xe nổ máy và rời đi.

Sau 5 tiếng chạy bang qua các tỉnh thì cuối cùng xe cũng đã đến bến xe châu đốc. Mọi người chuẩn bị đồ đạc để xuống xe. Gia An mang balo của mình lên vai rồi xuống xe. Như vậy là cô đã đến Châu Đốc rồi. Cô đi tìm quanh xem có xe ôm nào không, đang loay hoay tìm thì may quá một người chạy xe ôm đã đến và hỏi cô có đi xe ôm không, cô nói có và đưa địa chỉ để người xe ôm chở cô tới đó. Người xe ôm bất ngờ khi thấy địa chi ghi trên giấy:

- Cô là gì với bà Năm vậy

- Anh biết địa chỉ này ak. Gia An cũng ngạc nhiên

- Tôi là hàng xóm của nhà này mà. Bà Năm có cô cháu ngoại mới từ Sài Gòn về chơi mấy bữa nay.

- Vây hả anh, mừng quá. Em là bạn của cô gái đó đấy. Không ngờ em lại gặp người quen của bà cô ấy. - Thế ak. Sao cô không đi chung với cô ấy mấy bữa trước mà giờ mới đi vậy.

- Tại em mắc bân công việc nên không đi được, giờ mới được rảnh để đi ak.

- Vậy ak, thôi cô lên xe đi rồi tôi chở cô đến đó.

- Dạ. Gia An ngồi lên xe để cho người xe ôm đó chở đi. Một lúc sau thì đã đến nhà ngoại Như Lan rồi

- Đến rồi đó cô. Anh xe ôm nói với cô

- Cảm ơn anh nha, bao nhiêu vậy anh để em gửi.

- 30 chục ngàn cô.

Gia An đưa tiền cho anh xe ôm và tiến bước đến ngôi nhà ấy. Cô cũng có phần hồi hợp liệu Như Lan sẽ như thế nào khi gặp cô, liệu cô ấy có muốn gặp cô sau khi cô từ chối cô ấy. Cô từng đã tự tin khi nói với Mai Anh là cô sẽ làm cho Như Lan sẽ chấp nhận tình cảm của cô nhưng giờ cô lại thấy hơi hụt chí rồi, cô có nên lên tiếng hay giờ bắt xe quay trở lại thành phố, nếu mà như thế cô sẽ không yện với Mai Anh đâu mà cô cũng nghĩ lại giờ đã đến đây rồi lại về được chứ. Thế là cô lấy lại bình tĩnh và gọi

- Có ai ở nhà không ak. Sau khi Gia An cất tiếng gọi thì phía trong đã có người nghe thấy đó là Như Lan. Như Lan thấy giọng nói quen quen cũng nghi ngờ lắm như không tin là giọng của Gia An, vì cô nghĩ sẽ chẳng bao giờ Gia An xuống đây cả, nếu có thì trong giấc mơ của cô mà thôi. Đang suy nghi mien man thì cô lại nghe tiếng gọi ấy thêm một lần nữa. Đến lúc này Như Lan chạy ra để xem ai gọi, khi ra đi ra thì cô sững sờ trước mắt cô là người mà cô yêu rất nhiều, nhớ rất nhiều khi cô đã về quê và người đã từ chối tình cảm của cô. Sao người đó lại xuất hiện ở đây. Chắc là do cô hoa mắt, cô liền dụi mắt, khi mở ra cô vần thấy người ấy đứng đó. Hay là do cô nằm mơ, cô liền nhéo vào tay mình thì cô lại thấy đau nhói. Chẳng lẽ đây là thật sao, người mà cô yêu đang đứng đó sao. Cô không tin được vào mắt nình nữa, mà người ấy xuống đây để làm gì, mà ai đã cho địa chỉ nhà ngoại cho người ấy biết chẳng là mẹ sao. Bao nhiêu thắc mắc cứ hiện diện trong đầu Như Lan. Trong khi Như Lan đang rối loạn trong suy nghĩ của mình thì Gia An đã cất tiếng nói:

- Như Lan ak, mở của cho Gia An vào đi rồi Gia An sẽ có một bất ngờ dành cho em đây.

Như Lan ngạc nhiên khi Gia An xưng hô với như vậy. Cô không biết Gia An sẽ tạo bất ngờ gì cho mình nhưng cách xưng hô cũng là một bất ngờ lớn dành cho cô rồi. Nhưng dù gì thì cô vẫn mở cửa cho Gia An, chứ để Gia An đứng hoài thì cũng kì quá.

