Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau trên giảng đường đại học, không khí noen của đêm trước vẫn còn vương lại.Các sinh viên tíu tít với bạn bè đêm hôm trước vui như thế nào, cùng với người yêu đã đi đâu chơi, có làm gì không. Còn những bạn độc thân thì đi với gia đinh hoặc với hội bạn thân cũng FA như họ, hoặc có những bạn thì không đi ở nhà coi phim hoặc đọc sách cho ấm đi ra ngoài chi cho lạnh với lại có ai chở đi đâu ra ngoài đó lại thấy ai cũng có đôi có cặp còn mình thì có một mình thôi ở nhà vừa được ấm vừa không thấy tủi thân. Còn Gia An, Như Lan và Mai Anh thì khỏi phải nói rồi, gặp nhau là nói chuyện rôm rả thôi.

-Cậu với Như Lan đi chơi vui không? Mai Anh hỏi

-Vui lắm mà tiếc là không có cậu. Nếu có cậu càng vui hơn.Như Lan trả lời Mai Anh

-Thiệt không đó, hay là có tớ lại làm kì đà cản mũii hai người nữa.hjhj. Mai Anh

-Không phải là muốn ở nhà nói chuyện với Hữu Nam sao? Gia An hỏi khoáy Mai Anh

-Có đâu, tại tớ muốn tạo không gian cho hai người mà. Không cảm ơn người ta còn chọc người ta nữa chứ

-Tụi tớ cảm ơn cậu được chưa. À,chị Thủy Nguyên có nhắc đến cậu đấy, nói cậu sao không đến, tớ nói cậu bận việc nên không đến được

-Hai cậu đến chổ chị ấy hả?

-Ừ, tụi tớ ghé qua chị ấy một chút rồi mới đi chơi noen.

-Tiếc quá ha, thôi để bữa nào rảnh ghé thăm chị ấy chư lâu lắm rồi chưa gặp chị ấy. Mà cậu có lên hát bài nào không. Mai Anh biết là đến đó thì Gia An cũng sẽ hát ít nhất là một bài

-Hát đến hai bài luôn đấy. Mà người gì cũng kì ghê không nói cho người ta biết gì hết trơn. Đến khi nghe hát mới biết là hát hay đến vậy.

-Thì người thương của ai đó tạo bất ngờ mà. Bây giờ biết hát hay cũng đâu có muộn. Gia An vừa nói xong sắc mặt đổi liền do quá đau từ cơn nhéo của Như Lan nhưng cô không thể kêu được. Đúng là người yêu của cô có lúc cũng dữ ghê. Thôi mai mốt không chọc nàng nữa nếu không sẽ nén đau thương dài dài. Nhìn thấy sắc mặt của Gia An mà Mai Anh không khỏi bật cười. Cho đáng đời nhé bạn hiền ai bảo dám chọc chi , giờ thì bạn chí cốt này không thể bênh được gì rồi. Còn Như Lan thấy Gia An như vậy cô cũng sót chứ, nhưng ai bảo không nói với người ta làm chi. Cả lớp đang nói chuyện rôm rả về chủ đề Giáng sinh thì chuông vào lớp đã vang lên.

Thấm thoát thì cũng đã gần tới tết, nhà trường cũng đã tổ chức trao tặng học bổng cho những sinh viên có kết quả học tập xuất sắc trong học kì qua và cho sinh viên nghỉ tết trong hai tuần. Khi yêu chúng ta muốn luôn được ở bên cạnh người mình yêu, xa nhau một ngày là đã thấy nhớ rồi đằng này phải xa nhau hai tuần, chắc thời gian sẽ như là hàng thế kỉ đấy nhỉ. Nói thế là có lý do cả, người thì phải cùng mẹ về quê ăn tết, người thì phải qua Mĩ để ăn tết đoàn viên với gia đình. Cho nên mới có cảnh khóc hết nước mắt vì phải xa nhau hai tuần. Nói vậy thôi chứ không đến nỗi khóc hết nước mắt bởi vì còn để dành nước mắt cho một nỗi đau khác nữa chứ. Gia An cũng đã rủ Như Lan cùng đi qua Mĩ một là đi cho biết nước Mĩ, hai là gặp ba mẹ để sau này khỏi bỡ ngỡ. Gia An nghĩ là một công đôi việc cho tiện, trước sau gì thì cô cũng phải công khai người yêu cho ba mẹ, để Như Lan gặp trước để quen dần tính cách của ba mẹ để sau này không bị khớp. Nghĩ là nghĩ thôi chứ trở thành hiện thực hay không lại là một chuyện khác. Như Lan đã không đi cùng Gia An, bởi vì cô muốn cùng mẹ về ăn tết cùng với Bà và người thân. Dù sao mỗi năm chỉ có mấy ngày tết, nên có muốn về quê để tận hưởng hương vị ngày tết thật đầm ấm bên những người mà cô thương yêu. Thật ra mà nói cô cũng muốn cùng Gia An qua bên đó để biết nước Mĩ vì từ nhỏ đến giờ cô chưa bao giờ được qua Mĩ, mà cô chỉ biết qua báo chí hay truyền hình mà thôi, bên cạnh đó cô cũng muốn làm quen dần với ba mẹ Gia An vì dù sao thì cô và Gia An một ngày nào đó cũng phải công khai chuyện tình cảm của hai đứa cho đấng sinh thành biết. Cô rất phân vân cùng mẹ về quê ăn tết với bà hay qua Mĩ cùng với Gia An. Và cuối cùng thì cô đã chọn sẽ cùng mẹ về quê ăn tết với bà. Trước một ngày Gia An bay qua Mĩ, hai người đã cùng bên nhau, quyến luyến mà không muốn xa nhau chút nào:

-Ước gì em đi cùng An qua Mĩ thì vui biết mấy. Gia An

-Để dịp khác nha An, lúc đó em sẽ đi cùng An.

-Uhm, xa nhau tận hai tuần lận đấy. Kiểu này sao An chịu nỗi đây. Hai tuần mà sao An thấy giống hai thế kỉ quá.

-Em cũng giống An vậy. Nhưng như vậy chúng ta sẽ nhớ về nhau và yêu nhau nhiều hơn đúng không?

-Uhm. Em nói cái gì cũng đúng hết. Gia An nói xong nắm tay của Như Lan và nói: một ngày nào đó An sẽ đeo vào ngón tay của em nhẫn cưới và sẽ cùng nắm tay em cùng nhau lên lễ cưới. Nếu ở đây không được chấp nhận chúng ta sẽ qua Mĩ làm lễ cưới, em có chịu không?

-Gia An, em không cần gì cả chỉ cần An ở bên cạnh em là được rổi. Như Lan đã khóc vì cô quá xúc động trước những lời nói của Gia An.

-Em đừng khóc nữa, khóc như vậy sẽ xấu lắm nha. Gia An vừa nói vừa lau những giọt nước mắt cho Như Lan.

-Tại em xúc động quá thôi.Nói xong Như Lan mỉm cười

-Em cười rất đẹp, ở bên đây đừng vì nhớ An mà khóc nha chưa. Có gì An sẽ gọi điện về cho em. Nhớ ăn uống nhiều vào cho khỏe chứ sức khỏe của em không tốt lắm đâu. Gia An dặn dò Như Lan rất nhiều vì cô biết sức khỏe người yêu của mình không tốt cho lắm.

-Em sẽ nghe lời của An mà. An đừng lo cho em. An cứ qua đó chơi vui vẻ với ba mẹ, cho em gửi lời thăm ba mẹ nha.

-Uhm, An sẽ gửi lời hỏi thăm của em đến với ba mẹ. Nói xong Gia An kéo Như Lan sát vào mình và một nụ hôn dài đã diễn ra. Đang hôn thì bỗng nhiên điện thoại của Gia An reo lên. Và người gọi không ai khác chính là Mai Anh. Gia An thầm rủa cô bạn thân mình. Sớm không gọi, muộn không gọi lại gọi ngay vào lúc này à. Thật là đúng lúc quá. Gia An bắt máy:

-Mai mấy giờ cậu đi? Mai Anh hỏi bên đầu dây

-8h sáng tớ đi ra sân bay, chắc 10h tớ bay. Gia An trả lời

-Chuẩn bị xong hết chưa, mà chia tay chia chân gì với tình yêu chưa?

-Đang chuẩn bị chia tay chia chân thì cậu gọi nè. Làm mất hứng hết rồi nè.

-Thì cũng phải có đợt nghỉ giải lao chứ, chứ khóc sướt mướt cả buổi làm sao mà chịu nỗi chứ. Cậu phải cảm ơn tớ dấy.haha

-Nghe Mai Anh nói mà Gia An lòng đầy phẫn uất, người ta đang hạnh phúc vậy mà gọi tới làm cắt ngang hạnh phúc của người ta vậy còn đòi cảm ơn nữa chứ, thật hết biết mà.

-Uhm, tớ cảm ơn cậu rất nhiều. Giờ còn hỏi gì nữa không để người ta còn chia tay chia chân nữa chứ

-Định hỏi nữa nhưng mà thấy tội nên tớ không hỏi nữa, tớ cúp máy đây. Khóc cho nhiều vào nha. Trước khi cúp máy Mai Anh còn ráng nói thêm một câu nữa. Để máy dưới bàn, Gia An tới bên Như Lan và tiếp tục nụ hôn ấy. Đến khi không chịu nỗi nữa thì mới buông nhau ra. Sau đó Gia An chở Như Lan về nhà. Khi tới nhà Như Lan, Gia An nói:

-Sáng Mai Anh sẽ qua chở em lên sân bay, An sẽ lên sân bay trước làm thủ tục. Chúc em ngủ ngon.

-Dạ, chúc An ngủ ngon.

-Ừ, em vào nhà đi.

-Dạ. Nói xong Như Lan trở vào nhà còn Gia An thì đợi Như Lan vào nhà hẳn cô mới quay về nhà mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net