Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Chúng ta ghé quán kia ăn mì quảng đi, lâu lắm rồi tớ chưa được ăn mì quảng. Giờ thèm quá đi. Hữu Nam đưa ra ý kiến khi anh vô tình thấy quán bán điểm tâm sáng có món mì quảng, là món mà Hữu Nam thích nhất khi còn ở Việt Nam.

Cả Gia An và Mai Anh đều đồng ý vì dù sao hai cô cũng thích món ăn này. Thế là cả ba tạt qua quán và kêu ba tô mì quảng. Trong khi chờ đợi chủ quán đem ra thì ba người nói chuyện rất rôm rả, đúng là hội bạn thân có khác, dù có như thế nào thì vẫn luôn nhớ về nhau vẫn có thể nói chuyện cười đùa với nhau dù đã xa nhau trong một thời gian nhưng có một người hình như muốn mối quan hệ bạn bè có thể tiến thêm một bước nữa với một trong hai người con gái.

Đang nói chuyện thì có người đã bưng ba tô mì quảng lên, lần này thì lại có sự bất ngờ thú vị đó là người bưng ba tô mì quảng không ai khác chính là Như Lan. Mà người nhận được tô mì đầu tiên không ai khác chính là Gia An. Là một sự ngẫu nhiên hay là định mệnh sắp đăt cho hai người nhỉ. Cả Mai Anh và Gia An đều ngạc nhiên khi thấy Như Lan.

- Ủa, có phải cậu là người hồi sáng bị Gia An đụng trúng phải không? Mai Anh hỏi Như Lan

- ừ

- Mà cậu làm thêm ở đây hả, thật là thú vị phải không Gia An?. Mai Anh vừa hỏi Như Lan vừa nói và nháy mắt với Gia An.

- Đây là quán của mẹ mình, lúc nào mình rảnh thì mới ra phụ mẹ thôi. Như Lan trả lời câu hỏi của Mai Anh.

- Vậy là cô chủ của quán rồi còn gì, vậy mai mốt tụi mình ra ăn ở đây nữa nhỉ Gia An. Mai Anh nhìn Gia An với ánh mắt da diết

- Nếu mọi người thấy ăn ngon thì mai mốt ra ủng hộ quán của mẹ mình, mà chúng ta đều là bạn cùng lớp nên mình sẽ nói mẹ giảm giá cho các bạn. Thôi các bạn ăn ngon miệng nha, mình phải vô phụ mẹ nữa.

- Cảm ơn bạn nha. Mà cậu tên gì để bọn tớ biết để xưng hô với cậu.

- Mình tên Như Lan, rất vui nếu được kết bạn với mọi người

- Còn mình tên là Mai Anh, bạn này tên là Gia An, và bạn kia tên là Hữu Nam. Bọn tớ cũng rất vui được kết bạn với cậu phải không Gia An, Hữu Nam

- Đồng ý cả hai tay luôn, có thêm bạn là có thêm niềm vui mà. Hữu Nam cất tiếng nói của mình. Trong khi đó Gia An chỉ cười mà không nói gì, chắc do cô đang bận suy nghĩ về điều gì đó.

- Vậy mấy cậu ăn đi, tớ vô trong phụ mẹ đã. Như Lan trong lòng không khỏi vui mừng như vậy là cô đã có thể ở bên cạnh người mà cô thích rồi dù chỉ là bạn bè thôi nhưng mà cô vẫn thấy hạnh phúc. Tình yêu là vậy, khi yêu là trao hết cho người mình dù biết rằng sẽ đau họ không biết về tình yêu mà mình dành cho họ.

Trong khi đó thì Mai Anh có thắc mắc về Gia An

- Hồi nãy sao thấy cậu im quá vậy, có phải đang suy nghĩ về những gì tớ nói hôm trước không. Tớ nói rồi mà.Hihi

- Bốp, Gia An đánh một phát vào vai Mai Anh khi cô vừa dứt lời và cảnh báo nếu cậu nói nữa là tớ nghỉ chơi với cậu luôn đó nha. Lo ăn nhanh đi rồi về

- Làm gì mà mạnh tay thế, mai mốt tớ sẽ không nói nữa được chưa. Nói xong Mai Anh lo ăn nhanh tô mì của mình

- Hai cậu có chuyện gì sao mà thay đổi đột ngột, hồi nãy mới nói chyện vui mà giờ sao giận nhau thế nhỉ

- Không có gì hết, cậu cũng lo ăn hết đi rồi về. Cả hai đồng thanh.

Hữu Nam chỉ biết tuân lệnh dù trong lòng cũng có nhiều thắc mắc, cái gì mà Mai Anh nói mà Gia An phải suy nghĩ còn giân Mai Anh nếu còn nhắc đến chuyện đó nữa. Nhất định mình phải hỏi Mai Anh mới được bất cứ chuyện gì của Gia An, anh đều muốn biết và nắm bắt, mà người có thể cho anh biết chỉ có Mai Anh mà thôi. -

- À, khi nào cậu qua lại bên đó vây Hữu Nam. Đang suy nghĩ thì nên Hữu Nam không nghe Gia An hỏi. Phải đến khi Gia An lắc người thì anh mới chợt tỉnh.

- Này, cậu có nghe tớ hỏi gì không vây.

- Hả, cậu vừa hỏi cái gì, tại nãy giờ tớ có chút suy nghĩ nên không nghe cậu hỏi. Cho tớ xin lỗi nha.

- Chắc nhớ người yêu ở bên đó chứ gì. Trời mới về có một ngày mà đã nhớ rồi sao.hehe. Mai Anh được dịp chọc Hữu Nam

- Có ai đâu chứ. Mà hồi nãy cậu hỏi gì thế Gia An. Anh muốn đánh trống lãng về chuyện tình cảm, nếu nói nữa là anh sợ Mai Anh sẽ không tha cho anh vì anh biết tính Mai Anh hay chọc lắm nên chẳng thà không đề cập đến sẽ hay hơn.

- Mình hỏi chừng nào cậu sang bên đó. Gia An lặp lại câu hỏi của mình/

- Chắc 2 tuần nữa mình sẽ qua. Tại mình nhớ ba má và hai người nên về đây thăm nè.

- Vậy mới là bạn tốt chứ. Thôi chúng ta đi đâu uống nước đi. Mai Anh đề xuất ý kiến.

- Uhm, cũng được. Hữu Nam đồng ý với ý kiến của Mai Anh rồi anh gọi tính tiền. Bà hoa nghe và nói với Như Lan:

- Con ra tính tiền đi

- Dạ.

- 3 tô của các cậu hết 45 ngàn. Như Lan nói với 3 người.

Hữu Nam đưa 50 ngàn và rồi nói khỏi thối.

- Cảm ơn, mai mốt các câu lại tới nữa nha.

- uhm, chúng tớ sẽ tới nữa mà. Giờ chúng tớ đi đây. Hẹn gặp cậu ở trường vào ngày mai nha. Mai Anh

- uhm, tạm biệt các bạn.

Như Lan cứ đứng như thế cho đến khi cả ba người đã đi xa, cô cảm thấy tiếc là không nói được nhiều với Gia An. Như chỉ cần được gặp mặt thôi cũng đủ hạnh phúc rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net