Sau đó cả hai cùng vào nhà, thì bất chợt Gia An ôm phía sau Như Lan

- Nhớ em quá đỗi, thật là có lỗi với em quá khi đã làm cho em phải buồn nhiều rồi. Gia An hứa sẽ không bao giờ làm cho em phải buồn nữa. Gia An vừa nói vừa ôm chặt Như Lan. Còn Như Lan thì đang trong mơ vậy, Gia An ôm cô, điều mà cô chưa bao giờ dám nghĩ tới. Cô đang mien man với dòng suy nghĩ của mình thì lại nghe Gia An tiếp tục nói

- Từ khi em đột ngột không xuất hiện, Gia An cảm thấy có gì đó thiếu thiếu và nỗi nhớ dành cho em ngày càng mãnh liệt hơn và Gia An nhận ra đã yêu em mất rồi Như Lan. Chính vì thế hôm nay Gia xuống đây để nói với em rằng. Sau đó Gia An quay người Như Lan lại đối diện với mình:

- Gia An yêu em, yêu rất nhiều. Hãy xem như Gia An trước đây đã từ chối em và làm em khóc là quá khứ nha em, tên ấy chẳng đáng cho em nghĩ ngợi làm gì mà giờ đây đã có một Gia An khác sẽ đem lại cho em hạnh phúc. Em có chấp nhận lời tỏ tình này không Như Lan.

Như Lan quá đỗi bất ngờ và hạnh phúc, Gia An đã tò ỏ tình với cô. Có phải cô đang mơ không, cô liền nhéo vào mặt mình một cái thì đấy đau quá đỗi. Vậy đây là sự thật sao, đúng là Gia An đã tạo một bất ngờ quá lớn cho cô.

- Ngốc quá sao lại nhéo má mình chứ, đây là thật đấy không phải em đang mơ đau. Sao em có chấp nhận lời tỏ tình này không.

- Em hạnh phúc lắm Gia An, đúng là Gia An đã tạo bất ngờ quá lớn cho em. Em cứ tưởng mình đang mơ nhưng giờ thì không phải mơ nữa rồi. Em chấp nhận lời tỏ tình dễ thương. Cô nói xong thì những giọt nước mắt của cô đã rơi vì cô quá hạnh phúc. Gia An đã lau nước mắt cho cô và sau đó là một nụ hôn dài đã diễn ra, sợ Như Lan sẽ ngộp thở vì hôn mất nên Gia An mới luyến tiếc mà rời đôi môi ấy: Như Lan thì ngượng ngùng trong rất dễ thương, Gia An thấy mà ngây người ra, đến nỗi Như Lan phải lây thì Gia An mới tỉnh. Đoạn diễn ra tình cảm của hai người may mà nhà không có ai chứ không cũng khó để Gia An bày tỏ tình cảm của mình chắc ông trời cảm thông cho những người đang yêu đó mà.

- Chắc Gia An đi mệt lắm nhi

- Hồi nãy mệt nhưng giờ hết mệt rồi, tại có thuốc tang lực ở đây nên mệt mỏi tan biến hết rồi. Gia An vừa nói vừa ôm Như Lan

- Dẻo miệng quá đi. Thôi Gia An vào phòng em nằm nghỉ chút đi, để em nấu cơm nữa.

- Để Gia An phụ nấu cơm với em, chứ mình em nấu cực lắm.

- Em nấu một mình được mà. Gia An đi nghỉ đi

- Gia An đã nói rồi thì không thay đổi ý định đâu. Phụ với người yêu mình thì có gì đâu mà mệt chứ có khi còn vui hơn là nằm nghỉ đấy.

- Nếu Gia An nói vậy cứ xuốn phụ với em

- Tuân lệnh tình yêu của tôi. À mà em ngoại đâu sao chỉ có mình em ơ nhà vậy.

- Ngoại với cậu mợ bar a ngoài đồng rồi. lát nữa mới về ăn cơm.

- Ngoại ở với cậu mợ ba ak.. Ngoại của em năm nay mấy mươi rồi

- Ngoại em được 69 tuổi rồi

- Ngoại già vậy sao còn đi làm nữa vậy.

- Tính ngoại em như vậy đấy, mẹ với cậu mợ ba cũng nói bà ngoại nghỉ đi để con cháu làm mà bà không chịu, bà vẫn thích làm việc thôi nên mọi người cũng đành cho bà làm.

- Không biết ai kia lúc già có như vậy không ta. Gia An ám chỉ Như Lan

Gia An nói đến em phải không, em sẽ không làm mà bắt người nào đó làm cho em.hjhj

Được thôi, Gia An sẽ làm hết cho em. Thôi chúng ta nấu cơm đi để mọi người về ăn nữa

Hai người cũng nhau nấu cơm, tiếng cười hạnh phúc đầy ấp không gian bếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net