Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đầu tiên của năm học mới cũng kêt thúc. Mai Anh cất tập vở của mình xong định ra về thì nghe Gia An nói:

- Hồi nãy tớ có nghe ai nói sẽ đãi tớ chầu kem mà không biết người đó còn nhớ không ta.

- Tớ nhớ chứ, làm sao mà có thể quên được với cậu đây. Tớ mà không dẫn cậu đi thì còn nước là no đòn với cậu thôi. Vừa nói Mai Anh vừa cười, thấy vậy Gia An liền nói:

- Cậu làm như tớ dữ lắm vậy đó. À, mà cậu nói nữa mà không đi thì chắc tớ cũng phải suy nghĩ lại thôi. Nói xong Gia An giơ tay dọa Mai Anh.

- Thôi được rồi, chúng ta đi thôi. Thế là cặp bài trùng này dắt nhau đi mà không biết phía sau có một người đang dõi theo ai đó mà trong lòng đầy ưu tư và suy nghĩ. Giá như mình là người bạn của người đó thì hạnh phúc biết mấy. Ngẫm nghĩ lúc lâu Như Lan mới rời khỏi lớp.

Trong cuộc đời của mỗi người dù là tình yêu như thế nào đi chăng nữa thì ai cũng muốn có được một tình yêu trọn vẹn với người mình yêu, được đi chung con đường và ở bên nhau mãi mãi. Và Như Lan cũng không ngoại lệ, cô luôn ao ước có người giống như mình để có cùng nhau chia sẻ những nỗi niềm mà không biết chia sẻ cùng ai, để được hạnh phúc, âu yếm mỗi khi gần bên nhau. Nhưng cô cũng biết rằng đều đó quá khó bởi vì tình yêu đồng giới vẫn còn bị kì thị quá nhiều trong xã hội hiện nay, với lại ở xung quanh cô lại không có ai giống cô cả. Giờ đây cô gặp được người mà mới nhìn lần đầu mà cô đã yêu, cô vui lắm nhưng rồi sẽ ra sao khi tình yêu này sẽ không được đền đáp vì người kia là một cô gái bình thường, sẽ ra sao khi người ấy biết cô là một người đồng tính mà lại yê người ấy nữa chứ, cô không muốn kết cục năm nào sẽ lại đến với mình một lần nữa. Cô chỉ có thể yêu người ấy trong thầm lặng mà thôi. Là một tình yêu đơn phương đầy đau khổ. Có ai đó đã từng nói yêu đơn phương là một tình yêu cay đắng nhất của nhân loại. Dẫu biết người không yêu mình nhưng vẫn cứ đâm đầu mà yêu, mà không bao giờ dứt ra được. Thôi thì tới đâu hay tới đó vậy, người ta nói yêu thì khổ nhưng không yêu thì lỗ, thà chịu khổ còn hơn chịu lỗ.

Gia An đang đọc sách thì chuông điện thoại reo lên do Mai Anh gọi tới:

- Tớ nghe nè, định rủ tớ đi đâu hả. Gia An biết tánh của cô bạn này. Hễ chủ nhật nào cũng vậy, luôn rủ Gia An đi đâu đó chơi nói là giảm strees sau những ngày học căng thẳng, muốn lấy lại sức để chiến đấu tiếp cho tuần sau. Gia An cũng hết biết với cái suy nghĩ của Mai Anh, nhưng nói đi cũng nghĩ lại, nếu không có cô bạn thân này chắc cô buồn lắm, vì ba mẹ thì ở tuốt bên Mỹ, lâu lâu ông bà mới có dịp về thăm dù rất nhớ đứa con gái rượu hoặc lúc nào rảnh rỗi thì Gia An mua vé máy bay qua thăm ba mẹ, nên bên đây có Mai Anh ở bên cũng dđỡ thấy buồn và cô đơn.

