Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thông tin ấy như một tiếng sét đánh ngang tai đối với Như Lan, cô nghĩ mình đã nghe lầm, cô hỏi lại mẹ:

-Mẹ ơi thông tin máy bay rơi là sai phải không mẹ?

-Con nói gì vậy Như Lan, những vụ tai nạn thảm khốc như vậy làm sao người ta dám đưa tin sai được hả con?

-Con không tin đâu mẹ, họ đưa tin sai rồi. Con không tin Gia An sẽ chết đâu mẹ ơi. Con không tin mà. Như Lan đã thực sự phát khóc.

-Con nói gì vậy Như Lan, sao lại liên quan đến Gia An. Chẳng lẽ con bé đi chuyến bay này sao.

- Gia An đi chuyến bay này và giờ Gia An đã không còn nữa rồi mẹ ơi. Nói xong Như Lan ôm chầm lấy mẹ mà khóc. Cô khóc rất nhiều, cô không nghĩ là Gia An lại bỏ cô mà đi như vậy, vậy là những lời mà Gia An nói với cô giờ đã không thành hiện thực rồi. Những lời nói ngọt ngào mà Gia An nói với cô qua điện thoại lại là lần cuối cùng cô được nghe Gia An nói. Cô nhớ giọng nói ấy quá, nhưng giờ thì cô sẽ không bao giờ được nghe giọng nói ấy cất lên nữa. Cô đã khóc ướt đẫm cả vai mẹ cô, bà Hoa nghĩ chắc do hai đứa thân nhau nên con bé nó khóc nhiều như vậy, mà bà cũng thấy thương cho Gia An. Con bé vừa tốt bụng vừa dễ thương sao ông trời lại bắt nó đi sớm vậy. Bà nghe con khóc một lúc thì im bặt, chắc có lẽ con bà khóc nhiều quá nên mệt mà thiếp đi rồi, bà dìu nhẹ Như Lan vào giường. Sau khi đặt con nằm trên giường, bà đắp mềm cho Như Lan và ngắm nhìn con một lúc rồi mới rời khỏi phòng. Bà ngồi xuống ghế được một lúc thì nghe tiếng điện thoại của Như Lan reo lên, bà bước tới bắt máy:

-Alo

-Như Lan hả, cậu đã nghe gì chưa?. Mai Anh tưởng Như Lan bắt máy

-Là bác mẹ của Như Lan, con bé khi nghe tin máy bay mà Gia An đi bị tai nạn nó đã khóc rất nhiều.

-Vậy hả bác, giờ cậu ấy sao rồi ạ.

-Nó vừa mới thiếp được một lúc, chắc do khóc nhiều quá. Mà bác cũng thấy thương cho Gia An, con bé còn quá trẻ vậy mà ông trời bắt nó đi sớm quá.

-Dạ, con cũng thấy hụt hẫng và không tin là Gia An đã bỏ bọn con mà ra đi sớm như vậy. Con biết Như Lan cũng rất sốc với thông tin này, bời vì Gia An người bạn rất tốt của chúng con. Nhưng con tin sẽ có một phép màu xảy ra với Gia An

-Ừ, bác cũng hi vọng như vậy. Bác hi vọng con bé sẽ không đi chuyến bay ấy vì một lí do gì đó.

-Dạ, con cũng mong như vậy. Ngày mai con sẽ qua thăm Như Lan ạ.

-Ừ, có con bác đỡ lo hơn chứ để nó ở nhà như vậy bác cũng sợ.

-Dạ.

Hai người nói chuyện một lúc thì cúp máy, Bà Hoa vào xem Như Lan có thức giấc không thì thấy con vẫn ngủ say. Bà cảm thấy yên tâm và nhẹ nhõm, sau đó bà ra khỏi phòng và ngồi coi ti vi. Trong khi đó Mai Anh suy nghĩ rất nhiều, liệu Gia An có đi chuyến bay đó không hay là vì một lí do nào đó mà cậu ấy không đi chuyến bay này giống như mẹ Như Lan vừa nói, nhưng mà cô cũng đã mở Skybe thì cô không thấy nick của Gia An hiện lên mà cô cũng không thấy nick của Hữu Nam hiện lên nữa, cô thầm rủa anh, không biết làm gì mà khi người ta có việc thì đâu mất tiêu rồi không biết nữa. Cô muốn gặp anh nói cho anh biết để anh gọi qua xem Gia An có đi chuyến bay ấy không dù sao anh cũng biết số điện thoại của nhà Ba mẹ Gia An. Vậy mà giờ lại không thấy đâu cả. Giờ cô giống như người ngồi trên đống lửa, dù sao Gia An cũng là người bạn thân nhất của cô, làm sao cô có thể ngồi yên cho được khi người bạn thân nhất gặp tai nạn. Cô như vậy huống chi là Như Lan làm sao mà cậu ấy chịu nổi khi người mà mình yêu nhất không nói không rằng rời xa mình chứ. Đó thật sự là một nỗi đau không biêt đến bao giờ mới nguôi ngoai, cô nghĩ mà thấy lòng thương cảm cho mối tình của hai người, mới nồng ấm đây mà giờ đã âm dương cách biệt rồi. Ngẫm nghĩ mãi Mai Anh cũng đi vào giấc ngủ lúc nào không hay

Còn Như Lan cô đã thiếp đi vào vai mẹ do khóc quá nhiều. Trong giấc ngủ cô thấy cô và Gia An cùng nhau nắm tay nhau dạo trên bãi biễn rất hạnh phúc nhưng bỗng nhiên Gia An rời tay cô và tan biến mất, cô đã gọi mãi mà Gia An không xuất hiện. Cô đã rất sợ nhưng cô cứ gọi mãi nhưng Gia An vẫn không xuất hiện, tiếng gọi của cô đã làm cho Bà Hoa nghe thấy và bà liền chạy vào phòng con xem có chuyện gì. Vừa vào phòng bà thấy Như Lan đang giãy dũa và bà nghe cô gọi tên Gia An, mồ hôi thì chảy đầm đìa. Bà lay cô dậy:

-Như Lan, con bị sao thế. Con đừng làm cho mẹ sợ mà. Nghe tiếng của mẹ Như Lan chợt tỉnh dậy và ôm lấy bà

-Mẹ ơi, Gia An chết rồi phải không mẹ. An bỏ con đi rồi mẹ ơi. Không nói lời nào mà bỏ con đi rồi.

-Con ngoan hãy ngủ đi, Gia An nó không bỏ đi đâu mà. Nó sẽ buồn khi thấy con vì nó khóc mà không chịu ngủ đó. Mẹ sẽ ở đây ngủ với con, con gái của mẹ.

-Thiệt hả mẹ,con ngủ là Gia An sẽ vui hả mẹ và sẽ không bỏ con đi phải không?

-Ừ, con nghe lời mẹ ngủ đi.

-Dạ. Nói xong Như Lan nằm xuống giường và ngủ, Bà Hoa nhìn thấy con mà không biết sao con bà lại kích động khi Gia An bị tai nạn như vậy. Bà nhìn cách đón nhận của con bà và Mai An hoàn toàn khác nhau. Nhưng bà cũng không biết phải lý giải ra sao nữa. Ngẫm nghĩ một lúc bà cũng đi vào giấc ngủ say.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net