Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấm thoát năm học thứ 3 cũng trôi qua gần nữa đoạn đường, Như Lan cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, mới ngày nào mới bỡ ngỡ vào giảng đường đại học mà giờ đây đã là năm 3 rồi, đôi lúc cô nghĩ cuộc đời giống như một dòng sông cứ trôi mà không bao giờ có thể quay ngược trở lại. Có những thứ mà chúng ta vô tình hay cố ý đánh mất thì chẳng bao giờ có thể quay lại được. Cô cũng nghĩ tới tình yêu đơn phương mà cô dành cho Gia An, có khi cô cũng muốn từ bỏ nó đi, sẽ không nghĩ đến nữa. Nhưng rồi trái tim lại không nghe lời lý trí của cô. Nó vẫn đập loạn xạ mỗi khi nhìn thấy nụ cười của Gia An hay chỉ cần bên cạnh Gia An là nó đã như thế rồi. Cô vẫn không thể kiểm soát trái tim và cảm xúc của mình dành cho Gia An. Cô vẫn luôn buồn cười cho chính mình sao lại tự mình làm khổ mình như vậy, có ai ép cô phải yêu đâu mà sao cô cứ lao vào tình yêu này như con thiêu thân, có lúc cô cũng muốn nói ra cho Gia An biết tình cảm của cô nhưng rồi cô không đủ dũng cảm để nói ra điều ấy, vì cô sợ khi cô nói ra Gia An sẽ ghê tởm cô và sẽ không còn làm bạn với cô nữa. Chẳng thà im lặng nhưng vẫn còn được ở bên cạnh còn hơn khi nói ra thì tình yêu đã không được mà đến cả tình bạn cũng không còn. Cô vẫn còn nhớ đến quá khứ mà đã trải qua, thật đau buồn nên cô không muốn điều ấy xảy ra một lần nữa. Như Lan đang ngồi suy nghĩ trong phòng của mình thì có điện thoại gọi tới đó là Mai Anh:

- Tớ nghe nè Mai Anh. Như Lan bắt máy

- Hôm nay Gia An đánh trận đầu tiên đó, chuẩn bị đi rồi 10 phút nữa chạy qua nhà cậu chở cậu đi luôn nha.

- Ừ, sắp được coi Gia An đánh võ rồi. Như Lan vui như mở hội vậy

- Ừ, nhớ cổ vũ cho sung vào. Thôi cậu chuẩn bị đi. Nói xong Mai Anh gác máy mà không biết rằng người bên đầu dây bên kia vui như thế nào. Người yêu ra quân mà với lại đây cũng là lần đầu tiên Như Lan được chứng kiến Gia An tham gia đại hội võ thuật của toàn thành phố, sao không vui cho được. Như Lan nhớ lại lúc mà lớp trưởng thông báo cho cả lớp biết thành phố có tổ chức đại hội võ thuật toàn thành phố, có ai tham gia thì đăng kí cho lớp trưởng. Khi lớp trưởng thông báo xong thì có một số người giơ tay tham gia trong đó có cả Gia An. Như Lan không bất ngờ tại cô cũng biết Gia An đã đạt đai đen thì việc tham gia đại hội lần này cũng là chuyện bình thường mà chuyện vui nhất đó là cô sắp được xem người yêu của mình thi đấu rồi. Cô sẽ cổ vũ hết mình và cầu nguyện cho Gia An đạt được kết quả cao trong đại hội lần này. Cô cảm thấy vui trở lại, những suy nghĩ lúc nãy cũng tan đi đâu mất, giờ chỉ còn niềm vui sướng khi được chứng kiến người mình yêu thi đấu. Đúng là tình yêu, chính nó mang lại nỗi đau nhưng cũng chính nó mang lại hạnh phúc cho những người đang yêu. Cô đã hát vang bài ca honey của Hồ Quỳnh Hương trong khi thay đồ và chuẩn bị để đi cổ vũ cho Gia An.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net