- Không, hôm nay không đi đâu cả, mà tớ rủ cậu qua nhà tớ chơi. Có một bất ngờ dành cho câu nè. Nhớ qua liền đó nha. Chưa kịp để Gia An nói gì, Mai Anh đã cúp máy. Không biết con nhỏ này nó có gì bất ngờ cho mình mà úp mở giữ vậy ta. Dù lòng suy nghĩ lắm nhưng Gia An cũng thay đồ để đi đến nhà Mai Anh. Do nhà Mai Anh cũng gần nhà mình, nên Gia An chẳng mấy chóc đã đến nhà cô bạn thân của mình

Nghe chuông cửa nhà reo lên, Mai Anh biết Gia An đã tời liền chạy ra để mở cửa cho Gia An:

- Cậu vào đi, một bất ngờ dành cho cậu.

Thấy điệu bộ khác lạ của Mai Anh, Gia An có hơi tò mò:

- Ngày thường có thấy cậu như vậy đâu, hôm nay sao lại giở trò bí mật với tớ vậy.

- Thì cậu cứ vô nhà đi rồi biết thôi mà.

- Dù trong lòng vẫn còn tò mò nhưng Gia An vẫn đi theo Mai Anh vô nhà, khi vào nhà, Gia An đứng sựng lại mấy phút và sau đó thì tới ôm chầm người đang đứng giữa nhà

- Là cậu hả Hữu Nam, sao về mà không báo trước gì hết vậy hả. Bạn bè kiểu gì thế. Vừa nói Gia An vừa đánh tới tấp Hữu Nam. Hữu Nam vẫn đứng đó cho Gia An đánh. Anh rất hạnh phúc khi được người con gái yêu thầm bấy lâu ôm, không phải anh không báo mà anh muốn làm bất ngờ cho Gia An mà thôi để xem cô còn nhớ đến người bạn hay không thôi. Không ngờ cô ấy vẫn còn nhớ và còn trách anh nữa chứ. Hạnh phúc quá còn gì, mà cũng cảm ơn Mai Anh đã tạo ra tình huống này để anh có thể được con gái mà anh yêu dù chỉ là đơn phươn thôi. Nhưng anh hi vọng một ngày nào đó Gia An sẽ đó nhận tình yêu của anh.

- Tớ xin lỗi vì đã không báo trước với tại vì tớ muôn làm cho cậu bất ngờ thôi, Vừa nói Hữu Nam vừa làm vẻ mặt biết hối lôi của mình nên Gia An không truy cứu nữa, nhưng có một người mà Gia An phải hỏi tội đó là Mai Anh. Thấy ánh mắt Gia An nhìn mình, thì Mai Anh cũng biết là mình phải làm gì rồi:

-Đừng nhìn tớ như vậy có được không? Thì lâu lâu làm cho cậu bất ngờ cũng vui mà, mà có như vây thì ai đó mới biết được điều gì ở cậu chứ.

- Điều gì là điều gì hả, nếu mà câu không nói là cậu không biết mình sẽ như thế nào với câu đâu đấy nhé.

- Đó là cậu vẫn còn nhớ đến tớ. Lúc này Hữu Nam lên tiếng.

Tớ rất hạnh phúc khi câu vẫn còn nhớ đến tớ, tớ xin lỗi cậu vì đã không báo trước với cậu, còn Mai Anh chỉ là phụ tớ thôi chứ cậu ấy không có lỗi gì đâu.

- Câu đúng là ngốc mà, tớ, cậu và Mai Anh là bạn bè từ lúc cấp 2. Vậy cậu bảo làm sao tớ quên cậu được hả?

- Thôi cậu đừng giận nữa, giờ 3 đứa mình đi ăn sáng rồi ôn lại chuyện luôn chứ đứng đây là hết giờ luôn đấy. Mai Anh

- Cả hai thấy ý kiến của Mai Anh có lý nên cả ba cùng rời khỏi nhà để đi ăn sáng.

Lại môt người xuất hiện bên cạnh Gia An, vậy liệu Như Lan có cơ hội nào để được làm chủ trái tim của Gia An không, hãy tiếp tục xem những phần tiếp theo của truyện nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net