Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc Gia An và Như Lan tay trong tay đón noen thì Mai Anh ở nhà nói chuyện với Hữu Nam. Giữa cô và anh có thể nói là tình trong như đã ngoài mặt còn e. Từ khi Gia An từ chối Hữu Nam, dù không ở gần nhau nhưng qua những lần gặp nhau trên Skybe, Mai Anh cũng đã phần nào làm cho Hữu Nam vơi đi nỗi buồn ấy. mỗi lần gặp nhau cô đều nói chuyện vui có khi cũng là nói những chuyện diễn ra ở bên này cho anh nghe. Nhưng có một chuyện mà cô chưa nói cho Hữu Nam biết đó là chuyện Gia An yêu Như Lan, bởi vì cô sợ Hữu Nam sẽ sốc khi biết tin này. Cô nghĩ để đến một dịp nào đó cô sẽ nói cho anh biết. Sau những lần nói chuyện ấy thì hai người cũng có vẻ đã tiến thêm một bước nữa về mặt tình cảm. Nhưng hai người vẫn chỉ là ở mức sơ nguyên của tình yêu mà thôi, để có chuyển từ bạn thân sang tình yêu là cả một quá trình chứ không thể chỉ một sớm một chiều yêu nhau được. Dối với Mai Anh thì cô cho rằng dù cô và Hữu Nam đã có thể tiển triển một chút nhưng cô vẫn chưa thể chắc chắn rằng Hưu Nam đã yêu cô vì hình bóng của Gia An có thể vẫn còn trong trái tim của Hữu Nam, yêu mà sao có thể quên nhanh được dù người ấy có từ chối mình đi nữa. còn Hữu Nam thì anh thật sự mến cô bạn này, trong anh có một sự chuyển biến về tình cảm. Anh cảm thấy mình vui hơn trước, không còn u rủ và buồn bả khi Gia An từ chối anh. Lúc đầu khi Gia An từ chối, anh cảm thấy rất sốc, anh đinh ninh Gia An sẽ nhận lời anh nhưng rồi khi anh mở lời thì anh nhận được là sự từ chối của Gia An. Anh là người khi đã muốn có cái gì thì phải lấy bằng được cái đó. Nhưng với chuyện tình cảm thì anh lại là người thất bại. Anh yêu người nhưng người lại không yêu anh. Chính vì lẽ đó mà anh phải mất một thời gian dài chìm đắm trong nỗi buồn. Anh không biết là mình có gì không tốt chứ mà sao Gia An lại từ chối anh. Trong lúc anh buồn nhất thì Mai Anh vẫn luôn bên cạnh và an ủi cho anh. Với những lời động viên ấy đã làm cho anh thức tỉnh lại và không còn chìm đắm trong nỗi buồn nữa. Có thể trong tận sâu thẳm trái tim anh vẫn còn nhớ về Gia An nhưng có lẽ chỉ là một chút gì đó để nhớ thôi. Giờ đây thật sự mà nói thì anh luôn muốn gặp và nói chuyện với nhau mỗi tối, anh cảm thấy thư thái mỗi khi nói chuyện với cô, chính cô đã đem niềm vui đến cho anh. Trong lúc anh đau khổ nhất chính cô là người đã vực anh dậy, vậy làm sao anh không thể không có tình cảm với cô bạn này được chứ. Đôi lúc anh không biết có phải là anh đã yêu Mai Anh không, có khi anh thật sự thấy nhớ khi Mai Anh không lên nói chuyện với anh. Đó có thật sự là yêu không hay chỉ là một sự quen thuộc khi lúc nào Mai Anh cũng nói chuyện với anh. Có lẽ anh cần phải xác định rõ trái tim anh đang muốn gì. Người thì nghĩ đối phương vẫn còn nhớ đến người cũ, người thì muốn xác định lại trái tim của mình. Chính vì thế hai người vẫn còn trạng thái mập mờ của tình yêu.

-Hôm nay không đi chơi noen sao?. Hữu Nam hỏi khi hai người đang trên Skybe.

-Cũng định đi rồi nhưng sợ ai đó buồn vì không có ai nói chuyện nên ở nhà nè.

-Vậy hả, ai mà có phước dữ vậy ta.

-Biết rồi còn hỏi nữa hả.

-Thì phải hỏi chư, lỡ không phải thì sao nhỉ.

-Vậy thì tớ tắt máy đi chơi noen đây.

-Thôi được rồi mà. Sao mau giận quá vậy.

-Ai biểu cứ muốn làm cho người ta giận không chi.

-Đâu có muốn làm cậu giận đâu, tớ chỉ muốn lúc nào cậu cũng vui hết. Cậu vui là cậu rất đẹp.

-Bình thường không đẹp sao.

-Đẹp chứ nhưng nếu vui sẽ càng đẹp hơn

-Đúng là dẻo miệng thiệt

-Tớ nói thật lòng mà.

-Thật lòng sao.

-Những lời tớ nói đều thật lòng hết.

-Nếu đó là những lời thật lòng thì tớ rất vui. Mà cậu có đi chơi noen không.

-Tớ chẳng thích đi đâu cả, ở nhà nói chuyện với cậu thấy vui và ấm hơn nhiều. Mà cậu không đi chơi vậy Gia An đi chơi một mình à.

-Vẫn còn quan tâm đến Gia An sao. Mai Anh chọc Hữu Nam.

-Vẫn còn chứ. Hữu Nam vừa nói vừa xem nét mặt của Mai Anh, anh xem thử cô sẽ phản ứng ra sao.

-Gia An đi với Như Lan. Cậu ấy cũng có rủ tớ đi nhưng vì cậu mà tớ từ chối nên chỉ có cậu ấy và Như Lan đi thôi. Mai Anh nói mà vẻ mặt có lẻ có chút không vui. Điều đó Hữu Nam đã nhìn thấy được và anh đã nói như là một cách giải thích gián tiếp.

-Cảm ơn cậu đã vì tớ và tớ cũng cảm thấy vui khi có một người vì tớ như thế. Còn về Gia An, tớ quan tâm cậu ấy vì cậu ấy là bạn của tụi mình. Giờ chuyện của tớ và cậu ấy, tớ đã xếp lại vào một góc của quá khứ rồi. Chuyện đã qua rồi tớ không muốn nhắc lại nữa chỉ làm cho ta thêm mêt mỏi. Giờ tớ cảm thấy rất vui khi được ở đây nói chuyên với cậu. Cậu hiểu tớ nói gì chứ.

-Tớ ngốc lắm nên không hiều gì đâu. Cậu có thể nói thêm để hiểu được không.

-Thôi để có một dịp nào tớ sẽ nói cho cậu hiều luôn, đến lúc đó cậu sẽ rất bất ngờ đấy. Mà thôi cũng khuya rồi cậu đi ngủ đi chứ không ảnh hưởng đến sức khỏe đó.

-Cảm ơn cậu đã quan tâm đến tớ. Tớ sẽ đi ngủ đây. Chúc cậu noen vui vẻ nhé.

-Đừng nói như vậy nữa nha chưa. Tớ và cậu là bạn và sau này sẽ không biết như thế nào thì tớ quan tâm cậu là chuyện bình thường. Chúc cậu ngủ ngon.

-Uhm, bye bye cậu. Mai Anh nói xong tắt máy nhưng trong đầu vẫn hiện lên câu nói của Hữu Nam và cô không biết câu nói có ý nghĩa như thế nào. Nghĩ mãi không ra nên Mai Anh đi vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net